Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch: Sâu
___________________
Trường học này là Phong Thanh Ngạn vì hai con học cách mình gần một chút mà đầu tư xây dựng, nhưng trong trường học từ hiệu trưởng, cho tới đội ngũ nhân viên bình thường, không người nào biết đại cổ đông sau lưng đến tột cùng là ai.
Trong chuyện này nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh không muốn làm con mình ở trường học nhận được quá nhiều sự chú ý, nuôi dưỡng thành tính tình nóng nảy khó thuần, muốn cho các giáo viên với con cái mình đối xử bình đẳng.
Cho nên lúc ở trong trường học tất cả mọi người đối đãi với Phong Tu Viễn với Phong Mạn Mạn cũng cũng không có nhiều đặc biệt.
Khi phạm vào sai lầm, tất cả mọi người đều giống nhau, nên bị phạt thì bị phạt, nên phê bình thì phê bình.
Đứa trẻ bị đánh họ Ngô, tên là Ngô Tông Hiên.
Có thể vào trong cái trong trường học này không phú thì quý, cho nên Ngô phu nhân nhìn đến con trai nhà mình bị đánh, căn bản không hỏi xanh đỏ đen trắng, trực tiếp vung mặt, vẫn luôn ở trong lòng nghẹn lấy chiêu lớn sẽ chờ phụ huynh đối phương đến tính sổ.
Hạ Tiểu Nịnh mang theo Phong Mạn Mạn đi vào, bên trong mọi người đều là sửng sốt.
Lúc trước họp phụ huynh gì đó đều là Phong Thanh Ngạn đến dự, người trong trường học đối với người đàn ông đẹp trai và giàu có kia đều rất có ấn tượng.
Nhưng ai cũng không nghĩ đến vợ của anh sẽ thanh tú, trẻ tuổi như vậy.
Chủ nhiệm lớp, cô giáo Từ trước hết nhất kịp phản ứng, “Phong phu nhân? Xin chào.”
Một tiếng Phong phu nhân làm cho Phong Tu Viễn kinh ngạc, lại nhìn thấy Phong Mạn Mạn đang cố gắng đối với mình đưa mắt ra hiệu, cậu lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Vốn định giải thích vài câu, để cho Hạ Tiểu Nịnh không cần tự cho là đúng có thể giải quyết vấn đề của cậu.
Nhưng trên mặt lại chợt nóng lên, đầu tóc lộn xộn trên trán được rẽ bát sang một bên, cậu đối mặt với cặp mắt thanh triệt kia của Hạ Tiểu Nịnh.
Sau đó chỉ nghe thấy cô đối với mình nói, “Đừng sợ.”
Giọng nói nhẹ nhàng, hai chữ vô cùng bình thản.
Cậu sẽ sợ? Phong Tu Viễn muốn cười lạnh, nhưng không biết tại sao, cuối cùng lại cũng gật đầu nhẹ, mím môi quật cường mà với Mạn Mạn cùng nhau đứng ở phía sau cô.
Cô giáo Từ lại nói một lần chuyện đã xảy ra, sau đó nói, “Chuyện trẻ con tầm này va chạm cũng rất bình thường, cả hai bên tôi đều đã phê bình qua. Chuyện này tôi để cho hai cháu nói lời xin lỗi với nhau, liền ——”
“Không có khả năng như vậy!” Ngô phu nhân làm ra vẻ mà đứng lên, lại nhìn thoáng qua phía Hạ Tiểu Nịnh bên kia.
Phát hiện cô toàn thân trên dưới cộng lại trang phục không vượt qua 1000 tệ, ánh mắt Ngô phu nhân thậm chí càng thêm khinh thường, “Con nhà tôi không quý sao! Biết lão Ngô nhà tôi là ai không?”
“Không biết.” Hạ Tiểu Nịnh rất thành thật mà trả lời.
“Cô——” Ngô phu nhân bị chắn đến lỗ mũi càng thêm chỉ lên trời, “Cô xách giày cho lão Ngô nhà tôi cũng không xứng!”
“Ừ, bà xứng, cho nên bà mỗi ngày đều đang xách giày cho ông ấy?”
“……”
Ngô phu nhân sắc mặt trở nên càng thêm khó coi.
Một bên cô giáo Từ cố nén cười, nhưng xuất phát từ lập trường của mình, cô lại chỉ có thể tiếp tục hòa giải, “Mẹ Ngô Tông Hiên, bà xem, con bà cũng không bị thương nặng, hơn nữa ——”
“Ai nói không có?” Ngô phu nhân cười lạnh, “Đem hốc mắt Hiên Hiên chúng tôi đánh thâm, còn không tính là bị thương nặng? Nếu ảnh hưởng thị lực thì làm sao bây giờ?”
“Đó là chính cậu ta không né.” Phong Tu Viễn nhỏ giọng lầu bầu một câu.
“Mày nói cái gì?” Ngô phu nhân giọng nói lập tức bén nhọn lên.
Hạ Tiểu Nịnh đem Phong Tu Viễn giấu phía sau lưng mình, ánh mắt bình tĩnh, “Nếu muốn tính, phải tính cho rõ ràng, ai cũng không thiệt thòi, bà đồng ý không?”
“Hừ.” Ngô phu nhân không có phản đối.
Hạ Tiểu Nịnh ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, tiến lên phía trước một bước, “Chúng ta hôm nay ở đây phải tính toán rõ ràng nét bút!”
_________________