Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 130: Mona Tiểu Nịnh mỉm cười




Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

______________

Phong Thanh Ngạn bước chân dừng lại tại chỗ, lại không có quay đầu lại, “Cứu cô? Tôi nhận được cái gì?”

“……”

Cái này là nhân lúc cháy nhà mà đi cướp của, khốn khiếp!

Hạ Tiểu Nịnh nhịn rồi lại nhịn, chỉ có thể đôi mắt trông mong mà nhìn anh, “Anh nói phải làm sao bây giờ?”

“Đáp ứng một yêu cầu của tôi, bất kể là cái gì, cô đều phải làm được.”

Anh như thể đã sớm chuẩn bị xong, cũng chỉ chờ cô mở miệng xin anh.

“……” Hạ Tiểu Nịnh cắn răng, không nói chuyện.

“Cô có mười giây thời gian suy xét.”

“Tôi không ——”

“Tám giây.”

“……”

Hạ Tiểu Nịnh còn muốn giãy giụa lại lần nữa, nhưng phía sau lưng không biết móng vuốt của ai trực tiếp kéo xuống một chiếc giày của cô, sợ tới mức cả người cô run lên, “Tôi tôi tôi đáp ứng! Tôi nguyện ý! Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, tôi đều đáp ứng anh!”

“Giết người phóng hỏa? Cô có phải đánh giá cao chỉ số thông minh của mình rồi hay không?”

“Anh!!”

Phong Thanh Ngạn xoay người, đối mặt với cô, “Thức thời sớm một chút cũng chẳng phải có nhiều chuyện như vậy?”

Nói xong, anh còn lấy ra điện thoại của mình quơ quơ ở trước mặt cô.

“Anh có ý gì?” Hạ Tiểu Nịnh hỏi.

“Vừa rồi lời cô nói tôi đều đã ghi âm, về sau, không cho phép chống đối.”

“……”

Tên gian thương này!

Hạ Tiểu Nịnh cắn răng, “Được được được, cứu tôi trước a, a ——”

Một chiếc giày khác cũng bị túm mất!

Phong Thanh Ngạn búng tay một cái, không biết từ nơi nào chui ra thật nhiều vệ sĩ, bọn họ đồng loạt mà vọt vào nhà hàng, rất nhanh mà đem những người kia ném ra ngoài.

Lại suy nghĩ các loại biện pháp để đưa Hạ Tiểu Nịnh xuống dưới.

Chỉ có điều cô kẹt đã quá chặt, cho nên lúc xuống dưới, trên người còn treo một khung cửa sổ bằng gỗ, thoạt nhìn không hiểu sao mà…… Buồn cười.

Tề Hàng vừa mới đến, vừa thấy cảnh này lập tức phản ứng lại, “Thiếu gia, Tiểu Nịnh, hai người đang chơi cosplay? Nào, Tiểu Nịnh, mau làm Mona Lisa mỉm cười cho tôi đi!”

“……”

Hạ Tiểu Nịnh trong lòng uể oải, sắp bạo phát, hung hăng liếc mắt nhìn anh một cái, “Mau nghĩ cách giúp tôi đem cái khung này lấy xuống a!”

“……” Tề Hàng nhìn cô, lại nhìn Phong Thanh Ngạn.

Người kia hơi hơi gật đầu, lúc sau, anh mới dám chạy vào nhà hàng mượn công cụ tới, giúp Hạ Tiểu Nịnh mở khung cửa sổ ra.

“Lên xe.”

Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt phân phó, sau đó xoay người đi trước.

Hạ Tiểu Nịnh cay đắng mà đi theo phía sau anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn cuối thấp xuống, chuyện mất mặt như vậy, cô thật sự không cách nào nhớ lại lần thứ hai!

Lên xe, Phong Thanh Ngạn căn dặn tài xế quay về trang viên, sau đó liền lười biếng mà dựa vào ghế sau, “Cô ban ngày nếu như rảnh rỗi như vậy, không bằng bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày giữa trưa bữa trưa của tôi cô tới phụ trách đi!”

Anh vì cái gì bỗng nhiên nói như vậy?

Chẳng lẽ đây là cái chuyện kia anh muốn mình đáp ứng ư?

Hạ Tiểu Nịnh trong lòng lập tức khoan khoái, ánh mắt phát sáng mà nhìn về phía anh, “Được a được a, không thành vấn đề! Tôi nhất định sẽ chuẩn bị tốt cho anh! Cho anh mỗi ngày ăn đến no nê, nửa tháng lên mười cân!”

Phong Thanh Ngạn mắt đen nhíu lại, thấy cô bộ dáng ân cần như vậy, sẽ không phải là hiểu sai ý của anh a?

“Đây chỉ là bổn phận công việc của cô. Không cần biểu hiện kinh hỉ đến như thế.”

“……” Hạ Tiểu Nịnh giống như bị đấm một quyền, cả người đều ngốc, “ý anh là gì?”

“Tôi vừa mới nói cái yêu cầu kia, lần khác tôi sẽ nhắc lại.”

“……” Hạ Tiểu Nịnh không vui vẻ mà mếu máo, “Không thể thoải mái một chút sao?”

“Ah, cô thích tốc chiến tốc thắng.” Phong Thanh Ngạn nói.

“Vậy cũng tốt hơn trên đỉnh đầu lúc nào cũng treo thanh kiếm, không biết chính mình khi nào sẽ bị anh chỉnh mạnh chết a!”

“Chỉnh chết?” Phong Thanh Ngạn bàn tay khẽ bóp, ấn chặt xuống đầu vai cô, đem cả người cô kéo qua, môi mỏng tới gần cánh môi cô, “Chỉnh không chết cô, bởi vì……”

Thanh âm ái muội nhẹ như lông chim, tê dại mà trêu chọc qua đầu quả tim của cô, làm xương cốt người ta như nhũn ra……

_______________

(Bão_1)