Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_________________
Hạ Tiểu Nịnh mơ màng mà mở to mắt ra, suy nghĩ dường như bị khống chế, hoàn toàn bị người kia dẫn theo tiết tấu.
Cư nhiên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thế nhưng càng nghĩ, đầu lại càng đau nhức……
Cô dùng sức mà mở miệng, mím cánh môi khô khốc phát mấy chữ: “Đau quá, đầu……”
Vừa nói xong, cô rõ ràng cảm giác được cánh tay của xiết chặt, âm thanh ôn nhu vừa mới nói ở bên tai kia đột nhiên trở nên lạnh: “Cô ấy nói đau.”
“……” Bác sĩ đang thôi miên ở bên cạnh run một cái, thiếu chút nữa khóc lên, “Đại thiếu gia…… Ngài không thể nói chuyện……”
Bắt đầu thực hiện lại.
“……” Phong Thanh Ngạn mím môi, “Có biện pháp nào có thể khiến cô ấy không đau không?”
“…… Tôi sẽ cố gắng.”
“Không phải "sẽ" cố gắng, là "phải”!
“…… Vâng.”
Bác sĩ hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu lại một lần nữa.
Phong Thanh Ngạn xoay người, ngồi xổm ở mép giường, nhẹ nhàng mà đưa tay ôm lấy Hạ Tiểu Nịnh đang run rẩy, “Đừng sợ, cứ làm theo những gì cậu ta là được rồi……”
Có lẽ là lời này rất có ma lực, cô nghe xong lại thật sự gật đầu nhẹ, không thể phân rõ là ảo giác hay là hiện thực, thực sự ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cô kỳ thật…… thật là muốn hỏi anh đêm nay rốt cuộc có trừ tiền lương hay không a……
Chỉ tiếc thật sự không có chút sức lực huống gì là nói chuyện.
“Không phải sợ,” âm thanh bác sĩ chậm rãi tấn công lần nữa, giống như sóng nước, một vòng một vòng mà quấn lấy cô, “Cô có thể tin tưởng tôi, có thể nói cho tôi biết hết thảy……”
Hạ Tiểu Nịnh cảm thấy như có gì đó trong bóng đêm, hình ảnh giống như gương bị vỡ, mỗi một mảnh đều có những đồ vật khác nhau, không cách nào ghép lại với nhau được.
Mọi thứ xen kẽ giữa hiện thực cùng cảnh trong mơ, lờ mờ xem không rõ……
Cô cố gắng đi bắt lấy, lại bị mảnh nhỏ kia lập tức cắm vào trái tim, đau đến cô bỗng nhiên kêu to, nước mắt theo khóe mắt mà rơi xuống….
Mọi thứ điên loạn làm cô rốt cuộc không chịu nổi nữa, tay đột nhiên từ
trong lòng bàn tay anh rút ra, gắt gao mà che đầu mình lại, như là ở trong mộng, lại như là ở hiện thực, “Đau quá! Đau quá —— đừng hỏi, đừng hỏi nữa!! Tôi cái gì đều không nhớ rõ!!! A ——”
Đột nhiên xảy ra bộc phát làm cho tất cả mọi người hoảng sợ, bác sĩ thôi miên cũng không thực hiện bất cứ
hành động nào nữa, ngơ ngác mà nhìn cô, “Cái này…… Người bệnh kháng cự như vậy, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy……”
Phong Thanh Ngạn đứng dậy, bàn tay ôm lấy đầu cô, nhanh chóng đem Hạ Tiểu Nịnh khóa vào trong lòng ngực mình, “Sao lại thế này?”
“Người bình thường bị tôi thôi miên sây như vậy, lúc sau sẽ nói ra hết thảy. Nhưng mà cô ấy lại kháng cự như vậy…… Ngoại trừ não bộ thực sự chịu qua tổn thương bên ngoài, hẳn là chính cô ấy không muốn nhớ lại đoạn quá khứ kia.” Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, “Xem ra tôi chỉ có thể áp dụng một biện pháp khác ——”
“Không cần.” Phong Thanh Ngạn lạnh lùng mà ngắt lời anh ta.
Thánh nhân cũng có quá khứ, tội nhân cũng có tương lai.
Huống chi cô còn trẻ như vậy, quá khứ không có khả năng tội ác tày trời.
Nếu cô không muốn nói, vậy anh liền tôn trọng cô.
Phong Thanh Ngạn rũ mắt, ngón tay dài nhẹ nhàng mà rẽ lấy tóc mái ướt đẫm mồ hôi lạnh trên trán của cô, “Đưa chúng ta đến phòng bệnh đi.”
“Vâng.”
Bác sĩ khó hiểu, rõ ràng nếu đổi một biện pháp khác nói không chừng có thể thành công, như thế nào đại thiếu gia sẽ đột nhiên nói từ bỏ là liền từ bỏ.
Nhưng mà hiện tại bọn họ cũng không dám phát ra bất cứ dị nghị gì, chỉ nhanh chóng mà dẫn hai người họ đến phòng bệnh.
Thanh Ngạn xoay người, đem Hạ Tiểu Nịnh đặt ở trên giường bệnh lớn, vừa mới đứng dậy, đã cảm thấy tay trái của mình bỗng nhiên nóng lên.
Hóa ra là bị cô nắm lấy.
“Đừng đi……” Cô nhẹ nhàng, vô thức mà nói mớ.
Phong Thanh Ngạn sâu kín nhìn cô vài giây, bỗng nhiên cúi người, dựa vào chóp mũi cô, khàn giọng mà tế nhị hỏi: “Cô…… là không muốn ai rời đi?”
___________________
(Khi nãy ad ấn lộn chương, nên số thứ tự hơi thay đổi, các bạn nhấp vào chương 103 rồi mới đến chương 104 ở đằng dưới nhé! )