Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
______________
Nhưng Hạ Tiểu Nịnh lại bởi vì nụ cười này mà sinh ra sợ hãi run lên một cái, liền lời nói đều hoàn toàn không nghĩ nói.
Người đàn ông này lại có thể…… có thể đối với cô cười!
Thật giống như Tử Thần vẫn luôn lạnh lùng mà nhìn chính mình, cuối cùng ngay lúc giơ lên lưỡi hái kia, lộ ra một nụ cười ôn nhu, nhưng tuyệt đối là vì muốn mạng của cô!
Nhìn thấy phản ứng của Hạ Tiểu Nịnh, Phong Thanh Ngạn sắc mặt trầm đến lợi hại hơn.
Mộ Đình Tiêu tức thì ánh mắt nhẹ nhàng vẫn luôn nhìn cô, dường như vẫn còn đang đợi cô trả lời.
Không khí, có chút không hiểu sao mà xấu hổ……
Lần này người phản ứng trước tiên nhất lại là Diệp Anh.
Cô từ cạnh cửa chạy đến, thân thiết mà nắm lấy cánh tay Hạ Tiểu Nịnh, “Phong tổng, vừa rồi anh không phải đồng ý muốn mời chúng ta đi ăn cơm sao? Đi thôi?”
Hạ Tiểu Nịnh triệt để không muốn nói chuyện.
Cô hôm nay quả thực là dùng máu cùng nước mắt bản thân tự trải nghiệm cái gì gọi là chị em thân thiết như đồng đội heo a……
Phong Thanh Ngạn dáng người cao dài mà từ trên sô pha đứng lên, sắc mặt trầm lạnh, “Vậy đi thôi.”
Diệp Anh một tay cầm lấy cái túi trên bàn trà, một tay dắt Hạ Tiểu Nịnh đi ra ngoài.
Hạ Tiểu Nịnh đau đầu đến không được, nhưng cũng không muốn làm cho bọn họ ở nhà của mình cãi nhau như vậy, bằng không hàng xóm nghe thấy được quay lại nói cho ba mẹ, cô thật đúng là không biết nên giải thích như thế nào.
Cho nên cũng liền tùy ý mình bị lôi ra cửa.
Phong Thanh Ngạn đi đằng sau theo bọn họ ra cửa, Mộ Đình Tiêu tự nhiên cũng không có không đi.
Bốn người đi xuống dưới tầng.
“Chúng ta đi chỗ nào ăn?” Diệp Anh tích cực nhất.
Phong Thanh Ngạn gọn gàng linh hoạt mà đưa ra một tờ danh thiếp, “Cầm tấm danh thiếp này đi đến Thiên Tân số 1, tùy tiện chọn một chỗ ngồi, gọi món ăn tùy ý.”
Danh thiếp nền đen, cảm nhận vô cùng tốt, phía trên chỉ có bá đạo ba chữ —— Phong Thanh Ngạn.
Diệp Anh ngây thơ mà nhận lấy, “Anh…… anh không đi sao?”
Phong Thanh Ngạn vẻ mặt phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay), “Vừa rồi tôi có rơi thứ gì đó trên tầng, Hạ Tiểu Nịnh, lấy chìa khóa ra, tôi tìm xem rồi liền xuống dưới.”
“Anh thứ gì……”
Hạ Tiểu Nịnh nói, còn không có hỏi xong, Diệp Anh đã từ trong túi lấy ra chìa khóa dự phòng, thân thiện mà đưa tới, “Đây là lúc trước Hạ thúc thúc cùng Cố a di đưa cho tôi, nói đây là để đối phó cho tình huống bất ngờ.”
“……”
Trơ mắt mà nhìn Phong Thanh Ngạn cầm chìa khóa tiêu sái lên tầng, Hạ Tiểu Nịnh thật sự là nửa chữ cũng cũng không nói ra được.
Ai bảo bạn thân của mình có ngực, có mông, có chân dài, nhưng chính là không đầu óc a?
Nhưng cô biết rõ Phong Thanh Ngạn tuyệt đối sẽ không đi lên nhà mình lục lọi tìm lung tung, cô dứt khoát cũng leo lên trên xe bảo mẫu của Mộ Đình Tiêu.
Ba người bắt đầu đi đến Thiên Tân số 1 trước.
……
Phong Thanh Ngạn lên tầng, dùng chìa khóa mở cửa.
Mắt nhìn thẳng lập tức đi về phía phòng khách, những thứ đồ vật bên cạnh vẫn không có nhìn xem, anh không có bất kì đam mê rình coi việc riêng tư nhà người khác.
Bàn tay trực tiếp cầm lấy bó hoa bách hợp đang đặt ở bàn trà kia, nghĩ lát nữa đem nó trực tiếp ném vào thùng rác dưới tầng mới cảm thấy trong lòng thoải mái vài phần.
Anh quay người trở về, ánh mắt lơ đãng mà dừng ở bức ảnh gia đình trên tường phía trên cửa tủ giày.
Trên tấm ảnh có bốn người, khung ảnh là mới tinh, thoạt nhìn thời gian cũng không phải đã rất cũ.
Hạ Tiểu Nịnh mặc váy liền áo cùng Hạ Ngật Khôn một thân quân trang đứng ở phía sau, ở hàng phía trước là ba mẹ mặc quần áo bình thường, ánh mắt yêu thương và ôn hòa.
Hóa ra gia đình cô ấy là như vậy.
Phong Thanh Ngạn đưa tay, động tác nhẹ nhàng mà chậm rãi đem ảnh có chút hơi lệch sửa lại, sau đó mới đẩy ra cửa đi ra ngoài.
Xuống dưới tầng, không chút do dự vứt bỏ bó hoa bách hợp ướt át trong tay.
Sau đó anh mới ngồi vào trong xe của mình, khởi động động cơ, chạy nhanh đến Thiên Tân số 1.
______________