Sơn Thủy Nhất Trình

Chương 20




Cuối tháng Mười hai, trải qua một tháng quay chụp, phần diễn của Khương Nghê đã hoàn thành. Đây là bộ phim cô quay thuận lợi nhất kể từ khi vào làng giải trí, cảm giác hài lòng và đầy đủ vô cùng. Cô biết được như thế là nhờ có Trịnh Đạc.

Cô bắt đầu dựa dẫm gã, để ý gã, quyến luyến gã.

Tỷ lệ rating tập đầu tiên của “Sonata” đã tạo dựng kỉ lục mới trong các phim cải biên của tác giả, nguyên nhân không chỉ ở bản thân phim mà hơn cả là do những vai chính đang gây tranh cãi gay gắt.

Hotsearch hai hôm nay nhan nhản chủ đề xoay quanh “Sonata”, tên tuổi Khương Nghê và Triệu Thư Na cũng thi thoảng trồi lên. Song vì nhân vật Khương Nghê đảm nhiệm trong phim có tính cách hơi phần hà khắc, lại thêm diễn xuất tự nhiên nên không ít khán giả khó phân được phim với đời, thành thử phát biểu về Khương Nghê trên mạng không hề giữ ý.

Khương Nghê chẳng buồn để ý. Hình như cuộc sống lại dần quang đãng hơn mỗi ngày.

Phim tiếp theo của Khương Nghê về đề tài võ thuật, đạo diễn hi vọng đường cong cơ thể cô trông rắn rỏi có sức hơn. Khoảng thời gian trước khi khai máy, Khương Nghê đều đặn ghé phòng tập hàng ngày. Trịnh Đạc thì bằng vào kinh nghiệm làm vận động viên khi trước để trở thành huấn luyện thể hình riêng cho cô.

Thực hiện xong bài tập kéo duỗi lưng, Khương Nghê lại lấy chai đồ uống vận động, nhấp vài ngụm nhỏ, kế đó rạp người lên lưng Trịnh Đạc đang ngồi xếp bằng trên thảm yoga nghiên cứu kế hoạch tập luyện của cô. Cảm giác nóng rẫy âm ẩm thấm vào cô qua lồng ngực.

Cô ôm cổ gã, tì cằm lên vai gã, dụi tới dụi lui.

Xúc cảm khó tả ở vành tai khiến Trịnh Đạc đặt cuốn vở trong tay xuống, hỏi rất mực dịu dàng: “Mệt à?”

Khương Nghê không đáp, vẫn ôm gã lặng thinh. Trong phòng tập tư nhân khép kín, mồ hôi tan vào nhịp thở nóng rẫy, cô lại nhận thấy sự bình yên chưa từng có trước đây.

Trịnh Đạc cũng lặng thinh, mặc cô dán dính lên người mình.

Bỗng điện thoại rung đánh vỡ sự yên tĩnh giữa cả hai. Có âm thanh brừm brừm vang lên.

Là Jessie gọi tới. Khương Nghê xuống khỏi người Trịnh Đạc, bần thần chốc lát. Kể từ lần thay máu nhân viên quy mô lớn trước đó, hai người vẫn luôn liên lạc qua wechat. Cô chưa từng cúp cuộc gọi của Jessie.

“Chuyện gì vậy?” Khương Nghê hỏi.

Đầu bên kia, tiếng Jessie rất nhỏ, hình như đang lẩn tránh ai hay thứ gì. Nhưng ngữ điệu vô cùng gấp gáp: “Chị mau lên xem hotsearch weibo đi!”

Khương Nghê nhếch mày: “Em cứ nói thẳng luôn nào…”

“Chị lên nhanh đi! Cúp nhé!”

Từ loa có tiếng tút tút vẳng ra. Khương Nghê chẳng hiểu mô tê gì, mở weibo, dựa lưng vào lưng Trịnh Đạc.

Khi mấy chữ “Khương Nghê” “tài xế” “yêu đương” đập vào mắt, Khương Nghê run bắn mình.

Trên màn hình là một tấm ảnh được cố công làm mờ, vẫn đủ thấy thấp thoáng hai bóng người đang dựa vào xe, bóng dáng mảnh mai ngước đầu hôn người còn lại. Đại não Khương Nghê như có tia sét rọi sáng, cảnh tượng hôm ấy hiện ra mồn một như khắc như in.

Cô khống chế đầu ngón tay đang run lướt xuống. Trên tấm hình được phóng to hết cỡ in kín những dòng logo chìm chèn tên tài khoản đưa tin, song những đặc điểm riêng của cô thì vẫn đủ để nhận rõ.

“Bật mí chuyện tình yêu của Khương Nghê, bên nhà trai lại là một tài xế”

“Khương Nghê và tài xế hôn nhau đắm đuối dưới tầng ngầm”

“Nữ diễn viên bê bối dính lùm xùm ma túy Khương Nghê đang hẹn hò với một tài xế”



Những tiêu đề tương tự chiếm cứ màn hình.

Khương Nghê đóng điện thoại. Có tiếng cạch vang lên, to rõ lạ thường. Cô ngóng ra nền trời xanh thẫm của Cầu Cảng ngoài cửa sổ, trong đầu trắng xóa.

Khi cô mở lại điện thoại, thông báo ồ ập tới như nước lũ. Một nick được like nhiều nhất gửi cả bình luận dài, dán kém tấm hình Khương Nghê đã từng thấy. Tấm hình Trịnh Đạc đứng trên võ đài, được trọng tài cầm tay giơ cao.

“Anh bạn trai tài xế của Khương Nghê thực chất là ngôi sao mới làng quyền anh mấy năm trước, nhưng vì bê bối bán độ và sử dụng chất kích thích, cộng cả tội hành hung nên phải ngồi tù. Sự việc nhảy lầu tại cao ốc RJ tháng trước hình như cũng có liên quan tới Khương Nghê. Ả hút ma túy và nhà vô địch quyền anh dùng doping quả là trời sinh một đôi!”

Bên dưới là một dải bình luận nhốn nháo.

“Fan đừng có biện hộ nữa, cô ả này suốt ngày xị mặt như nhà có tang, còn chơi cả thuốc, nhân phẩm có vấn đề.”

“Người ta yêu đương mấy người cũng quản lý?”

“Đúng là môn đăng hộ đối.”

“Chiêu trò chăng, nhân lúc có phim mới để hot lại?”

“Vãi thật, hồi học cấp ba tui từng xem trận đấu của anh này luôn, sao giờ lại thành thế này rồi??”



Khương Nghê cực lực dằn ham muốn bước tới siết chặt tay Trịnh Đạc.

Cô không sợ những việc ấy. Bấy nhiêu năm nay, cô đã gặp đủ kiểu vấp váp trắc trở, mưa giông gió bão. Cô của quá khứ hệt đứa con nít tả tơi gãy cành bị vứt giữa ánh nhìn của công chúng, bị họ tháo gỡ dỡ rời, cả một khúc xương, một mạch máu thớ thịt cũng không tha cho.

Nhưng lúc này thì khác. Cô trở nên mạnh mẽ, khát khao trông giữ cho bóng dáng sau lưng, không muốn khiến gã phải chịu một tổn thương vì mình.

Để như lần trước, vì cô mà gã bất chấp bản thân nhảy xuống. Lần này, cô không muốn lại vì chính cô, mà phải ăn năn.

Cô đứng dậy, nói: “Tôi phải tới RJ một chuyến.”

Thoạt tiên Trịnh Đạc ngớ người, kế là gật đầu, đáp: “Được, tôi đi lấy xe.”

Khương Nghê nắm tay gã kéo lại, đội cái mũ lưỡi trai của mình cho gã.

Suốt đường đi Khương Nghê vẫn lặng thinh. Tới ngoài RJ, Trịnh Đạc thấy mấy nhà báo đang cầm ống kính chạy tới, biết lại có chuyện gì đã xảy ra. Gã trông đôi môi mím chặt của Khương Nghê, trái tim bỗng chốc buông lỏng, tựa hồ cái căng thẳng trong một giây lát mới rồi đã dứt hết.

Gã biết Khương Nghê kiên cường hơn cả gã.