Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
________________
Gió thổi qua, thổi trúng chuông gió trong sân một thanh âm leng keng vang lên.
Cửa sân được mở ra.
Một người mặc váy dài màu đen, để tóc dài đến eo, người phụ nữ trung niên gầy mảnh khảnh chậm rãi đi ra, “Hóa ra là có khách quý tới, sáng nay tôi mới nói quạ đen của tôi vì cái gì xoay quanh ở trên ngọn cây, không chịu xuống dưới ăn thức ăn đâu.”
Kha Linh Lung cười cười, “Mang bạn tới đây uống ly cà phê, bà đi chuẩn bị đi.”
Nói xong, cô ta trực tiếp kéo cửa sau xe ra, nhướng mày nhìn Hạ Tiểu Nịnh, “Xuống đây đi.”
Nơi này đúng thật là quán cà phê?
Hạ Tiểu Nịnh cảm giác được một cỗ lạnh lẽo, theo bản năng mà đưa tay kéo áo khoác màu đen trên người mình lại.
Cô thấy được tấm bảng bên ngoài sân nhỏ ——
[ mặc · già ]
Còn khiến cho văn nghệ như vậy, như thế nào không dứt khoát kêu là quán cà phê Đêm là được rồi?
Bà chủ ở trong cửa mời bọn họ đi vào ngồi.
Hạ Tiểu Nịnh suy nghĩ nếu mình ở trong xe không đi xuống, phỏng chừng sẽ bị kéo lê vào.
Cô cuối cùng dứt khoát cũng theo vào sân nhỏ, chọn một vị trí gần cửa nhất, thuận tiện để bất cứ lúc nào mình cũng thể chạy trốn.
Kha Linh Lung nhìn thấu tâm tư cô, cũng không có trực tiếp chọc thủng, mà là ở đối diện cô từ từ mà ngồi xuống.
Cà phê rất nhanh liền được đưa lên, tổng cộng ba ly, hương thơm đậm đặc bốn phía.
Hạ Tiểu Nịnh theo Hạ Chí Dũng học qua cách ngửi mùi hương, biết rõ đây là loại cà phê mèo tốt nhất.
Nhưng cô vẫn là không có động chạm qua một chút.
Bà chủ cũng ngồi ở bên cạnh bọn họ, cùng Kha Linh Lung câu được câu không buôn chuyện việc nhà, nói chuyện đều là một số đề tài nhàm chán đến cực điểm.
“Cô xem,” Bà chủ lấy giọng khàn khàn xoay đầu lại, “Đều đã quên hỏi vị này này tên gọi là gì. Đúng rồi, cô cùng Linh Lung là quan hệ gì vậy? Cô……”
“Dừng lại.” Hạ Tiểu Nịnh giơ tay làm điệu bộ dừng lại, “Không phải người bên cạnh bà đã điều tra qua tôi rồi sao? Cô ấy đối với tôi hẳn là hiểu rất rõ ràng. Hôm nay tìm tôi tới đây cũng chính là muốn thu thập tôi đi?”
Kha Linh Lung: “……”
Chưa bao giờ gặp qua người trực tiếp như vậy, rốt cuộc cũng không theo kịch bản mà diễn? Lúc này chẳng lẽ không phải nên biểu hiện ra là rất sợ hãi mới đúng ư?
“Rốt cuộc có chiêu hay không chiêu? Nếu không, tôi phải đi đây. Việc của tôi rất nhiều, rất bận. Không có khả năng mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc chích thế nào để làm mặt mình biến dạng.” Hạ Tiểu Nịnh cũng không khách khí.
“……”
Lần này ngay cả bà chủ cũng xấu hổ mà chớp mắt một cái, cười ha ha mà bưng cà phê lên, không nói gì.
Đến khi Kha Linh Lung lại lặng lẽ từ dưới bàn trao cho một chồng tiền mặt mới tinh, bà ta mới bí mật nhận cất vào trong túi quần, lại quay đầu đối với Hạ Tiểu Nịnh hơi hơi mỉm cười, trên mặt nếp nhăn lập tức gấp nếp lên, một cái lại một cái, có khe có rãnh.
Hạ Tiểu Nịnh đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng đầu, khung cảnh phía sau đều bắt đầu dần dần mà mơ hồ, trước mắt nếp nhăn bà lão kia đang phóng đại, không ngừng mà phóng đại.
Cuối cùng giống như sóng nước, ở trước mắt cô không ngừng mà chuyển động, kéo ra, vòng qua vòng lại……
Thật chóng mặt a……
Cô đây là làm sao vậy? Liều mạng mà lắc đầu, muốn đuổi đi loại cảm giác choáng váng này.
Nhưng vừa mới chạm xuống một chút, nó sẽ ngay lập tức điên cuồng mà phản công, như là có một bàn tay vô hình gắt gao mà ấn đầu cô xuống nước.
Tinh thần dần dần như bị hút ra, Hạ Tiểu Nịnh trước mắt tối sầm, đầu bộp một chút ngã quỵ ở trên bàn đá.
Bà chủ hài lòng mà dừng nụ cười của mình lại, quay đầu, mặt không thay đổi mà nhìn về phía Kha Linh Lung, “Cô ta đã bị tôi thôi miên, cô muốn đào lịch sử đen của cô ta, hiện tại liền có thể bắt đầu hỏi. Cô ta sẽ đối với cô hỏi gì đáp nấy.”
Kha Linh Lung ánh mắt sáng lên, lập tức lấy ra điện thoại ra, bật camera, “Có cái này, sẽ không sợ cô ta về sau không thừa nhận.”
________________