Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch: Sâu
_________
((Bão4))
……
Phong Thanh Ngạn mở cửa xe ra, " Lên xe trước, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Cô không nhúc nhích.
“Nếu không tới đây, cô thử xem?” Anh đợi cực kỳ lâu, cành hòe trên đầu hoa đã rơi xuống đầu vai, khẽ động nhẹ nhàng, thì có cánh hoa rơi xuống đất.
Thử xem liền thử xem! Ai sợ ai!
Hạ Tiểu Nịnh trong lòng yên lặng đếm ba giây!
Cuối cùng, vẫn là không chống đỡ được ánh mắt sắc bén kia của anh.
Nhưng mà cũng coi như là có tiến bộ, ít nhất được ba giây! Cô xụ mặt, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đi qua, cúi người ngồi vào trong xe của anh.
Anh cũng đi vào ngồi, nói với tài xế địa chỉ, sau đó một vách ngăn giữa được nâng lên, ngăn cách ra một thế giới nhỏ độc lập.
Hạ Tiểu Nịnh nhếch môi nhìn ngoài cửa sổ, căng mặt, không nói một lời nào.
Nhìn thoáng qua đôi chân thon thả của cô lộ ra bên ngoài, Phong Thanh Ngạn đưa tay điều chỉnh nhiệt độ điều hòa ấm hơn một ít, “Cuộc thi hôm nay, tôi cũng không biết số 7 chính là cô.”
Hạ Tiểu Nịnh ở trong lòng ha ha, đây là bắt đầu giả bộ vô tội sao?
“Cái Tiramisu kia tôi không thích là bởi vì quá ngọt.” Thấy cô không nói gì, anh tiếp tục nói, “Cô biết tôi luôn luôn đối với bất cứ món ngọt nào cũng đều không có hứng thú.”
Trong lòng bắt đầu ném nồi. Cô lại ha ha.
“Nhưng nếu tôi biết là cô làm, tôi sẽ không cho điểm quá thấp như vậy……”
Mã hậu pháo, nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì). Hạ Tiểu Nịnh tiếp tục ha ha.
“Những trận thi đấu tiếp theo tôi sẽ cho người sửa đổi quy tắc, tôi vẫn là giám khảo. Cô yên tâm.”
Thấy cô nãy giờ không nói gì, anh nhẹ giọng trấn an, sau đó định đưa tay ra, muốn cầm chặt bàn tay nhỏ bé đặt ở trên đầu gối của cô.
Hạ Tiểu Nịnh trong lòng không cười ha ha ra nữa, đây là đang uy hiếp cô sau này còn có thi đấu cho nên không cần chọc anh phát bực sao? Vào lúc bàn tay đưa đến đó, cô căn bản không nhìn đến, duỗi tay phải lên vén sợi tóc bên tai một chút, muốn làm cho mình thoạt nhìn càng có khí thế một chút.
Phong Thanh Ngạn tay cứ như vậy hoàn mỹ mà…… Bỏ lỡ.
Anh ho nhẹ một tiếng, lại dường như không có việc gì mà thu tay về, “Làm sao vậy?”
Làm sao vậy? Hạ Tiểu Nịnh giờ này phút này thật muốn lấy một cây đao chém hết toàn bộ hành động hôm nay cùng với hành động vừa rồi, nói cho anh biết cái gì gọi là tội lỗi chồng chất!
Trong lòng cô đã xuất hiện hai bé gái, tiểu thiên sứ nói cho cô biết phải nhẫn nại, đây là kim chủ ba ba, cũng là giám khảo cuộc thi, không thể tùy tiện đắc tội.
Tiểu ác ma nói cho cô mặc anh ta là ai, chém trước rồi lại nói!
Hai bên lôi kéo, làm cô nhất thời tức giận đến lời nói cũng nói không nên lời.
Sau một thời gian dài, lý trí rốt cuộc cũng trở về, cô bỗng nhiên đối với nhẹ nhàng cười cười.
Phong Thanh Ngạn bị nụ cười này làm cho sững sờ, có chút phát ngốc, trong lòng lại mơ hồ có cảm giác bất an, nhìn thoáng qua một chút nhưng nhìn không ra cô rốt cuộc muốn làm cái gì.
Hạ Tiểu Nịnh từ từ đem dáng vẻ tươi cười kéo lớn, bỗng nhiên nói, “Thực xin lỗi.”
Phong Thanh Ngạn: “…… Vì sao lại đột nhiên xin lỗi?”
“Không có gì,” Chỉ cần ba chữ phía trước vừa ra khỏi miệng, sau đó nói lung tung cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều, giọng nói cô bình thản, không mang theo nửa chút cảm xúc, tươi cười cũng vẫn còn rất thân thiện: “Là tôi không có làm ra đồ ăn hợp khẩu của anh, xin lỗi, lần sau tôi nhất định càng thêm cố gắng, xin chỉ giáo nhiều hơn! Phong tiên sinh!”
Xác nhận vị trước mắt này chính là thần cô không thể trêu chọc vào.
Cứng chọi cứng sẽ chỉ làm giấc mơ về cuộc thi ẩm thực của ba cô thương tâm buồn bã, đây là hậu quả cô không muốn nhìn thấy nhất.
“……”
Cô rõ ràng rất tức giận, rất ủy khuất, lại không chịu ở trước mặt anh biểu lộ những cảm xúc này, chẳng qua là xem anh trở thành giám khảo.
Phong Thanh Ngạn sắc mặt vừa mới còn rất hòa hoãn, dần dần mà trầm xuống.
__________
((Bão5))