Sơn Thủy Nhất Trình

Chương 7




Khi Khương Nghê về lại trong xe, từ cô tỏa ra một cơn gió đầy hơi rượu.

Mặt cô rực hồng, mắt khép hờ mê man, cả trong hơi thở cũng vương vấn hơi rượu.

Trịnh Đạc nhìn thời gian. Đã quá hai giờ đồng hồ. Trông dáng vẻ này của cô, bất kể trong lòng có bao nhiêu lời muốn nói, gã chỉ đành gác chúng lại, yên lặng lái xe để cô được về nhà nghỉ ngơi sớm.

Trong đường nhìn của Khương Nghê là từng cột từng cột đèn đường lờ mờ lướt qua. Đôi ngươi đen như mực đậm của cô vụt sáng vụt tối, lại không có chỉ một tia cảm xúc bên trong.

Ý thức của cô chẳng hề tỉnh táo, cái tê dại của men rượu khiến đại não cô rỗng không, chất giảm đau và cồn kết hợp khiến dạ dày cô khuấy đảo. Cô cảm nhận được cơn đau quặn thắt ở bụng, không rõ nó từ dạ dày hay bởi kì sinh lý, đan dệt vào nhau, khiến cô rệu người trên ghế phụ lái, đầu mày xoắn vặn, môi bật tiếng rên rỉ không thể đè giấu.

Cô đè hai tay lên bụng mình, liên tục ấn bóp hòng thuyên giảm cơn đau song nó chẳng hề hấn. Rồi hai chân gập chặt đặt lên ghế, toàn thân co cụm, uốn tròn, ngón tay bấu víu vào đầu gối, đầu ngón trắng bợt.

Nhìn tình hình ấy của cô, Trịnh Đạc tần ngần một lúc, hỏi một câu: “Có cần tới bệnh viện không?”

Khương Nghê lắc đầu, vẫn đau rúm ró mình mẩy.

Cái lạ thường trong tim Trịnh Đạc lại trồi lên. Gã cực lực ép mình tập trung vào tay lái.

Khương Nghê mơ một giấc mơ rất lạ. Giấc mơ này không đầu không cuối, nhưng cô nhớ mồn một mình được Trịnh Đạc bế trọn trong lòng, cùng lao thật nhanh trong vòng ngực ấm nồng của gã. Họ càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, lại không biết đầu cùng của con đường dẫn tới nơi nào…

Cô giật tỉnh, trong cơn miên man nhận thấy cơn đau đầu nhức buốt. Cô đệm đầu trở dậy, cơn khô rát trong cuống họng khiến chỉ nuốt nước bọt cũng đủ để đau nhói.

Cô lần tìm cái điện thoại đặt đầu giường, mở máy, tia sáng nhức nhối khiến mắt cô nheo lại. Thời gian hiển thị giờ là hai giờ sáng.

Bỗng cô trông thấy cái ly thủy tinh bên điện thoại. Cô khẽ chạm lưng ngón tay vào nó. Nước, ấy thế vẫn còn ấm. Cô cầm ly nuốt ực một ngụm, vị ngọt lịm lởn vởn trên đầu lưỡi.

Là nước mật ong. Cảm giác này quá sức dễ chịu. Cô ngửa đầu uống cạn, nằm lại cái giường, mắt men dọc kẽ hở trên rèm cửa trông ra mấy ngôi sao sáng ngoài kia. Hình như có gì đã khác trước. Nhưng chưa kịp nghĩ xem là khác như thế nào, mí mắt cô đã nặng trịch đổ xuống.

Sáng hôm sau Khương Nghê phải quay một quảng cáo, địa điểm là Bán Đảo Loan trứ danh Cầu Cảng. Nước đầu thu đã lạnh thấu, gió biển thổi qua, trong bộ bikini, dù đã bọc kín khăn cô vẫn có thể cảm nhận trên mặt biểu bì nổi ngợp một lớp da gà.

Jessie đang thảo luận gì với trợ lý đạo diễn cạnh đó. Khương Nghê vẫn chưa thể dứt khỏi cơn khó chịu hôm qua. Tinh mơ cô đã bị Jessie cưỡng chế lôi dậy khỏi giường. Cô nàng gân giọng chửi Trịnh Đạc suốt sáng vì không gọi Khương Nghê dậy, cái giọng thé nhọn quen thuộc khiến đầu Khương Nghê thêm nhức nhối, liền kéo cô, nói là mình không dễ chịu.

Quả thực cô không hề dễ chịu, từ khi bước vào cái vòng này đã thế.

Cơn căng đau ở bụng dưới vẫn nguyên đấy. Giây lát trầm mình xuống nước, cái lạnh men từ gan bàn chân tới mọi tế bào thần kinh của cơ thể. Răng cô đánh cành cạch vào nhau mất kiểm soát, cảm tưởng đại não bị giá buốt rút ruột.

Dầu rằng đạo diễn và các nhân viên công tác đều rất thông cảm cho thời tiết và sự nhọc nhằn của minh tinh, nhưng ai cũng là người, cần ăn cơm cả, nên công việc vẫn phải khẩn trương hoàn thành.

Mấy trợ lý đứng tất gần đó sẵn sàng nhào lên. Chỉ cần cảnh này kết thúc, mọi trang thiết bị sẽ được ráo riết tống cả lên người, chỉ sợ nếu thân chủ mình chịu không nổi cường độ này, công ty sẽ lại trút giận lên thân họ.

Trông dáng vẻ ấy của Khương Nghê, Jessie thấy mà tim nhưng nhức. Quay xong một cảnh, cô túm bàn tay giá buốt của Khương Nghê, phủ cái áo lông to dài lên người cô.

Khương Nghê ngồi trong lán quây, cong lưng, riết chặt lớp áo, hòng muốn chuyển vận nhiệt lượng tới vùng bụng dưới để làm dịu cơn đau.

Jessie cầm miếng dán nhiệt tới dán lên lớp áo trong, bảo: “Em sang nhà vệ sinh công cộng ở đằng kia lấy cho chị ít nước nóng, chị chờ ở đây…”

Khương Nghê nắm tay cô kéo lại, lắc đầu, nói: “Em chờ ở đây, đạo diễn có việc gì gọi chị… Chị lên xe thay tampon, nhà vệ sinh công cộng phức tạp quá…”

Giọng cô thều thào, run run.

Jessie hiểu tính cô, gật đầu.

Khương Nghê giật cửa xe. Trịnh Đạc nghe tiếng chạm ánh mắt với cô. Rồi gã chỉnh điều hòa nóng lên, kéo kín rèm cửa.

“Anh xuống xe.”

Mệnh lệnh của Khương Nghê truyền xuống, giọng đều đều.

Trịnh Đạc làm theo, lúc xuống xe còn để ý ngó bốn phía quanh xe một vòng, kế đó dựa người vào cửa xe.

Gã đã tìm hiểu cách dùng tampon trên đường tới nhà Khương Nghê. Không rõ vì sao, một hình ảnh mỗi lúc một rõ nét trong tâm trí gã. Khúc eo mảnh mai ấy, khuôn lưng trắng ngần ấy, đường cong của bờ mông, từng bước khám phá xuống bên dưới… Ở thời khắc gương mặt đẹp đẽ không gì thay thế được ấy lộ rõ, trồi lên, gã giật mình phủi sạch mọi thứ trong tâm trí, đá cực lực vào cục đá ven chân, thầm cảm thấy ghê tởm và hổ thẹn cho chính mình.

Khương Nghê đã thay tampon xong. Cô gõ cửa xe, tỏ ý bảo Trịnh Đạc vào.

Khương Nghê hỏi: “Thuốc giảm đau đâu?”

Trịnh Đạc thấy nét mặt trắng bợt sau khi tẩy trang và đôi môi không một sắc máu của cô, phối với khoảng da rộng lõa lồ trông rõ mồn một dưới áo khoác, cái câu “uống nhiều thuốc giảm đau quá không tốt” kia không sao thoát khỏi cuống họng. Suy cho cùng đây không phải việc gã nên quản lý. Gã mở hộc để đồ dưới ghế phụ lái, lấy hộp thuốc giảm đau đưa cho cô.

Khương Nghê nhận lấy, lướt nhìn một vòng trong xe, chỉ thấy mấy chai nước khoáng. Cái chất cảm trong vắt ấy, một cái nhìn đã đủ phát lạnh. Nhưng không còn lựa chọn nào khác, cô với chai, vặn mở nắp.

Cô dùng lực, thử mấy lần vẫn không vặn được, lòng bàn tay còn bị mài, hơi nhói. Cô định bảo Trịnh Đạc vặn hộ, vừa ngước đầu, trước mắt đã sẵn một cái ly giữ nhiệt.

“Tôi chuẩn bị ở chung cư hồi sáng, chắc vẫn còn nóng.”

Khương Nghê sững sờ, bất chợt nhớ dòng nước mật ong ấm nồng, dịu ngọt vào họng hôm qua.

Cô nhận ly, nói câu “cám ơn”.

Mở nắp ly, nước quả vẫn tỏa hơi nóng. Xuyên thấu hơi nước tỏa mù, cô thấy phần sau đầu Trịnh Đạc, mái tóc cứng khỏe dựng đứng hướng lên, thưa dần về sát gáy. Dưới nữa là dái tai đầy đặn, nhưng vẫn ngăm đều như màu da của gã.

Cô ực khẽ, vị ngọt nhạt truyền vào gai lưỡi. Là nước đường đỏ.

Cô ngước đầu, cảm giác bờ vai dày rộng của Trịnh Đạc giống hệt con người gã, như đá tảng thạch bàn, im tiếng kiệm lời song lại vững vàng chân thực.

Nuốt viên thuốc vào bụng, cuộc gọi của Jessie đã réo tới. Cô cầm điện thoại xuống xe.

Trong đường nhìn của Trịnh Đạc là bắp chân mảnh dẻ lại khỏe đẹp của cô ló mình dưới lớp áo lông rộng.

Cuối cùng đã kết thúc buổi quay một ngày. Vì lý do thời tiết, kế hoạch dự kiến kết thúc vào buổi trưa ban đầu cứ thế bị kéo dài tới chiều, khiến những minh tinh còn có lịch trình khác phần nào bất mãn.

Jessie đỡ Khương Nghê lên xe, kề sát cửa xe bảo: “Bà đây phải đi bàn chuyện với tay chế tác của “Sonata” rồi, chị biết đối thủ cạnh tranh là ai chứ…” Jessie chớp chớp mắt nhìn cô, nói: “Cái cô Triệu Thư Na ngọt như mật đấy…”

Cô nàng nói đến là hùng dũng khí phách, tưởng chừng sắp sửa lên chiến trường đánh trận thật tới nơi.

Khương Nghê biết chính rắc rối mình gây ra đã khiến cô bận rộn như thế suốt thời gian rồi, trong lòng không nén được hổ thẹn, vỗ vai cô nói: “Vất vả cho em rồi.”

Jessie đáp lại cô một nụ cười mỉm thoảng như mây gió.