Hạ Tiểu Nịnh ngơ ngác một chút, Bạch Nhu Gia đã đứng ở trước mặt các cô, “Thanh Ngạn bận quá, tôi đến thay anh ấy đón Mạn Mạn về nhà.”
Là Phong Thanh Ngạn để cho cô ta đến đây sao? Hạ Tiểu Nịnh nhíu mày, trong lòng không hiểu sao mà lấp kín.
“Dì Nhu gia.” Phong Mạn Mạn luôn luôn vạn sự tùy ý, ở trước mặt Bạch tiểu thư cũng có vẻ ngoan ngoãn một ít.
“Mạn Mạn hôm nay cảm giác khá hơn chút nào không?”
Bạch Nhu Gia sờ đầu nhỏ cô bé, lại chủ động lấy quần áo trẻ con ban đầu được xếp chồng lên nhau trong tay Hạ Tiểu Nịnh, mọi thứ làm được trôi chảy tự nhiên như vậy, như thể đây vốn chính là bổn phận công việc của cô ta.
Phong Mạn Mạn nhìn bên trái lại nhìn bên phải, “Tiểu Nịnh, dép lê nơi này to quá, chị ôm em đi đến WC được không?”
“Ah, được.”
……
Đóng cửa toilet lại, Hạ Tiểu Nịnh lau qua ghế bồn cầu, mới đem cô bé để lên.
Phong Mạn Mạn một phát đã bắt được tay cô, “Tiểu Nịnh, chị có cảm thấy được nguy cơ không?”
“Nguy cơ gì?”
“……” Phong Mạn Mạn nhất thời có chút không nói nên lời.
Cô bé gần đây ở cùng anh trai mình với lão Cao xem không ít bộ phim tình cảm đô thị, hiểu loáng thoáng được giữa người lớn với nhau, tình cảm là cần tranh thủ cùng cạnh tranh, vì thế nắm chặt thời gian thấp giọng xuống thật nhỏ phổ cập khoa học cho Hạ Tiểu Nịnh, “Ngoại trừ hầu gái ở trong nhà, dì Nhu Gia em đã là người phụ nữ có số lần nhiều nhất trong trang viên của chúng ta với bên cạnh ba em!”
Hạ Tiểu Nịnh gật đầu: “…… Ah.”
Ah? Cứ như vậy? Không thể có chút gì khác? Phong Mạn Mạn nghi ngờ giờ này phút này nếu anh trai mình ở đây, có lẽ lại phải đối với sự cao quý lạnh lùng của Hạ Tiểu Nịnh mà châm chọc mỉa mai bên ngoài một phen.
Cô bé bây giờ rốt cuộc cũng hiểu rõ được có đôi khi anh trai trong mắt lộ ra cái loại hận sắt không thành thép này với mình, trong lòng có đến bao nhiêu bất đắc dĩ. Yên lặng mà đứng lên, Phong Mạn Mạn còn muốn nói hai câu, cửa đã bị gõ vang lên, “Mạn Mạn, chúng ta có thể xuất phát rồi.”
“Ah.”
Hai người từ trong toilet đi ra, liền nhìn thấy Bạch Nhu Gia đã một lần nữa đứng trở về cửa phòng bệnh, một chiếc váy tơ tằm dài làm cho cô ta giống như tiên nữ hạ phàm, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt ngoài cửa ra vào.
Hạ Tiểu Nịnh ôm Phong Mạn Mạn đi qua, ba người bước vào thang máy phía bên ngoài phòng bệnh.
Phong Mạn Mạn ghé vào đầu vai cô, tay nhỏ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho ba ba.
“Hạ tiểu thư thoạt nhìn tinh thần không tồi,” Bạch Nhu Gia cười ôn hòa, “Tôi thật sự là lo lắng chuyện thi đấu sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với cô, xem ra là tôi nghĩ nhiều quá rồi.”
Giọng điệu mềm mại, biểu tình quan tâm, thoạt nhìn thật đúng là một đóa hoa ôn nhu hào phóng lại khéo hiểu lòng người.
Hạ Tiểu Nịnh trong lòng lại lạnh lùng cười, cái chiến thư đột nhiên hạ xuống này, nhưng cô cũng không phải tiếp không dậy nổi.
“Nhờ phúc của Bạch tiểu thư, cũng không biết là có mạch não hiếm thấy nào có thể nghĩ ra quy tắc thi đấu kỳ lạ như vậy, cố ý hướng dẫn giám khảo cho tôi ta 0 điểm. Nhưng mà về sau người đó cũng giải thích cho tôi, nói sẽ để cho tôi hiểu rõ khẩu vị cùng sở thích của anh ta, cô gắng lần sau cho tôi một điểm hoàn hảo.”
Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Bạch Nhu Gia liền khó coi rất nhiều.
Hạ Tiểu Nịnh lại ném cho cô ta một nụ cười càng thêm dịu dàng hơn, “Ah, người kia chính là thiếu gia, có lẽ để tiện cho cô hiểu được, tôi cũng nên giống cô, kêu anh ta một tiếng Thanh Ngạn?”
Muốn xem cô là một nhóm người yếu thế dễ bị bắt nạt? Cửa sổ còn không có! Thời khắc mấu chốt, sức chiến đấu của cô tuyệt đối có thể như diều gặp gió, tăng lên MVP!
“……” Bạch Nhu Gia nhất thời không thể phản bác.
Ngay cả Phong Mạn Mạn đều nghe đến ngây người, ngón tay đặt ở phím ghi âm trên WeChat ấn giữ không biết bao lâu, chờ lúc buông ra, vì vậy khi tin nhắn giọng nói WeChat trực tiếp gửi đi, đến điện thoại của Phong Thanh Ngạn……