Lúc này, lưu lượng người trong bệnh viện rất lớn, Tiết Sơn phải đợi một lúc lâu mới bắt được thang máy lên khoa ngoại ở tầng 7 nhưng không thấy bóng dáng y tá đâu.
Anh tìm xung quanh phòng thay thuốc, phòng điều trị. Rốt cuộc cũng thấy một thực tập sinh mặc đồng phục y tá màu xanh cầm bệnh án đi đến.
Tiết Sơn kể rõ mục đích, nói vừa rồi có một y tá gọi điện, bảo anh quay lại ký tên.
Y tá thực tập ngơ ngác, nói các bác sĩ đều đã đi kiểm tra phòng, chỉ còn mình ở đây từ nãy đến giờ.
Nhìn vẻ thành thật và sốt ruột của Tiết Sơn, nữ y tá thực tập thầm nghĩ biết đâu đúng là có vị bác sĩ nào đó đã liên lạc gọi điện cho Tiết Sơn?
Trong bệnh viện, kỵ nhất là người nhà bệnh nhân không ký tá đã bỏ về, sau có chuyện xảy ra, bọn cô lại là người bị phê bình khiển trách.
Đề phòng vẫn hơn, nữ y tá quyết định xử lý việc này.
Cô hỏi: “Số giường? Tên là gì?’.
Tiết Sơn đáp: “Giường số 42, tên là Trần Dật”.
“Được rồi, anh đợi một chút để tôi kiểm tra bệnh án”.
Thông tin bệnh nhân xuất viện đều được lưu trong hồ sơ để nhập máy tính. Nữ y tá ngồi xuống, mở bệnh án của Trần Dật ra, đặt lên bàn làm việc, hỏi Tiết Sơn: “Giấy tờ gì chưa ký?”.
Tiết Sơn ngẫm nghĩ: “Thấy bảo là giấy tờ liên quan đến chi trả bảo hiểm”.
Nữ y tá nhíu mày.
Cô là lính mới, vừa tham gia thực tập chưa tới một tháng, không hiểu lắm về giấy tờ nên tâm trạng có phần mông lung.
Trong lúc đang do dự thì một nữ y tá chính thân hình mập mạp cầm túi truyền dịch đi qua. Cô như thấy cứu tinh, vội vã gọi y tá chính.
Nữ y tá mập mạp đi tới, sau khi hỏi sự tình, nét mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Không thể nào, nếu tờ khai bảo hiểm có vấn đề thì bộ phận xử lý bảo hiểm sẽ gọi điện cho anh, anh sẽ phải làm thủ tục xuất viện ở đó, chỗ tầng ba ấy. Còn chỗ chúng tôi thì không làm việc này”.
Tiết Sơn giật mình, cuộc điện thoại ban nãy vừa đề cập, nói rất rõ tình trạng bệnh của Trần Dật, bảo anh chạy nhanh lên tầng 7 ký tên bổ sung.
Trong lòng cảm thấy không đúng, anh chìa điện thoại ra; “Phiền cô xem giúp, số này có phải ở đây không?”.
Nhưng điện thoại chưa kịp giơ ra trước mặt nữ y tá thì dừng lại.
Trên bức tường phòng y tá có dán một tờ giấy rất dễ thấy, phía trên ghi hai dãy số, một là số của văn phòng bác sĩ, hai là số của phòng y tá.
Dãy số vừa rồi, tuy anh không nhớ hết nhưng hiển nhiên, không phải là một trong hai dãy số kia.
Anh không muốn dọa chính mình, cố nén nỗi sợ hãi, tiếp tục nhờ nữ y tá xác nhận.
Nữ y tá nhìn lướt qua màn hình: “Không phải”.
Một giây sau, Tiết Sơn chạy vội ra ngoài.
Vạt áo vung lên tạo thành một luồng gió, thổi bay mấy tờ giấy trên mặt bàn.
Bỏ qua thang máy, Tiết Sơn lao thẳng xuống dưới lầu. Vừa chạy anh vừa bấm số gọi cho Trần Dật.
Theo tiếng bước chân vội vã của anh là tiếng điện thoại ‘tít tít’.
Anh đứng khựng lại, điện thoại đã thông.
“A lô”. Là giọng Trần Dật.
Anh mất kiên nhẫn hỏi thẳng: “Bọn em đang ở đâu? Có sao không?”.
Đầu kia im lặng mấy giây: “Bọn em không sao? Có việc gì ạ?”.
Trái tim anh rớt xuống, thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không dám xem thường.
“Đừng ngắt điện thoại, ở yên trên xe, chú ý an toàn, anh quay lại ngay”.
Tiết Sơn cầm di động, bước nhanh xuống lầu, lúc đi đến lối rẽ ở tầng hai, giọng Trần Dật vang lên trong ống nghe: “Tiết Sơn”.
Anh bước chậm, hỏi: “Sao vậy?”.
“Anh…anh trở về phòng tìm giúp em, hình như em làm rơi ở đó”.
“Sao cơ?”.
Đầu kia lại im lặng: “Là chiếc nhẫn anh mua cho em hôm trước”.
Tiết Sơn lúng túng: “Nhẫn?”.
Anh mua lúc nào….
Đột nhiên tỉnh ngộ, Tiết Sơn hạ giọng: “Bên cạnh em có người phải không?”.
Đầu kia khẽ ‘vâng’ một tiếng.
Anh giật mình, bước dài xuống dưới lầu.
“Có mấy tên? Một à?’.
Không trả lời.
“Hay hai?”.
“Vâng, anh xem ở dưới gối ấy”.
“Bọn chúng ở trong xe?”.
“Vâng, chính là nó”.
“Bọn chúng có hung khí không?”.
“Có mà, em nhớ là đã để ở chỗ đó”.
“Dao?”.
“Không phải cái cũ, là cái vừa mới mua cơ”.
“…Súng ư?”. Lúc hỏi, trái tim anh vọt lên tận cổ họng.
“Vâng, anh tìm tiếp xem”.
Mặc dù Trần Dật nói không đâu vào đâu nhưng Tiết Sơn hoàn toàn hiểu ý.
Tốc độ dưới chân càng lúc càng nhanh. Anh lao vào đám đông, chạy hộc tốc khỏi bệnh viện không dừng lại một giây.
Trên chiếc xe tải màu xám bạc, Trần Dật chậm rãi đặt điện thoại xuống, nhìn người đàn ông mặc sơ mi đen ngồi trong: “Anh ấy quay lại tìm đồ rồi”.
Gã đàn ông cao gầy mặc sơ mi đen, tuổi không lớn lắm, chừng trên dưới ba mươi, hai má hóp sâu, dáng vẻ suy đồi.
Nghe Trần Dật nói vậy, gã cười lạnh, không buông vật trong tay, vẫn chỉ thẳng vào đầu Đồng Đồng.
Mấy phút trước, Đồng Đồng kéo tay Trần Dật, chỉ ra ngoài cửa sổ, ý bảo cô xem.
Trần Dật nhìn theo hướng ngón tay con bé chỉ. Trong tầm mắt cô, chỉ có xe cộ ra vào và mấy người bán hàng rong ven đường.
“Cháu nhìn gì vậy?”. Cô hiếu kỳ hỏi Đồng Đồng.
Nhìn ông chú kia kìa.
Con bé chỉ vào con hẻm bên đường, ra sức khoa tay múa chân.
Trần Dật xoa đầu trấn an con bé, cô trông thấy một người đàn ông mặc áo đen đội mũ lưỡi trai đang lách mình vào trong ngõ.
“Cháu biết người kia à?”. Trần Dật hỏi.
Đồng Đồng biết cô đã nhìn thấy, vội gật đầu.
“Chú ấy là…”.
Cô chưa hỏi hết câu, bất thình lình xuất hiện hai gã đàn ông, chúng mở cửa xe chui tọt vào trong, sau đó kéo kính lên.
Trong xe vô cùng tĩnh lặng.
Người đàn ông ngồi bên ghế phụ, mặc áo thun sọc đen trắng màu xám, vóc dáng thấp bé, cầm con dao trong tay, kề lên cổ bác tài.
Trần Dật nhận ra hắn.
Là Chu Phú Dũng, người bị đình chỉ thuốc ở phòng khám methadone.
Trần Dật vô thức ôm chặt Đồng Đồng, đẩy con bé ra sau lưng.
Bác tài bị sự cố bất ngờ dọa đến mức run rẩy: “Cái này….người anh em à, anh định làm gì vậy?”.
Người đàn ông tên Chu Phú Dũng quay đầu nhìn Trần Dật, hừ lạnh: “Đừng nói nhiều, nghe lời tao thì sẽ giữ được cái mạng nhỏ của mày”.
Bác tài gật đầu lia lịa: “Được được được, có chuyện gì thì cứ từ từ nói…”.
Ông vừa nói vừa quay lại nhìn lén ra phía sau, bất chợt trông thấy thứ kia, hồn vía lập tức lên mây.
Gã đàn ông mặc sơ mi đen cầm khẩu súng trong tay, chĩa thẳng vào cô gái trẻ.
Sống hơn nửa đời người, ông chỉ nhìn thấy thứ kia trong phim ảnh, nào ngờ hôm nay đụng phải. Ai biết súng thật hay súng giả, nhưng vừa nhìn cũng khiến người ta sợ mất vía.
Đúng lúc ấy, điện thoại Trần Dật vang lên.
Gã sơ mi đen liếc nhìn cô, hất cằm ý bảo cô nhận điện.
Sau khi nối máy, vừa a lô xong, Trần Dật thấy họng súng di rời, nhằm vào cái đầu nho nhỏ ngồi phía sau.
Lúc Tiết Sơn hỏi cô có sao không, Trần Dật nghe ‘cạch’ một tiếng, súng đã lên đạn.
Cô lẳng lặng trả lời Tiết Sơn, rằng tất cả đều ổn.
Trong khi điện thoại duy trì kết nối, phía trước, Chu Phú Dũng uy hiếp bắt bác tài lái xe đi.
Gã sơ mi đen quét mắt ra ngoài cửa sổ, thấp giọng bảo Trần Dật: “Ngăn hắn lại”.
Tiếp theo có màn đối thoại sau đó.
Tiết trời tháng 10, gió thu quét phố, lá ngô đồng rời cành, rơi xuống mặt đường, xào xạc.
Gió lạnh bắt đầu thổi, từng phiến lá khô héo lăn về phía trước, cọ vào nền đất, phát ra những âm thanh xột xoạt.
Trước cổng bệnh viện, người đến người đi, một chiếc xe con đỗ trước mặt Tiết Sơn.
Cửa sổ xe quay xuống, Tiết Sơn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc:
“Bạn cũ, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?”.
***
Điện thoại bị gã sơ mi đen cướp mất, Trần Dật nhớ kỹ từng tòa nhà, từng cửa hàng, các loại dấu hiệu có thể giúp cô nhớ đường.
20’ sau, chiếc xe tải tiến vào một nhà xưởng bỏ hoang, mọi người bị lôi xuống xe.
Trên đường, Trần Dật cố gắng hỏi dò, xem chúng có phải vì tiền hay không?
Gã sơ mi đen trả lời một cách quái dị, thích thì làm thôi.
Trần Dật lại hỏi bọn chúng có biết Dương Lạc Bình không?
Gã áo đen và Chu Phú Dũng thoáng ngạc nhiên, nét mặt viết rõ mấy chữ: Không biết.
Trong kho hàng, hàng chục chiếc đèn trùm treo trên xà ngang, xung quanh bày đầy máy móc rỉ sét.
Trong không gian rộng lớn, một tiếng động nhỏ cũng bị khuếch đại làm nhiều lần, vang vọng kéo dài không dứt.
Chu Phú Dũng tự lái xe tải, vòng qua mấy bàn dụng cụ, tiến vào căn phòng nhỏ. Còn gã sơ mi đen vẫn cầm súng lăm lăm chĩa về phía hai cô cháu.
Chu Phú Dũng lại gần, túm lấy Đồng Đồng lôi đi.
Trần Dật phản kháng, giữ chặt Đồng Đồng không buông. Bỗng ở đâu xuất hiện chiếc khăn trùm màu đen đột ngột chụp xuống đầu cô, một mảnh đen kịt.
Báng súng lạnh buốt kề sát thái dương, gã sơ mi đen cười nói: “Lần đầu tiên trong đời bố mày cầm súng đấy. Cảm giác vãi ra. Muốn ăn đạn thì nói mau. Bố mày lập tức đưa mày đi chầu Diêm Vương”.
“Nhưng...”. Hắn đột nhiên bật cười ha hả: “Tao sợ nhất là người đẹp như mày bị cô đơn, chi bằng khử con nhóc này, cho nó đi trước dò đường nhỉ?”.
“Đừng”. Trần Dật nói nhanh: “Đừng làm con bé bị thương. Tôi sẽ nghe lời các anh”.
Tay chân Trần Dật bị trói chặt bằng dây ni lông, nhét vào đuôi xe.
Rõ ràng, không phải là chiếc xe khi nãy.
***
Tiếng đường xá ấm ĩ thấp thoáng đập vào cửa sổ xe.
Tiết Sơn xiết chặt chiếc điện thoại trong tay, đưa mắt nhìn phía trước, giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Anh muốn gì?”.
Gặp ngã ba trước mặt, Dương Lạc Bình đánh vô lăng quẹo phải, cho xe chạy vào đường một chiều.
“Gặp mặt bạn cũ, tâm sự tí thôi”. Hắn bật cười: “Coi như đây là món quà chuẩn bị trước cho cậu”.
Trên con đường một chiều chật hẹp, phân nửa ánh sáng đã bị tàng cây hai bên che khuất.
Trong xe u ám, âm trầm, lộ bầu không khí quỷ dị.
Tiết Sơn bỏ qua sự ‘nhiệt tình’ của hắn, một lần nữa trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc thì anh muốn gì?”.
Nụ cười vui vẻ trên môi Dương Lạc Bình không ngừng tăng lên: “Chẳng phải anh em sao? Bao năm không gặp cậu, trò chuyện thôi mà, sợ gì chứ?”.
Hắn liếc mắt nhìn Tiết Sơn: “Hàng chỗ tôi còn nhiều, dẫn cậu đi nếm thử nhé?”.
Nói xong, hắn làm ra vẻ bừng tỉnh: “À, thiếu chút nữa thì quên, cậu đang cai nghiện”.
Tiết Sơn không có tâm trạng tham gia diễn kịch cùng hắn, tiếp tục hỏi: “Anh muốn gì?”.
Hắn liếc nhanh chiếc điện thoại trong tay Tiết Sơn, cười ha hả: “Muốn báo cảnh sát thì báo đi! Không phải cậu vẫn liên lạc với đội trưởng đội phòng chống ma túy sao? Dạo này ông ta đang truy lùng tôi, chọn ngày không bằng gặp mặt. Ra ngoài gặp nhau tâm sự. Thế nào?”.
Không nhận được câu trả lời, đối phương tiếp tục: “À đúng rồi, hiện tại cậu đang uống cái gì ấy nhỉ? Methadone à? Hình dáng nó thế nào? Dễ uống không?”.
“Nghe nói đắng lắm, rất khó uống”.
“Nhưng ở đấy có cô người yêu bác sĩ nhỏ nhắn xinh đẹp, chả trách cậu vui vẻ uống, vui vẻ chịu đựng như vậy”.
“À, xin lỗi cậu nhé, hôm trước chẳng may thả gói đồ vào túi bạn gái cậu, gây phiền phức cho người anh em”.
Nghe giọng hắn, móng tay Tiết Sơn vô thức khảm sâu vào lòng bàn tay.
Đoạn đường phía trước thưa người, thoáng liếc thấy Dương Lạc Bình dùng một tay hút thuốc, Tiết Sơn bạnh cằm, chọn đúng thời cơ, xoay người túm cổ hắn, giật mạnh về phía mình.
Tay lái không ổn định, thân xe chao đảo trên con đường thẳng tắp, Tiết Sơn nhắm chuẩn chân phanh, đạp mạnh.
Âm thanh chói tai vang lên. Chiếc xe con màu đen đâm vào hàng cây ven đường, dừng lại.
“Bọn họ đâu?”. Tiết Sơn nghiến răng, nhả từng câu từng chữ.
Cổ họng Dương Lạc Bình bị khóa chặt, gương mặt sung huyết đỏ bừng, nhưng hắn vẫn như kẻ điên, cười lạnh.
“Tiết Sơn, tôi là ân nhân của cậu, biết không...?”.
Gió ngừng thổi, trên con đường vắng lặng, đàn chim rừng đột nhiên líu ríu, xoay vòng một hồi rồi giương cánh bay xa.
Người dân gần đấy nghe thấy tiếng động, không ít người chạy ra ngó xem.
Bóng người chen chúc tụ tập ngoài cửa sổ.
Tiết Sơn nghe giọng Dương Lạc Bình, càng lúc càng yếu ớt: “... Con gái của em trai cậu, là do tôi cứu...”.