Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
“……”
Cô đang ăn cơm rất tốt, tại sao phải bỗng nhiên ném cho cô loại đề tài toi mạng này?
Hạ Tiểu Nịnh thật sự là khóc không ra nước mắt.
Hơn nữa này hai người đàn ông này, một người là tổng giám đốc tập đoàn lớn, một người lại là đại minh tinh nổi tiếng toàn cầu, nàng chỉ là một đầu bếp nhỏ nhoi dựa vào cái gì mà để bọn họ chăm sóc a?
Hai người này đều không nên trêu chọc vào, cũng đều không nên đắc tội!
“Tôi cảm thấy tôi không cần người ở cùng chăm sóc, tôi một mình khá tốt.”
Nghĩ nghĩ, nàng đối với bọn họ đều hơi hơi mỉm cười, quyết đoán tránh đi cái hố to này.
“Không được!” Hai người đàn ông có cùng suy nghĩ đồng thanh nói, ngay cả giọng điệu cũng bá đạo giống nhau.
“……” Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà buông chiếc đũa xuống, “Tôi lựa chọn xuất viện!”
“Đừng làm rộn,” Mộ Đình Tiêu nhẹ nhàng mà sờ đầu cô, “Thân thể cô quan trọng hơn, bác sĩ nói chưa được xuất viện cô không thể ra. Kể cả cô chọn anh ấy hay là tôi, tôi cũng đều sẽ không trách cô.”
“……”
Có thể hay không không cần ép cô như vậy a!
Hạ Tiểu Nịnh phát hiện Mộ Đình Tiêu nhìn thì ôn hòa, nhưng trên thực tế lại cũng không dễ nói chuyện như vậy.
Cô nhăn mũi lại, không nói lời nào.
Chọn, chẳng khác gì là chịu chết.
Chọn Phong Thanh Ngạn, Mộ Đình Tiêu tốt xấu gì đến cũng là khách, như vậy để cho anh ấy xám xịt rời đi, cũng quá không có lễ phép.
Chọn Mộ Đình Tiêu, vậy sau này mình còn muốn lăn lộn ở trang viên nữa hay không? Đắc tội khủng long kết cục thực là đáng sợ!
Nhìn cô rối rắm như thế, ánh mắt Phong Thanh Ngạn cũng càng ngày càng trầm, “Chọn một người nhanh lên! Phải chọn!”
“……”
Hạ Tiểu Nịnh bị thúc giục đến có chút bốc lửa, quyết định chắc chắn, dứt khoát đem đầu lưỡi mình le lưỡi ra cắn, “Lại &%*&*%*¥¥%*###!!”
“Cô nói cái gì?” Hai người đàn ông cùng nhau nhìn sang.
Y tá nhỏ ở bên cạnh cư nhiên thần kỳ mà nghe hiểu: "Cô ấy nói, các người lại ép cô ấy, cô ấy liền cắn lưỡi tự tử.”
Phong Thanh Ngạn và Mộ Đình Tiêu: “……”
Cuối cùng, Phong Thanh Ngạn đứng dậy đi ra ngoài, “Tôi đi làm. Nhưng mà cô nhớ kỹ, không có sự cho phép của tôi, không được tùy tiện xuất viện.”
“Tôi cũng đi đây, cô đừng xằng bậy. Ăn cơm thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt.” Mộ Đình Tiêu cũng mặt đầy tiếc hận, lưu luyến mà từng bước rời đi rồi.
Phòng bệnh cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Y tá nhỏ lúc này mới nhịn không được nhỏ giọng hỏi, “Vừa nãy cái kia…… Có phải Mộ Đình Tiêu hay không a?”
Hạ Tiểu Nịnh không quan tâm cô ấy.
Y tá nhỏ lộ ra mắt trái tim (♡-♡), hai mắt đăm đăm mà nhìn ra bên ngoài, “Trong vòng một ngày thấy được hai đại mỹ nam tiêu chuẩn cao như vậy, dạ dày của tôi thật đúng là không cần ăn chút gì nữa a……”
Hạ Tiểu Nịnh đóng cửa lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tình nguyện một mình cô đơn mà ở lại trong bệnh viện, cô cũng không muốn lại trải qua loại nước sôi lửa bỏng như vừa nãy!
Lúc sau lại có bác sĩ bước vào, một lần nữa kiểm tra lại, vẫn là để cô nằm viện quan sát, ngay cả Hạ Tiểu Nịnh nghiêm chỉnh kháng nghị cũng không có hiệu quả.
Cô một mình nhàm chán đến sắp phát thiu, đến lúc chiều, tin nhắn Diệp Anh gửi tới ——
[ Tiểu Nịnh, đêm nay đoàn fans chúng ta đi đoàn phim Tiêu gia tiếp ứng, muốn tiếp ứng đồ ăn, cậu tới đây giúp một chút đi. ]
Tiếp ứng? Hạ Tiểu Nịnh nghĩ nghĩ, trả lời lại: [ đêm nay khả năng tớ không ra ngoài được. Không tiện lắm. ]
Diệp Anh: [ Bất tiện? Cậu bị ba mẹ cấm túc, hay là dì cả tới? ]
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Cô còn chưa có nghĩ ra trả lời như thế nào mới tốt, Diệp Anh lại nhắn tin tới: [ những người khác đều hy vọng cậu có thể tới. Chúng ta làm tiếp ứng đồ ăn, nhất định phải vượt các fans nhà khác làm mới được, phải để cho Mộ Đình Tiêu có thêm thể diện! Anh ấu chính là ân nhân cứu mạng của cậu mà! ]
Hạ Tiểu Nịnh lại suy nghĩ trong chốc lát mới trả lời lại: [ vậy gặp ở chỗ cũ! ]
__________________