….
Ba người dùng ba loại tâm trạng khác nhau đi ra khỏi cửa bệnh viện.
Một khối khí nóng ập vào trước mặt, nói đến giữa hè liền đến, trong không khí oi bức đậm đặc giống như mật ong đông cứng lại không cách nào tan ra.
Hạ Tiểu Nịnh trên người còn mặc chiếc váy đỏ kia, đặc biệt hút nhiệt. Ở ven đường đứng không bao lâu, cả người cũng đã đổ mồ hôi.
Đã gần đến giờ cao điểm tan tầm, liền một chiếc taxi đều không đón được, tài xế trên xe cũng không ai tiếp đơn.
Phong Mạn Mạn chủ động xuống khỏi người cô, cũng là nóng đến không chịu được, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, mặt đầy mồ hôi rịn ra, hối hận lúc trước mình quá bướng bỉnh bắt Cao bá bá đi mua đồ rồi.
Bạch Nhu Gia đi đến bãi đậu xe, vài phút sau liền tới đây, cửa sổ xe Cadillac màu trắng hạ xuống, liền lộ ra khuôn mặt mặt tươi cười của cô ta, “Mạn Mạn, trên xe dì có chuẩn bị cho cháu hạt dẻ rang đường cháu thích ăn nhất, vẫn còn nóng, mau lên đây đi!”
“Ah,” Phong Mạn Mạn nắm tay Hạ Tiểu Nịnh muốn kéo cửa xe.
Hạt dẻ rang đường cô bé cũng không phải là rất muốn ăn, nhưng muốn ngồi xe về nhà.
“Hạ tiểu thư hẳn là còn rất bận nhiều việc? Dù sao ngày mai còn có một trận thi đấu, cô không đi chuẩn bị một chút cho nóng người sao? Miễn cho lại được 0 điểm, đến lúc đó liền thật sự sẽ rất buồn đó nha.”
“……”
0 điểm CMN! Hạ Tiểu Nịnh đang chuẩn bị đáp trả lại, Phong Mạn Mạn đã thu tay về, “ Dì Nhu Gia, cháu cũng đã từng kiểm tra được 0 điểm.”
Sắc mặt Bạch Nhu Gia cứng một chút: “…… Mạn Mạn dì không phải ý đó, mau lên đây đi, hạt dẻ rang đường không ăn sẽ không thể bóc ra.”
“Không được,” Phong Mạn Mạn lắc đầu, trở một ngón tay, " Chiếc xe này quá nhỏ, không chứa nổi hai người chúng cháu, cháu cho tới bây giờ chưa ngồi qua loại xe lớn đó, cháu rất thích! Tiểu Nịnh, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, lúc Bạch Nhu Gia đang trợn mắt há hốc miệng, kéo Hạ Tiểu Nịnh xoay người không chút do dự đi đến chiếc xe buýt mới vừa dừng lại bên lề đường kia.
Có lầm hay không? Tiểu công chúa Phong thị, lại muốn ngồi xe buýt? Chuyện này nếu để Phong Thanh Ngạn biết được, vẫn không thể trách cô ta được đâu.
Chờ cô ta phản ứng lại, nhanh chóng xuống xe của mình, lúc muốn đem Phong Mạn Mạn ôm trở về, xe buýt đã lái đi rồi, thải khói xe vào mặt cô ta.
……
Trên xe buýt.
Phong Mạn Mạn vô cùng hưng phấn, “Tiểu Nịnh, vừa rồi tấm thẻ chị lấy ra quẹt là gì thế? Giống với thẻ vàng đen của ba ba em sao? Ngồi chiếc xe lớn như vậy rất đắt phải không?”
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
“Còn có, chị nhìn xem ông cụ ngồi phía trước xách thật nhiều đồ ăn nha, ông ấy vì sao không quẹt thẻ? Đây là đang trốn vé sao?”
Giọng trẻ con tinh thần mười phần trọng nghĩa vô cùng lớn, lập tức hấp dẫn hầu như sự chú ý của tất cả người trong xe.
Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng bịt miệng cô bé lại, nhỏ giọng giải thích với cô bé, “ Người già từ 70 tuổi trở lên, vé miễn phí.”
“Cool!” Phong Mạn Mạn liên tục tán thưởng, “Ngồi xe này so với ngồi xe ba ba em khá hơn nhiều, một chút đều không nhàm chán!”
“……”
Xe ba ba em là mấy ngàn vạn, có thể so sánh sao?
Hạ Tiểu Nịnh nghĩ nếu Phong Thanh Ngạn nghe được câu nói này, phỏng chừng mặt đen tại chỗ à nha? Nghĩ đến cái hình ảnh kia, cô cảm thấy có vài phần thú vị.
Lại cúi đầu, liền phát hiện Phong Mạn Mạn dùng một loại ánh mắt ươn ướt xưa nay chưa từng có đang nhìn mình, bộ dáng trông thật giống như một cún con gào khóc đòi ăn.
Cô còn không có đặt câu hỏi, cô bé đã nhào vào trong lòng ngực cô, bàn tay nhỏ vòng qua cổ cô ôm chặt, ở trong xe buýt ồn ào, giọng nói cô bé vừa mềm mại vừa rõ ràng, “Tiểu Nịnh, em chỉ muốn chị mà thôi.”
Những người khác cho dù tốt thế nào, thế nhưng đều không phải chị.
______________