Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 133: Cô là cái gì?




Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

______________

……

Vào ban đêm.

Đèn đường thắp sáng trong trang viên bên bờ biển, như viên minh châu.

Đám người hầu mỗi người đều đã sẵn sàng đón tiếp, ngay cả trên quần áo dính một chút bụi cũng đều không cho phép, phải bảo đảm trạng thái tốt tới đón tiếp khách.

Hạ Tiểu Nịnh bận việc mất một buổi trưa, cuối cùng lúc 7 giờ chuẩn bị xong tất cả các nguyên liệu, bắt đầu nấu ăn.

8 giờ.

Ngoài cổng lớn một chiếc xe đậu bên ngoài, người hầu nghênh đón Bạch Nhu Gia bước vào nhà ăn.

Trùng hợp lúc này Hạ Tiểu Nịnh cũng bắt đầu mang thức ăn lên.

Cô đánh giá một chút, phát hiện Bạch tiểu thư - Bạch Nhu Gia so với trên TV thượng còn đẹp hơn, một thân quần áo Chanel, áo màu xanh ngọc, chân ống dài, khí chất, trí thức ưu nhã.

Đặc biệt là chiếc kẹp tóc vô cùng đẹp mắt kiểu Pháp cùng với búi tóc, hoa tai ngọc trai lấp lánh, càng làm cho cô lộ ra vẻ đẹp dịu dàng và ôn hòa.

Nhưng kỳ lạ chính là, rõ ràng Phong Thanh Ngạn đã nói qua vị này chính là khách quan trọng, nhưng anh vẫn không có tự mình xuống dưới tiếp đón.

Bắt đầu từ buổi chiều bắt, anh vẫn luôn ở thư phòng trên tầng một mình làm việc.

Thậm chí bây giờ Bạch Nhu Gia cũng đã ngồi xuống, cũng không gặp một động tĩnh gì trên cầu thang.

Hạ Tiểu Nịnh dọn xong món ăn, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trở lại phòng bếp.

A Tú cùng mấy người giúp việc tụm lại cùng nhau khe khẽ nói nhỏ, “Nghe nói vị Bạch tiểu thư này trước kia ở nước ngoài đã cùng với tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư quan hệ vô cùng tốt đấy, cho nên bọn họ cũng giống như không bài xích cô ấy.”

“Thật sự?”

“Nói không chừng cô ấy đúng thật là có thể trở thành phu nhân của chúng ta……”

“A Tú,” Hạ Tiểu Nịnh tính tính thời gian sắp gần hết, tắt lửa đi, gọi cô lại đây, “Cái súp này hầm lâu một lát, sau đó mang đi ngoài đi.”

“Cô muốn đi thật à? Tôi nghe nói thiếu gia hôm nay hạ lệnh cấm không được đi ra ngoài đấy! Cô——”

“Không nói nữa. Tôi đi đây.”

Hạ Tiểu Nịnh tháo tạp dề xuống, không chút do dự đi ra ngoài.

Đã thời đại nào rồi, còn hạ lệnh cấm đi ra ngoài? Cô cũng không phải bán mình đến chỗ này!

Đi ra đại sảnh, đi vào trong hoa viên, cô một đường thông suốt không bị ngăn cản, ngay cả nửa cái bóng người cũng không thấy.

Cái gì mà lệnh cấm, rõ ràng chính là phô trương thanh thế a! Khinh thường mà chép miệng, cô trực tiếp đi về phía cổng lớn.

Kết quả chân trước mới vừa bước ra, liền nhìn thấy Phong Thanh Ngạn đứng ở trước mặt, đôi tay khoanh trước ngực, lạnh lùng mà nhìn cô.

“……”

Người không phải đang ở thư phòng sao? Như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?

Hạ Tiểu Nịnh đứng ở chỗ đó, một chân còn ở bên trong cửa, trong lúc nhất thời bước ra có vẻ quá kiêu ngạo, thu hồi lại có vẻ quá kinh sợ.

Hai người mắt to trừng mắt lớn.

Phong Thanh Ngạn ánh mắt sắc bén như hàn băng, chân dài bước về phía trước một bước, chế trụ cổ tay cô rồi liền đem người trở lại hoa viên.

“Khách vừa mới tới, cô như thế nào có thể đi vậy?” Anh lạnh lùng thốt.

“Này, đồ ăn tôi đã dọn đủ.” Hạ Tiểu Nịnh tay giãy giụa không thoát ra được, chỉ có thể tức muốn hộc máu mà hét lên với anh, “Ngược lại là anh, khách tới, anh còn ở chỗ này làm cái gì?”

Phong Thanh Ngạn không có quay đầu lại, kéo mạnh tay cô, rời đi hơn mười mấy mét, mới buông tay cô ra, “Xem ra cô đem lời tôi nói như gió thoảng bên tai?”

Anh đứng ở nơi đó, thân hình cao lớn, tràn ngập cảm giác áp bách, làm người ta cực kỳ không được tự nhiên.

“Tôi nói có việc phải làm! Đồ ăn đã dọn đủ, bây giờ cũng không phải thời gian làm việc của tôi!”

“Có việc?” Anh liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng, “Vội vàng đi đưa bánh kem cho Mộ Đình Tiêu sao?”

Hạ Tiểu Nịnh đồng tử có chút co rụt lại, không rõ anh là làm sao mà biết được.

Phong Thanh Ngạn sắc mặt càng thêm đông lạnh, “Người ta chính là ảnh đế chạm tay cũng có thể bỏng, mỗi ngày hốt bạc, còn cô? Cô là cái gì?”

_______________

(Bão_4)