Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch: Sâu
___________
Phong Mạn Mạn chính là bị nhiễm cảm cúm, gần đây mùa luân phiên nóng rồi chợt lạnh, trong trường học rất nhiều bạn nhỏ đã trúng chưởng, thể chất cô bé trời sinh vốn đã yếu hơn một chút, bởi vậy liền không cẩn thận bị lây bệnh.
Cô bé hôm nay là người sốt cao nhất trong số trẻ em được gửi vào đây, cũng bởi vậy được đưa vào trong phòng bệnh VIP của khoa nhi.
Phong Tu Viễn bị Phong Thanh Ngạn buộc phải đưa về nhà, phân phó lão Cao chăm sóc tốt, lại định đưa Hạ Tiểu Nịnh về nhà.
Trước giường bệnh, một lớn một nhỏ ở cùng nhau, Hạ Tiểu Nịnh chết cũng không rời, “Tôi không đi, tôi không đi đâu cả, tôi muốn ở chỗ này cùng Mạn Mạn!”
“Ưm, ừm, chị ấy không đi, chị ấy không đi đâu cả, chị ấy ở đây cùng con!”
Phong Thanh Ngạn: “……”
Vô lực mà nhìn người phụ nữ vẻ mặt liệt sĩ cách mạng mặc kệ anh là ai, con gái mình cũng đã biến thành người lặp lại, còn có thể nói cái gì?
Trở tay chính là……đóng cửa một cái!
Sau đó đi ra ngoài mua cháo cho Mạn Mạn.
Phong Mạn Mạn sốt đến mặt đầy ửng hồng, nhưng tinh thần lại tốt làm cho Hạ Tiểu Nịnh hoài nghi tất cả trẻ nhỏ có phải đều như vậy hay không, “Mạn Mạn em thật sự không muốn ngủ một lát sao?”
“Không!” Phong Mạn Mạn lắc đầu nhỏ giống như trống bỏi, lại dùng đôi mắt đen lớn lóe sáng đến không tưởng nổi: “Tiểu Nịnh, em ngày mai không phải đi học đúng không?”
“…… Có lẽ vậy.”
“Thật tốt quá! Vậy ngày mốt thì sao? Ngày kia nữa? Nhiều ngày kia nữa? Thật nhiều ngày kia nữa thì sao?”
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Con bé này học được lươn lẹo, rốt cuộc là do ai?
……
Giày vò đến nửa đêm, cô bé mới cuối cùng cũng hạ sốt, mơ mơ màng màng mà đi ngủ.
Phòng bệnh chỉ còn lại một chiếc giường gấp khác cũng không tính là lớn lắm.
Phong Thanh Ngạn đứng dậy, đem bao nilon vừa mua cùng lúc với cháo xách về đưa cho Hạ Tiểu Nịnh, “Bên kia có toilet.”
“Ah……” Cô xách theo cái túi, đi vào đóng cửa thật kỹ mới mở ra.
Bên trong lại là một ít đồ dùng rửa mặt, bởi vì được mua vội vàng, cho nên cũng không phải thương hiệu quốc tế lớn như ở trong trang viên, nhưng cũng nhìn ra đã được lựa chọn tỉ mỉ.
Bàn chải đánh răng lông mềm, khăn bông rửa mặt, thậm chí còn có một cái cốc màu cầu vồng!
Lúc từ bên trong lấy ra, ánh sáng chợt lóe lên từ chiếc cốc nhờ được ánh đèn vừa vặn chiếu lên.
Rực rỡ lung linh lập tức ấm vào trong lòng, làm cho những dây thần kinh căng thẳng đêm nay được giãn ra không ít.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, rửa mặt xong, lúc sau đi ra, mỉm cười thân thiện với anh, “Đổi cho anh.”
Phong Thanh Ngạn không có nói nhiều liền trực tiếp đi vào.
Chờ hai mươi phút sau anh đi ra, phát hiện Hạ Tiểu Nịnh đã ghé vào mép giường bệnh ngủ thiếp đi rồi. Hơn nữa có thể là bởi vì quá mệt mỏi, cho nên ngay cả tư thế không thoải mái như vậy cũng có thể ngủ rất ngon.
Anh kéo chiếc giường gấp bên cạnh ra, lót một tấm đệm giường thật dày lên, sau đó đặt gối đầu lên trước, mới thật cẩn thận bế cô qua đó.
Toàn bộ quá trình cô cũng không có tỉnh, nhưng Phong Thanh Ngạn vẫn là đem cánh tay đặt ở phía dưới cổ của cô một lúc lâu cũng không có rút ra.
Vẫn luôn cho rằng gương mặt ngủ ngon lành của Mạn Mạn là sự đáng yêu nhất tồn tại trên thế giới này, lúc đem thân thể non mềm của cô ôm vào trong ngực, cái loại cảm giác thấy thỏa mãn cũng nhiều như vậy, vừa đầy vừa trướng ra, như là sắp từ trong lồng ngực anh tràn ra.
Rũ mắt lẳng lặng mà nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trắng như sứ của cô, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên cánh môi non mềm màu hoa anh đào kia……
Ánh mắt dần dần sâu thẳm, anh cúi đầu, từ từ tiến gần đến cô ——
“Ba ba, hai người lại muốn hôn môi sao?”
Phía sau, một giọng nói mềm mại bỗng nhiên thật cẩn thận mà truyền đến.
___________