Lúc anh cười rộ lên thật sự rất là đẹp, giống như một đám mây trắng, đáy mắt trong veo đến mức không có nửa phần tạp chất.
Hạ Tiểu Nịnh sờ sờ đầu, “Chính là bị người ta tính kế, sau đó hôn mê. Bác sĩ nói phải ở lại quan sát thêm.”
“Ai tính kế cô?” Khóe miệng ý cười của Mộ Đình Tiêu tức khắc biến mất, trở nên nghiêm túc.
“Anh không biết.” Hạ Tiểu Nịnh xua xua tay, bị hộp cơm trong tay anh hấp dẫn, “Anh xách theo cái gì vậy?”
“Con mèo nhỏ ham ăn,” Mộ Đình Tiêu đưa tay, “Cho cô.”
Lúc vừa mới nhận được tin nhắn WeChat của cô, sau đó, anh đi xuống dưới tầng mua.
Nơi này là bệnh viện tư nhân tốt nhất đế đô, cho nên ở cửa có rất nhiều nhà hàng cao cấp, muốn mua một phần bữa sáng tinh xảo bữa cũng không phải cái việc gì khó.
Hạ Tiểu Nịnh ngửi mùi hương mà hít mũi một cái, bụng thật đúng là không khách khí mà kêu ục ục lên.
“Tôi đây liền không khách khí!”
“Cô chậm một chút.” Mộ Đình Tiêu rút một cái khăn ướt từ trên bàn đưa cho cô một tờ, “Tôi cũng không ăn tranh của cô đâu.”
Hạ Tiểu Nịnh lấy chiếc đũa ra: “Anh cũng không ăn tranh a!”
Nói xong liền cúi đầu, gắp một cái sủi cảo tôm nhét vào trong miệng của mình.
Ngày hôm qua hầu như nguyên một ngày cô cũng chưa ăn cái gì, hôn mê xong rất là đói, giờ phút này ăn cái gì đều là thơm, huống chi đầu bếp nhà hàng này tay nghề thật sự coi như không tệ.
Một cái rất nhanh bị cô ăn xong, khi cô đang chuẩn bị ăn cái thứ hai, cửa phòng bệnh bỗng nhiên lại mở ra.
Phong Thanh Ngạn quay lại, đi đến, trong tay…… Còn xách theo một hộp cơm bữa sáng tinh xảo.
Nhìn đến một màn này trong phòng bệnh, ánh mắt anh đột nhiên phát lạnh, “Cô ở đây đang ăn cái gì?”
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Anh như thế nào lại trở về? Hơn nữa cô bỗng nhiên bị anh nhìn chằm chằm đến mức không hiểu sao cảm giác mình là người có tội, trong lòng có một cảm giác đang làm chuyện xấu bị bắt gặp là chuyện gì đang diễn ra vậy....
Mộ Đình Tiêu nhíu mày, “Phong tổng, cô ấy chỉ là đang ăn bữa sáng tôi mang đến mà thôi, anh không cần nổi giận như vậy.”
Ngày đó ở studio lúc Phong Thanh Ngạn cưỡng ép mạnh mẽ túm Hạ Tiểu Nịnh đi, anh chính là còn nhớ rõ ràng.
Trực giác người đàn ông nói cho anh viết, Phong Thanh Ngạn đối với Hạ Tiểu Nịnh, tuyệt đối không chỉ đơn giản là quan hệ chủ nhà với đầu bếp như vậy.
Phong Thanh Ngạn trầm bước đi qua, cầm trong tay hộp cơm đang ăn kia của Hạ Tiểu Nịnh để sang bên cạnh, “Thức ăn lai lịch không rõ ràng cũng dám ăn?”
“Không phải không có lai lịch không rõ,” miếng sủi cảo tôm còn ở trong miệng Hạ Tiểu Nịnh, mơ hồ mà lẩm bẩm, “Là Tiêu gia đưa tới mà!”
Xưng hô thân mật như này làm Mộ Đình Tiêu thành công khôi phục dáng vẻ tươi cười, còn lại Phong Thanh Ngạn thì là trực tiếp trầm mặt.
Anh mang hộp cơm đến đặt ở đâu đó, cũng không giúp cô mở ra.
Có thể Hạ Tiểu Nịnh không chỉ có biết nấu ăn, còn là một người có thâm niên ăn uống, cũng không nhìn ra anh giờ phút này thần sắc không vui, cô liền đem hộp cơm mở ra, ăn cả hai hộp cơm.
Ăn thì ăn, còn cười khẽ, nhìn ra được cô ăn đến rất vui vẻ.
Phong Thanh Ngạn sắc mặt lúc này mới thoáng giảm bớt một ít.
Y tá đẩy cửa bước vào, không nhận ra người ăn mặc kì quái đưa lưng về phía mình chính là Mộ Đình Tiêu, chỉ nhìn thấy bên trong là hai nam một nữ, hình ảnh có chút làm người ta khó hiểu ——
Còn không phải là ăn bữa sáng thôi sao? Hai người đàn ông này nhìn chằm chằm một người phụ nữ, vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ là đang ép ăn cơm?
Cô hắng giọng một cái, xử việc theo phép công nói, “Nơi này chỉ có thể một người chăm sóc ở lại cùng. Người không liên quan mời đi ra ngoài.”
Chung quanh vẫn luôn an tĩnh không tiếng động, đột nhiên nghe được thanh âm, Hạ Tiểu Nịnh ở trong miệng đang nuốt một ngụm cháo, thiếu chút nữa sặc ra.
Mộ Đình Tiêu làm lơ ánh mắt rét lạnh từ bên cạnh truyền đến, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng của cô, trực tiếp hỏi cô, “Tiểu Nịnh, cô hy vọng ai trong hai người chúng ta ở lại cùng cô?”