Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 127: Chúng ta có thể không đi được nữa rồi




Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành

Dịch giả: Sâu

______________

Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt.

Cô còn chưa kịp phản ứng, ngón tay Mộ Đình Tiêu đã lướt qua, đã không nhanh không chậm mà lau cánh môi cô.

Sau đó ở khóe miệng của cô nhẹ nhàng xoa, “Có hạt cơm.”

Động tác thân mật, còn có đầu ngón tay tản ra nhiệt độ, làm ngực cô bỗng nhiên nhảy dựng lên, ngay cả hạt cơm dính lên khóe miệng xấu hổ đều chẳng quan tâm, vội vàng cúi đầu xuống, rút một tờ khăn giấy một bên ra vô thức lau sạch miệng mình.

Chỗ má, làn da trắng nõn dấy lên đám mây hồng.

Dáng vẻ này rơi vào trong mắt người khác, giống như cái cúi đầu nhẹ nhàng với thẹn thùng kia.

Tề Hàng lại bỗng chốc đứng lên, lặng yên không một tiếng động dừng lại ở trước camera ở giá rượu vang đỏ.

Boss vẫn là không cần nhìn, quá đau lòng rồi……

Anh đứng không biết bao lâu, màn hình bên kia giống như không có âm thanh gì, cầm máy xuống nhìn, đã thấy đã ngắt trò chuyện.

Cái kia xem ra là không có việc gì rồi.

Tề Hàng lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở trong lòng đang suy nghĩ lát nữa phải làm như thế nào đem một mình Hạ Tiểu Nịnh mang về trong trang viên.

Bên kia hai người đó đã ăn gần hết, xem ra bọn họ định tiếp tục nói chuyện phiếm, Tề Hàng nhanh chóng quay lại, “Bữa cơm này tôi mời. Tôi đi quầy lễ tân thanh toán tiền, hai người nghĩ có muốn chút gì nữa hay không?”

“……” Mộ Đình Tiêu im lặng, lấy ví tiền của mình ra, rút ra một chồng tiền lớn đưa qua đó, “Bữa cơm này chỉ có thể là tôi trả tiền.”

“Nói cũng phải,” Tề Hàng cười híp mắt mà rút ra hai tờ ở ví của mình rồi cầm trong tay, “Của anh anh trả, tôi với Tiểu Nịnh, tôi trả.”

Một câu, đem quan hệ của anh cùng Hạ Tiểu Nịnh hủy đến không còn một mảnh.

Mộ Đình Tiêu tay nắm tờ tiền hơi dừng lại, sau đó mới dường như không có việc gì mà thu hồi, “Trợ lý Tề thật đúng là toàn năng. Không biết Phong Thanh Ngạn mời anh, phải bỏ ra bao nhiêu tiền?”

“Nói đến tiền làm tổn thương đến tình cảm.” Tề Hàng cười ha ha, “Thời gian không còn sớm, tôi cũng phải đi làm. Tiểu Nịnh, không bằng tôi trước hết đưa cô về trang viên a?”

Hạ Tiểu Nịnh vốn dĩ cũng chỉ xin nghỉ nửa ngày, trở về chậm chỉ sợ lại chọc con khủng long nào đó không được vui, cô áy náy mà nhìn thoáng qua Mộ Đình Tiêu, đứng dậy, “Tôi xin lỗi, vậy lần sau chúng ta lại……”

“Tiểu Nịnh, tôi đi Phong thị lấy xe, cô với tôi cùng nhau đi.” Tề Hàng cắt lời cô nói, phát ra lời mời.

“…… Không cần đâu, tôi ở chỗ này chờ anh là được rồi.”

Hạ Tiểu Nịnh bản năng cự tuyệt, như thể nơi đó có con mãnh thú gì đó.

Tề Hàng liếc nhìn cô một cái, cũng không nên cưỡng cầu, liền gật đầu, “Vậy cô chờ tôi, tôi mười phút nữa sẽ tới.”

“Được.” Cô gật đầu.

Thấy Tề Hàng đã đi xa, Mộ Đình Tiêu bỗng nhiên cười nhạt một tiếng.

Nụ cười trời quang trăng sáng kia đang nở trên khuôn mặt đẹp trai đến cực điểm, lại nhất thời làm cho người ta có chút không rời mắt được, cô thì thào: “Anh cười cái gì?”

“Hôm nay bỏ qua vị trợ lý Tề này, chúng ta cũng coi như là ở cùng nhau được một lúc rồi.”

“……” Hạ Tiểu Nịnh cho rằng anh không vui, chỉ có thể bối rối mà cười cười, “Thật xin lỗi, lần sau tôi nhất định làm cho anh nhiều Tiramisu một chút.”

“Vậy một lời đã định.” Mộ Đình Tiêu đứng dậy, đi cạnh cô cùng nhau đi ra ngoài.

Khi tới cửa nhà hàng, anh vừa muốn kéo cửa ra, sắc mặt lại bỗng nhiên mà biến đổi.

“Làm sao vậy?” Hạ Tiểu Nịnh thấy bàn tay lớn của anh đặt ở trên then cửa bỗng nhiên không di chuyển, nghi ngờ hỏi.

Mộ Đình Tiêu ấn đường nhíu chặt, nhìn nhìn chằm chằm ngoài ngoài ô cửa mênh mông một mảng lớn người, “Làm sao nhiều người tới như vậy?”

Lại lấy điện thoại ra, anh nhìn thấy ——

Hot search Weibo, đứng đầu là tin tức anh cùng một người phụ nữ xa lạ cùng nhau ở nhà hàng ăn cơm trưa!

“…… Tiểu Nịnh, chúng ta có thể không đi được nữa rồi.”

_______________