Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Trên thực tế, bức ảnh chụp lém trên hot search Weibo chụp thật sự rất mờ, căn bản không thể nhìn ra được rốt cuộc là ai.
Nhưng chỉ bằng phỏng đoán, mọi người nhanh chóng mà xúm lại cô, lập tức lộ ra ánh mắt không có ý tốt, bắt đầu đối với bình phẩm từ đầu đến chân, khinh bỉ cùng khinh thường.
Hạ Tiểu Nịnh trong lòng lộp bộp một tiếng, “Các người nhận nhầm người rồi, bye bye!”
Nói xong liền buông then cửa ra, nhanh chóng chạy vào phía bên trong toilet nhà hàng, ý định tránh đi một chút trước.
Cô cũng không muốn bị những mấy người phụ nữ điên rồ đó ăn tươi nuốt sống!
Nhưng cô đã chạy chậm, không có Mộ Đình Tiêu, những người phụ nữ này sẽ càng thêm điên cuồng, mọi người không hẹn mà cùng nhanh chóng chen vào nhà hàng, vây quanh ở bên ngoài cửa toilet bị khóa trái, điên cuồng gõ cửa, ào ạt giống như cá mòi đóng hộp xông đến bên trong.
Người phụ trách nhà hàng cùng các nhân viên đều chạy tới khuyên can, nhưng bọn họ quá đông, căn bản không có biện pháp lay động họ cả.
Hạ Tiểu Nịnh chống đỡ cánh cửa, cả người nhanh hỏng mất.
Cô không muốn làm Thiên vương tẩu gì cả, thật sự, một chút đều không muốn!
Nhưng lời này nói ra bên ngoài, đoán chừng đám fangirl bọn họ chẳng những không tin, ngược lại sẽ đem cô xé đến thảm hại hơn!
Cánh cửa mau chóng chống cự không nổi, mắt thấy liền sắp bị mở ra, cô trong cái khó ló cái khôn, chạy nhanh đến phía cửa sổ toilet bên.
Cửa sổ nơi này không lớn, nhưng có lẽ là cũng đủ cho cô chui ra đi.
Kéo thùng rác đến bên cạnh, Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng đứng lên trên, vén rèm cửa lên cửa liền chui ra bên ngoài.
Khuỷu tay cố sức mà chen ra ngoài, kéo khung cửa sổ, liều mạng nhảy ra bên ngoài, ai ngờ mới vừa chui ra đi một nửa liền……bị kẹt.
Cái cửa sổ này nhỏ hơn so với những gì cô vừa nhìn thấy, rất nhỏ.
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Muốn lui về, càng thêm khó khăn.
Cô ở mắc kẹt ở giữa tường giống y như con giun quằn quại, khóc không ra nước mắt phát hiện nơi này vậy mà đối diện với đại lộ.
Mà một chiếc xe màu đen Rolls-Royce trùng hợp ở ven đường dừng lại.
Phong Thanh Ngạn vừa xuống xe, liền thấy được tư thế quỷ dị giữa không trung, biểu tình thống khổ Hạ Tiểu Nịnh……
Anh mặc áo vest màu xám đậm ám mây, đẹp trai cao ngất, cô lại…… chật vật như thế này.
Tầm mắt hai người ở không trung bất ngờ mà va chạm nhau một chút, cô lập tức quay đầu nhìn bầu trời, giả vờ không nhìn thấy được anh.
Phong Thanh Ngạn lạnh lùng thu hồi tầm mắt, đi tới, “Hạ Tiểu Nịnh.”
“À?” Hạ Tiểu Nịnh cúi đầu, “Thật là đúng dịp a, thiếu gia! Anh cũng tới nơi này ăn cơm?”
Giả bộ được còn rất tốt. Phong Thanh Ngạn cười lạnh, “Người yêu của cô đâu?”
“Cái gì mà người yêu với không người yêu! Nói khó nghe như vậy!” Hạ Tiểu Nịnh thở phì phì.
“Anh ta không tới cứu cô à?”
Phong Thanh Ngạn trên đường tới đã nhìn thấy tin tức, biết Mộ Đình Tiêu đã rời đi.
Hạ Tiểu Nịnh bị anh đâm một nhát, cũng không cam lòng yếu thế mà đáp trả trở lại, “Tôi ghé vào nơi này ngắm phong cảnh mà thôi! Cần ai tới cứu tôi?”
“Ah…… Ngắm phong cảnh……” Phong Thanh Ngạn âm cuối kéo dài, “Phía trên không khí như thế nào?”
“…… Rất, rất tốt!”
“Vậy cô từ từ ngắm, tôi sẽ không quấy rầy. Tạm biệt.” Phong Thanh Ngạn rất hiếm khi nói lời tạm biệt với cô, cử chỉ có thể nói hoàn mỹ.
Nói xong anh liền xoay người, ưu nhã mà đi về phía xe của mình.
Trong lòng, yên lặng mà đếm, một, hai, ba……
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Cô mở to hai mắt nhìn, liều hết sức lực từ khi sinh ra để thoát ra khỏi cửa sổ, cô thề, chờ khi thoát ra ngoài chuyện thứ nhất chính là cho vào trong đồ ăn của anh thuốc trừ sâu DDVP, cho thuốc độc chuột liều mạnh, cho thạch tín!
Độc chết anh!
Nhưng mặc dù đã căng đến giống như con cá vàng, cô vẫn là không thể nào từ bên trong đó thoát ra……
Phía sau cửa cũng đã bị đẩy ra, cánh cửa ầm ầm ngã xuống đất, phát ra tiếng vang lớn, như thể âm thanh của tử thần.
Hạ Tiểu Nịnh cẳng chân đạp loạn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, kêu to lên, “Thiếu gia, cứu mạng, uhuhu——”
_____________