Sơn Tặc Du Ký

Chương 39: 39: Bị Tính Kế





Lê Vân lúc này đang trò chuyện với vài thiếu nữ mình quen.

Đột nhiên một nha hoàn tiến đến hành lễ nói:
"Biểu tiểu thư, đại tiểu thư mời người đến đình nghỉ mát ở hậu viện có chuyện riêng muốn nói ạ."
Lê Vân có hơi nghi hoặc liếc mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Cầm Tâm, thật sự không thấy nàng ở đây mới quay sang nha hoàn nói:
"Tiểu thư nhà ngươi chạy đến hậu viện làm gì? Nàng có việc tìm ta sao không đến đây?"
Nha hoàn bình tĩnh lắc đầu:
"Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ chỉ là đi ngang qua được đại tiểu thư gọi lại phân phó.

Có thể là chuyện của người không tiện nói ở nơi này?"
Lê Vân ngẫm nghĩ một chút cảm thấy cũng có khả năng này, liền hướng nha hoàn nói:
"Ta biết rồi, ngươi mau dẫn đường đi."
Nàng liếc mắt nhìn La Nhất Phong đang ở một bên nói chuyện phiếm với huynh trưởng.

Cảm thấy cũng không cần thiết phải nói với hắn mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Vì thế liền theo chân nha hoàn kia rời đi luôn.

Thế nhưng đợi đến khi nàng tới nơi, bên trong lương đình ngoại trừ một vài đĩa điểm tâm cùng bộ trà cụ đặt trên bàn cũng không trông thấy người nào khác.
Lê Vân có chút sửng sốt, thử nhìn kĩ phía sau mấy tấm màn lụa mỏng rũ xuống chung quanh xem nhưng cũng không thấy gì.

Nàng quay đầu muốn hỏi nha hoàn kia lại không biết người đã chuồn đi đâu mất.
Đột nhiên, một thanh âm nam nhân khiến nàng rợn cả tóc gáy vang lên phía sau.
"Lê tiểu thư, nàng ở đây làm gì vậy?"
Nam nhân liếc mắt nhìn xung quanh một chút, biết rõ còn hỏi: "Là đang đợi người nào sao?"
Lê Vân cảnh giác nhìn Trịnh Thăng không biết từ xó nào chui ra.

Cố gắng tỏ ra bình thản đáp:
"Ta đang tìm biểu muội.

Không biết Trịnh công tử ở nơi này có việc gì?"
Đến giờ mà còn chưa hiểu ra mình bị người ta thiết kế thì thật uổng phí trí thông minh của nàng.

Lê Vân cảm nhận được một trận lạnh lẽo đang dâng lên trong lòng.

Rốt cuộc là kẻ nào lại thù oán nàng như vậy?
Trịnh Thăng trông thấy vẻ mặt lạnh tanh của nàng khi đối diện hắn, bản năng chinh phục và lòng hiếu thắng của nam nhân lại dâng trào lên.

Hắn khẽ nhếch môi cười nói:
"Không có việc gì cả, chỉ là trùng hợp đi tới nơi này thôi.

Ai ngờ lại gặp được tiểu thư ở đây."
Nói xong liền gõ nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay, ánh mắt như sói nhìn nàng:
"Chúng ta thật sự là rất có duyên đấy."
Lê Vân nghe hắn nói lời buồn nôn như vậy cũng không có biểu cảm gì.

Nàng khẽ bước lui về thi lễ nói:
"Nếu biểu muội không có ở đây, vậy tiểu nữ không quấy rầy nhã hứng của công tử nữa.


Xin phép được cáo lui trước."
Không đợi hắn đáp lại liền lướt ngang qua người hắn rời đi.
Đúng lúc này, tay lại bị hắn nắm lấy kéo giật về đây.
"Lê tiểu thư vội như vậy làm gì? Không bằng đến bên trong đình bồi bản công tử một lúc."
Lê Vân giật mình vội vàng giãy ra khỏi trói buộc của hắn.

Thế nhưng sức lực của nữ nhân trời sinh đã kém hơn so với nam nhân, cố mãi cũng không xi nhê gì.

Đổi lại càng khiến hắn được đà lấn tới.
Lê Vân thấy hắn có ý muốn khinh bạc mình, cũng không suy nghĩ cái gì mà phải yểu điệu thục nữ nữa.

Nàng nhân lúc hắn không chú ý, nhấc chân lên đạp một cái vào bộ vị khó nói của nam nhân.

Sau đó mặc hắn khom người ngã xuống dưới sân, vội vàng xách váy chạy đi mất.
Trên đường trở về nơi diễn ra yến tiệc, may mắn lại gặp được Cầm Tâm.

Hỏi ra mới biết nàng cũng đang đi tìm mình.
Cầm Tâm có chút khẩn trương nói:
"Biểu tỷ, tỷ nói có người giả mạo muội hẹn gặp tỷ sao?"
Lê Vân gật đầu: "Nãy giờ muội đi đâu vậy?"
"Muội đi gặp mẫu thân ah." Cầm Tâm trả lời.

Đoạn quay sang nhìn nàng nói:

"Lúc muội trở lại yến tiệc thì không thấy tỷ đâu cả.

Hỏi vài người thì bảo tỷ đi hướng này, vì thế nên muội mới tìm tới đây.

Lại nói, vị La đại công tử kia cũng không biết đi nơi nào nữa."
Lê Vân nghe vậy bước chân liền khựng lại, bất an hỏi:
"Muội không thấy y ở đó sao?"
"Ừm, biểu ca nói huynh ấy đi tìm tỷ, có khi nào lạc ở đâu rồi không?"
Tim Lê Vân đột nhiên hẫng một nhịp, như nghĩ đến chuyện gì liền vội vàng nói:
"Nãy giờ muội có trông thấy Cẩm Tú không?"
Cầm Tâm khẽ nghiêng đầu suy tư, một lát sau mới đáp:
"Giống như là không thấy? Ai..

cũng không biết hôm nay nàng ăn trúng cái gì, cứ thần thần bí bí ah."
Tâm Lê Vân chợt trùng xuống, nói:
"Đi, mau tìm muội ấy nhanh lên.".