Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Có lẽ là biểu hiện của con gái thực sự quá không phù hợp với những lời nói ra, cho nên Phong Thanh Ngạn nghe được nhíu nhíu mày.
Quản gia dẫn đầu kịp phản ứng, lập tức tiến lên muốn cất chén dĩa trước mặt Phong Mạn Mạn, “Thực xin lỗi tiểu tiểu thư, tôi lập tức an bài người làm lại.”
Ai ngờ tay mới chỉ vừa đụng tới mép dĩa, liền lập tức bị Phong Mạn Mạn ngăn lại, “Không cho phép lấy đi!”
Nói xong, tiểu gia hỏa tranh thủ thời lại xiên lên một miếng cá bỏ vào miệng mình, ăn liên tục.
“……” Cái này kêu khó ăn? Phong Thanh Ngạn lại nhìn nhìn khối cá tuyết kia.
Anh cũng xiên lên một miếng, ưu nhã mà bỏ vào miệng mình.
Tay, dừng lại một chút.
Sau đó mới đặt nĩa xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “Không được nói dối. Ăn ngon.”
Phong Mạn Mạn phồng quai hàm lên, không nói gì cả, tiếp tục vùi đầu ăn.
Đối diện Phong Tu Viễn thấy em gái không cốt khí phản chiến như thế, lập tức cũng bị suy yếu sức chiến đấu.
Rốt cuộc có lão ba ở đây, nếu cậu lại nói dối là không thể nổi, khả năng sẽ bị tét mông.
Trong lúc nhất thời, hai tiểu gia hỏa đều bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.
Hạ Tiểu Nịnh lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng miễn cưỡng qua cửa thứ nhất, không có phá hoại công việc lão ba nhà mình.
Phong Thanh Ngạn tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay nhẹ nhàng mà gõ gõ vào ly thủy tinh, ngữ khí sơ nhạt, “Hạ Tiểu Nịnh, giải thích một chút.”
Chính là chờ câu nói này của anh ta!
“Thiếu gia, tôi đây là chỉ vì muốn tốt cho anh thôi.” Cô cười híp mắt, sớm đã đem chuẩn bị tốt nghĩ sẵn trong đầu nói ra: “Hôm nay ở bể bơi thời điểm nhìn thấy anh, phát hiện sau lưng anh thịt lưng cùng những chỗ có vân đều có chút chút dấu hiệu muốn tạo thịt, cho nên…… anh bữa tối liền uống cái này đi!”
Nói xong, cô còn thành khẩn mà nhìn anh, vẻ mặt ‘ thiệt tình ’.
“……”
Thịt thừa ở lưng? Đây là từ hình dung cái gì? Nghĩ anh là heo sao? Phong Thanh Ngạn ánh mắt trầm xuống, “Cô xác định cô không phải báo thù tôi sao?”
“Giữa chúng ta có thù oán sao? Không tồn tại đó nha thiếu gia!” Hạ Tiểu Nịnh mặt đầy vô tội, “Tôi nói chính là thật sự! Không tin, chính anh có thể nhìn xem sao!”
Có bản lĩnh thì chính mình nhìn xem phía sau lưng a, có bản lĩnh thì anh đem cái đầu tôn quý xoay tròn 360 độ Thomas đi a! Thiếu gia!
Quả nhiên, Phong Thanh Ngạn không nói chuyện nữa, chỉ là nặng nề mà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt rét lạnh như thể là muốn đem cô trực tiếp cho lăng trì!
“Thiếu gia còn có gì phân phó sao?” Cô cung kính mà hỏi lại.
“Lăn xuống đi.”
“Vâng.”
Nói lăn liền lăn, không chút nào hàm hồ.
Hạ Tiểu Nịnh tuyệt đối sẽ không không biết lượng sức mà lấy quả trứng gà là mình đi đụng với khối đá lớn kia.
Thấy tốt nên cô luôn lấy đạo lý này là minh bạch.
Báo buổi chiều kia bị anh ném vào bể bơi “Một ném chi thù”, cô liền đi đường mỗi bước đều là nhẹ nhàng, một đường liền như vậy sung sướng mà trở lại trong phòng bếp, không hề có nhận thấy được phía sau kia có một tầm mắt còn dừng ở trên người cô.
Hơn nữa, càng lúc càng trầm, càng lúc càng lạnh……
……
Chờ hai tiểu gia hỏa ăn xong rồi, Phong Thanh Ngạn mới phân phó quản gia đem hai đứa mang vào trong phòng rửa mặt nghỉ ngơi.
Sau đó gọi hầu gái tới bên cạnh, “ Hạ Tiểu Nịnh kia tại sao phải đến đến nơi này làm đầu bếp?”
“Cô ấy là con gái là Hạ đầu bếp, Hạ đầu bếp bị bệnh, cho nên cô ấy tới đây hỗ trợ mấy ngày.”
Phong Thanh Ngạn trầm ngâm một lát, “Đi gọi quản gia tới đây.”
“Vâng.”
………
Quản gia vừa mới ở trên lầu trấn an tốt vẻ mặt thôi thối của tiểu thiếu gia cùng cái bụng đã ăn no căng của tiểu tiểu thư, đã bị Phong Thanh Ngạn gọi tới nhà ăn.
“Hạ đầu bếp là khi nào bắt đầu làm việc ở đây?”
“Ba năm trước.” Quản gia lập tức đáp, ông đối nơi này mỗi người đều thực hiểu biết.
Bao gồm bối cảnh, bằng cấp, tính cách mỗi một người hầu ở gia đình này.
Bởi vì nó đề cập đến an nguy một nhà ba người Phong Thanh Ngạn, cho nên ông đặc biệt chú ý.
“Trước khi đến, điều tra qua bối cảnh nhà họ chưa?”