Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch: Sâu
_____________
……
Đêm dài.
Máy bay vững vàng mà đáp xuống trên sân bay ở đế đô.
Phong Thanh Ngạn bước xuống thang, đi theo phía sau là Tề Hàng, mấy người điều hành còn lại đã đến Châu Âu đàm phán.
Nhóm thư ký Phong thị sớm đã chờ sẵn với đoàn xe màu đen bên dưới.
“Tổng giám đốc, hôm nay bộ phận nghiên cứu và phát triển có một quyết định quan trọng còn cần ngài định đoạt, ngày mai sẽ phải gửi đến Cục quản lý dược để thẩm định.”
Vừa lên xe, thư ký liền bắt đầu báo cáo về các hạng mục lớn tồn đọng trong khoảng thời gian này.
Phong thị tham gia vào nhiều lĩnh vực, trong đó ngành công nghiệp dược phẩm ở trong nước dẫn đầu và vượt xa các công ty khác, cho tới nay cũng là công việc trọng tâm của Phong Thanh Ngạn.
Sau khi nhận được các văn kiện tối mật do thư ký đưa tới, anh nhanh chóng đọc qua một lần.
Thấy anh không nói gì, thư ký lại cẩn thận nhắc nhở nói, “Phong tổng, tất cả mọi người đang ở công ty chờ ngài trở về mở cuộc họp đưa ra quyết định.”
Không phải không biết một đoạn đường bay dài có bao nhiêu vất vả, nhưng thương trường như chiến trường, đưa ra quyết định một cách kịp thời có thể sẽ đưa loại thuốc mới của bộ nghiên cứu và phát triển của Phong thị nâng lên một bước tầm cao mới.
Như thế mới không có phụ lòng nhiều người của bộ nghiên cứu phát triển ngày nối tiếp đêm dốc hết tâm huyết như vậy.
Phong Thanh Ngạn im lặng khép văn kiện lại, trả lại cho thư ký, “Từ nơi này lái xe đến công ty lái xe phải mất một giờ, để cho bọn họ chờ tôi thêm mười phút nữa.”
“Vâng.” Thư ký nghi ngờ nhìn về phía ngoài cửa sổ, đang nghĩ đến đêm khuya đế đô đã không còn tắc đường nữa, vì sao lại để cho những người đó một mình chờ thêm mười phút, chợt nghe thấy giọng nói trầm lạnh của Phong Thanh Ngạn lần nữa vang lên——
“Đi đường Cẩm Tú thành nam. Đến dưới tầng tiểu khu số 2 đường Cẩm Tú rồi dừng lại.”
“Vâng.” Tài xế lái xe vừa nhanh lại ổn định.
Phong Thanh Ngạn nhắm đôi mắt lại dưỡng thần.
Thư ký im lặng mà nhìn thoáng qua Tề Hàng bên cạnh, dùng ánh mắt cầu giải đáp, vì cái gì tổng giám đốc đột nhiên muốn đi tiểu khu Cẩm Tú.
Tề Hàng lại chỉ dùng một cặp mắt sâu không lường được biểu lộ ý bảo nghiêm cấm hỏi nhiều.
……
Nửa giờ sau.
Xe im ắng đỗ ở tiểu khu Cẩm Tú.
Thời gian lặng lẽ mà trôi qua quá 12 giờ đêm.
Hầu hết mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại có vài cửa sổ rải rác còn sáng đèn lên, trong không khí còn thoang thoảng mùi hoa đặc trưng của mùa này, mơ hồ có tiếng ve truyền đến.
Cửa sổ xe lặng yên hạ xuống, ánh trăng ở đằng kia phủ lên một tầng ánh vàng nhàn nhạt rõ ràng lên hình dáng, lên trên khuôn mặt đẹp trai, làm cho cảnh đêm càng thêm dịu dàng hơn.
Trong cửa sổ nhỏ tầng hai nào đó ánh đèn lờ mờ, phác hoạ hình bóng của chậu cây trên bệ cửa sổ.
Thư ký định đi xuống phía bên kia mở cửa xe, lại bị Tề Hàng dùng ánh mắt im ắng ngăn lại.
Phong Thanh Ngạn ngồi ở vị trí như cũ, ánh mắt thẳng tắp mà kiên định dừng ở nơi nào đó, không có chút nào lệch đi, nhưng cũng vẫn không có ý định xuống xe.
Qua mấy phút, sau cửa sổ bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.
Hạ Tiểu Nịnh buổi tối có uống một ly nước trước khi đi ngủ, mơ mơ màng màng thức dậy muốn đi vệ sinh, lại đi nhầm hướng mò tới cửa sổ bên kia.
Nhắm mắt mà sờ sờ mở cửa sổ ra, nhưng vẫn không sờ đến công tắc điện, gấp đến nỗi cô phải miễn cưỡng mà mở mắt ra, phát hiện mình là đang đứng ở bên bệ cửa sổ, lập tức bất đắc dĩ mà cười cười, nghịch ngợm mà thè lưỡi, đóng cửa sổ lại rồi xoay người đi về phía toilet.
Bộ dạng đáng yêu giống như một con chim sẻ nhỏ bối rối, cô cho là sai lầm nhỏ vừa rồi của mình không người nào biết được, nhưng lại không biết tất cả những cái này đã sớm rơi vào ánh mắt người đàn ông dưới tầng.
Phong Thanh Ngạn ánh mắt mảy may không dời đi, ánh mắt lập tức dịu dàng vài phần, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ: “Các cậu nhắm mắt lại, không cho phép nhìn loạn!”
_____________