Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch: Sâu
___________________
……
Hạ Tiểu Nịnh bắt taxi vội vàng đi đến trường học.
Trên đường đi sốt ruột không thôi, bên tai không ngừng vọng lên tiếng khóc sốt ruột của Mạn Mạn trong điện thoại.
Ngay cả tạp dề cũng là tài xế xe taxi nhắc nhở cô mới tháo xuống.
Vừa xuống xe liền nhìn thấy Phong Mạn Mạn vành mắt đỏ đang đứng ở sau cổng trường chờ cô.
Bảo vệ cửa đưa quyển sách đăng ký đến đây, “Xin hỏi cô có quan hệ thế nào với học sinh Phong Mạn Mạn?”
“Cô ấy là mami cháu!” Phong Mạn Mạn lớn tiếng nói.
Hạ Tiểu Nịnh đã bị sốc: “??”
Nhưng cô bé liên tục dùng tay vuốt ve vào lòng bàn tay của cô, giống như đang ám hiệu cái gì.
“Mami nhanh ký tên a!” Cô bé thúc giục.
Hạ Tiểu Nịnh bất đắc dĩ, căng da đầu cái gì cũng không nói, ký tên của mình xuống.
Hai người đi vào trong sân trường, Hạ Tiểu Nịnh xác định chung quanh không có ai mới lên tiếng, “Vừa rồi em gọi số điện thoại đó là của ai? Tại sao kêu cứu mạng? Tại sao không cho chị nói cho những người khác?”
“Là anh em, anh bị người khác đổ oan!”
“Phong Tu Viễn?”
Hạ Tiểu Nịnh vững chắc mà lắp bắp kinh hãi.
Cái ông cụ non kia hỗn thế tiểu ma vương, ai có thể đổ oan cho cậu a?
“Có người bắt chước nét chữ của anh ấy viết một lá thư gửi cho một bạn nữ xinh đẹp, đáng yêu nhất trong lớp, sau đó bạn gái sợ quá nên khóc, báo với giáo viên đến đó, anh em cùng người bắt chước nét chữ viết tay của anh ấy đã đánh nhau. Giáo viên bảo anh ấy mời phụ huynh tới, nhưng mà…… anh ấy không chịu.”
“……”
Bây giờ con cái đều sớm chín như vậy sao?
Hạ Tiểu Nịnh cố gắng tiêu hóa một chút tin tức này, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Phong Thanh Ngạn.
Phong Mạn Mạn nhanh chóng nắm tay lấy cô lại, “Không thể tìm ba ba đến! Bằng không anh ấy sẽ tức giận! Những việc nhỏ như vậy không thể làm phiền toái ba ba!”
“Chị đây cũng không phải phụ huynh các em a!”
“Chị có thể như vậy! Vừa rồi bác bảo vệ không phải không hoài nghi chị sao?”
“……” Hạ Tiểu Nịnh hết chỗ nói trong vài giây rồi, “Không được, loại chuyện như này sao có thể nói dối được?”
“Tiểu Nịnh……” Phong Mạn Mạn lập tức ôm lấy đùi cô, “Năm trước anh ấy cũng bởi vì đánh nhau với người ta, bị ba ba dạy dỗ rất lâu, phạt anh ấy chạy bộ dưới ngày tuyết rơi nặng hạt, còn đánh vào mông anh ấy…… Em cầu xin chị, chị giúp chúng em một chút đi……”
Phong Thanh Ngạn đối với Phong Tu Viễn tàn nhẫn như vậy?
Hạ Tiểu Nịnh tay muốn gọi điện thoại dừng một chút.
“Chúng em không có mami hiền từ, lại có ba ba nghiêm khắc……” Phong Mạn mạn đôi mắt đỏ hoe lên, nước mắt muốn tuôn rơi.
Cô bé thật sự thực không hy vọng anh trai mình bị đánh.
Giọng nói của cô bé có chút phát run, Hạ Tiểu Nịnh nghe được, mềm lòng đến rối tinh rối mù, chỗ nào còn lo lắng cái gì nguyên tắc hay không nguyên tắc.
Huống hồ nghe cô bé vừa rồi miêu tả, chuyện này Phong Tu Viễn cũng không có làm sai cái gì.
Cô nhẹ nhàng mà sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Mạn Mạn, “Đừng khóc. Chị không gọi điện thoại.”
“Vậy là chị đồng ý?”
“…… Chỉ một lần này, không có lần sau.”
“Yeah!!” Phong Mạn Mạn một chút nhảy dựng lên, trong mắt nước mắt lập tức không thấy bóng dáng, khuôn mặt nhỏ cười đến so hoa còn sáng lạn hơn, “Tất cả các bạn ra đây xem, đây là mami mình!!”
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Cô nhanh chóng che lại cái miệng của cô bé, “Giả dối cũng đừng có trắng trợn tuyên dương, mang chị đến văn phòng nhanh lên, tốc chiến tốc thắng.”
“Không có việc gì, nhiều lắm là lại để anh ấy đứng nhiều hơn một lát,” Phong Mạn Mạn nắm tay cô đi về phía phòng văn phòng giáo vụ, “Không cần đi nhanh như vậy.”
“……”
Đã nói rồi đấy, huynh muội tình thâm ở đâu kia chứ?
Hạ Tiểu Nịnh dứt khoát bế cô bé lên, đi nhanh về hướng bên kia đi.
Tới cuối hành lang rồi, liền nhìn thấy có vài người đứng trong phòng giáo vụ, phụ huynh đánh đứa trẻ bị đánh đã đến, Phong Tu Viễn cô đơn đứng ở đối diện bọn họ, đồng phục trên người nhăn nhúm bởi vì đánh nhau, tóc cũng rối loạn, nhưng như cũ là vẻ mặt ngạo nghễ.
_________________