Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch: Sâu
__________
Trong lúc nhất thời, tư thế đi đường của Hạ Tiểu Nịnh đều trở nên có chút quái dị, trong đầu đã bay ra 108 cách chết sau khi mình giả mạo Phong phu nhân.
Cuối cùng, cô cũng đi ra cùng tay với chân……
Đến ngoài cổng trường rồi, Phong Mạn Mạn bị Phong Thanh Ngạn một chút bế lên, tay nhỏ còn che ở ngoài miệng không chịu buông ra, cũng không giống như ngày thường gọi ba ba.
Anh ngược lại là không có hỏi nhiều, chỉ đưa tay, ánh mắt lạnh nhạt giúp con gái kéo tay nhỏ xuống, “Làm gì lại che miệng?”
“Con sợ hãi nha……” Phong Mạn Mạn nói nhẹ nhàng.
“Sợ cái gì?”
“Sợ…… Lời nói sẽ tự mình chạy ra nha!”
Nói xong, cô bé nhanh chóng lại đưa tay che miệng của mình, sợ lại càng hoảng sợ.
Hạ Tiểu Nịnh và Phong Tu Viễn: “……”
Hai người yên lặng mà liếc mắt nhìn nhau một cái, cô bắt đầu hoài nghi mình chốc nữa có thể bị Phong Thanh Ngạn xé đến bất tỉnh nhân sự hay không.
Ai ngờ anh nghe con gái nói xong, lại có thể chỉ nhẹ nhàng giương khóe miệng lên, dường như mỉm cười một chút, ánh mắt cũng như trước yêu thương.
Sau đó quay người, mang theo ba người bọn họ ba đi đến chiếc xe đậu ở ven đường.
Hạ Tiểu Nịnh ở phía sau lén lút cùng Phong Tu Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái ——
Có lẽ, có thể, maybe, lão ba nhà mình còn không biết chuyện ở trường học, bọn họ có thể kê cao gối mà ngủ đến bình minh?
Nghĩ đến đây, trong mắt hai người đều tóe lên ánh sáng như đồng đội của nhau, sau đó lại nhanh chóng mà dời tầm mắt đi, giả vờ xa lạ với đối phương.
Bốn người, hai trước hai sau mà đi tới bên cửa xe.
Phong Thanh Ngạn vừa mới kéo cửa xe ra đặt con gái vào ghế sau, bỗng nhiên chợt nghe được một giọng nói quen thuộc truyền đến ——
“Anh cả.”
Kha Linh Lung không biết từ sau cây nào xông tới, nắm tay Phong Khoa Thụy nhanh chóng đến gần phía bọn họ.
“……” Hạ Tiểu Nịnh vừa mới bình phục một chút, tim đập lại như giống như là bị chó hoang điên cuồng đuổi theo.
Có người phụ nữ này ở đây, có chuyện không tốt!
Nếu không phải mình vừa mới hạ sốt, thân thể không được tốt, thế nào cũng phải thử xem một chân có thể đá bay cô ta hay không!
Kha Linh Lung vẻ mặt thân thiện mà nhìn về phía cô với anh chồng: “Cô cũng là nghe nói chuyện ngày hôm nay mới đến à? Ai da! Tôi đều đổ mồ hôi thay hai đứa nó! Thật đúng là đừng nói ——”
Ai ngờ, anh chồng trực tiếp dời tầm mắt, coi cô ta như không có gì: “Hai người vẫn còn chưa lên xe?”
“Ah ah được!” Phong Tu Viễn từ trong sợ hãi hồi phục lại tinh thần, giờ phút này lại cảm thấy ba ba mình không để ý tới người khác có vài phần đáng yêu!
Cậu nhanh chóng lôi kéo tay áo Hạ Tiểu Nịnh, hai người cúi đầu lên xe.
Phong Thanh Ngạn trầm thân ngồi xuống, sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp phân phó tài xế lái xe.
Sau xe, Kha Linh Lung trên mặt biểu lộ kinh ngạc trong chốc lát, nhụt chí trong chốc lát, tức giận trong chốc lát …… Quả thực so với vỉ pha màu còn đặc sắc hơn.
Cô ta biết mình xuất thân không tính là thấp, nhưng so với Phong gia cũng là trèo cao.
Lúc trước vào cửa Phong gia, cũng không phải thuận lợi vậy, nhưng từ sau khi bước vào, tất cả mọi người đều sẽ bởi vì quan hệ với Phong Thanh Tầm mà đối với cô ta bằng ánh mắt xem trọng.
Đặc biệt là sau khi sinh Hạ Khoa Thụy, ngay cả những người ở sau lưng có nhàn ngôn loạn ngữ cũng không dám lại khua môi múa mép loạn.
Anh cả tuy rằng đối ai đều là trước sau như một, vẫn luôn lạnh lùng như vậy, nhưng cũng chưa bao giờ làm lơ cô ta như vậy!
Ngay cả bình thường nhất gật đầu đều không có, thậm chí, con mắt đều không có nhìn thoáng qua cô ta một chút.
Thái độ như vậy giống như một cái tát nóng rát vào mặt, làm Kha Linh Lung học được cái gì gọi là hoàn toàn chán ghét ——
Không phải mắng, cũng sẽ không ra tay, mà là trực tiếp làm lơ, không để ý!
_________________