Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch: Sâu
_____________
Nghe vậy, Phong Thanh Ngạn đang gõ nhẹ ngón trỏ vào đầu gối có chút dừng lại, ngước mắt, liếc mắt nhìn Tề Hàng một cái, “Có phải lần trước Bạch Nhu Gia đến tập đoàn chúng ta kéo tài trợ chính cho cuộc thi không?”
“Đúng vậy.”
Tề Hàng kinh ngạc với Boss nhà mình, mỗi ngày phải xử lý trên trăm phần văn kiện cùng sự kiện, lại còn có thể nhớ rõ ràng loại việc nhỏ này như vậy.
Xem ra mình cũng không cần nhắc nhở Boss, lúc ấy Bạch Nhu Gia đã bị bộ phận PR, quảng cáo cùng với bộ phận dự án đồng thời từ chối.
Phong Thanh Ngạn nhất thời không có nói gì thêm, nghiêng mắt nhìn thoáng qua bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, vài giây sau, mới nhàn nhạt mở miệng, “Cậu đi bàn bạc, nói với Bạch Nhu Gia, nói cho cô ta biết cuộc thi này sẽ do tôi tài trợ riêng.”
“……”
Tề Hàng nghe xong, cằm đều nhanh rớt xuống.
Tài trợ riêng, đây không phải là muốn tự xuất tiền túi? Anh hiểu rõ tính tình Phong Thanh Ngạn sẽ không lấy việc công làm việc tư, nhưng hào phóng tài trợ một cuộc thi như thế, lại có vẻ có chút khác thường.
“Lịch trình tiếp theo của ngài vô cùng đầy, về phần thời gian có thể sẽ rất khẩn trương.” Tề Hàng thật cẩn thận mà tìm từ ngữ, “Nếu là vì cảm ơn Bạch tiểu thư lúc trước đã làm bạn, chăm sóc cho ba mẹ ngài, tôi cảm thấy thật ra không cần thiết phải……”
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi vì cô ta?”
Máy bay đã tới trên tầng mây, có một ngôi sao đúng lúc xẹt qua ngoài ngoài cửa sổ, ánh sao lập tức hợp lại vào trong đáy mắt đen thăm thẳm của Phong Thanh Ngạn. Anh không có quay đầu lại, giọng nói vẫn như cũ, mạnh mẽ hết mức có thể như vậy ——
“Nói với Bạch Nhu Gia, điều kiện tài trợ chỉ có một —— tôi phải làm giám khảo.”
……
Bạch gia.
Bạch Nhu Gia đứng ở trong vườn nhà mình, trong tay cầm cái kéo, từ từ mà cắt tỉa cho chậu hoa tường vi màu hồng nhạt vừa mới ra búp trước mắt.
“Chị Nhu Gia tay thật là khéo nha, sau khi chị sửa lại như vậy, em cảm thấy hoa này xinh đẹp lên không ít, đến lúc nở ra khẳng định sẽ càng đẹp hơn nữa!” Tiêu Văn đẩy gọng kính đen của mình kính đen, không chút áp lực nào mà từ trong miệng phun ra một loạt nịnh bợ như thả rắm.
Tiêu gia cùng với Bạch gia mặc dù là họ hàng xa, nhưng mà hôm nay bì không kịp với Bạch gia ở đế đô hiển hách như vậy, cho nên cô ta vẫn luôn đi theo bên người Bạch Nhu Gia giúp làm việc, đúng lúc thổi phồng.
Ngược lại là Bạch Nhu Gia, nghe vậy chẳng qua là cười nhạt một tiếng, “Đó là chính chúng nó lớn lên đẹp đẽ thôi.”
“Cũng phải nhìn xem chúng nó lớn lên ở chỗ nào nha? Phong thuỷ không tốt, có thể đẹp sao?”
“Tiểu thư, điện thoại của ngài.” Người hầu cầm một chiếc điện thoại, cung kính mà đưa tới trước mặt Bạch Nhu Gia.
Nhìn thấy số người gọi, Bạch Nhu Gia đôi mắt sáng ngời, hắng giọng một cái, khách khí mà nghe máy, "Alo, trợ lý Tề……”
Mặc dù giờ phút này không thể nhìn thấy đối phương, nhưng khóe miệng cô ta giương lên độ cong như trước, ưu nhã hoàn mỹ, cười đến đặc biệt có lực tương tác.
Nhưng Tề Hàng bên kia không biết nói cái gì đó, lại làm cho dáng vẻ tươi cười của Bạch Nhu Gia đừng lại, vài giây sau, mới lại lần nữa cong khóe môi lên, thái độ ôn hòa: “Được, không thành vấn đề, đây là việc tôi nên làm.”
Lúc nói chuyện, chiếc kéo trong tay kéo lệch về một bên, đóa hoa tường vi trên đỉnh còn phủ đầy sương đã bị cắt đứt, rơi xuống bùn trên mặt đất mà không có bất kỳ sự tức giận nào.
Cúp di động, Bạch Nhu Gia vẫn như trước duy trì tư thế này, di chuyển cũng chưa đi chuyển.
Tiêu Văn thật cẩn thận mà đánh giá cô ta, “Chị Nhu Gia, có chuyện gì vậy?”
“Thanh Ngạn muốn tài trợ riêng cho cuộc thi của chúng ta, nhưng anh ấy muốn làm giám khảo.”
Mặc dù cô ta tự an ủi mình như thế nào, cho rằng anh tự xuất tiền túi tài trợ cuộc thi là vì mình, nhưng yêu cầu phía sau làm giám khảo kia giống như là một cây kim tàn nhẫn, ngay lập tức liền chọc thủng ảo tưởng hèn mọn của cô ta.
Dùng đầu gối nghĩ, cũng biết anh là vì ai.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Tiêu Văn sầu muộn, “Cái này không nằm trong kế hoạch của chúng ta……”
“Kế hoạch đương nhiên không có thay đổi nhanh chóng,” Bạch Nhu Gia cất bước, nhẹ nhàng giẫm qua những nụ hoa rơi trên mặt đất, giọng điệu càng nhẹ nhàng đến giống như một cơn gió: “Giám khảo anh ấy có thể làm, nhưng hình thức thi đấu cuối cùng vẫn là chúng ta tạo ra……”
_____________