Sơn Nam Hải Bắc

Chương 21




Bà cụ mất rồi ư?

Đại não thoáng chốc trống rỗng, Trần Dật đứng ngây ngẩn hồi lâu.

Thể trạng của bà cụ không tốt, Trần Dật đã tính đến tình huống này, nhưng đột nhiên biết tin từ một người xa lạ, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Bình tĩnh trở lại, cô hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”.

Cô gái nhìn Trần Dật, đáp: “Chiều hôm qua”.

Im lặng một lúc, Trần Dật hỏi tiếp: “Di thể của bà cụ hiện đang ở đâu? Đã đưa về chưa?”.

Cô nghĩ mình nên đến chia buồn.

Nói tới đây, cô gái tức giận hừ một tiếng: “Hôm qua Dã mập cãi nhau với anh trai trong bệnh viện…”.

“Tiết Hải Đồng, vào kiểm tra phản ứng đi”.

Giọng nói đột ngột trong phòng điều trị cắt ngang lời cô gái.

Chuyện cũ có thể từ từ nói sau, bệnh tình của đứa trẻ quan trọng hơn. Cô gái bế Đồng Đồng đứng dậy: “Vâng, đến ngay đây, đến ngay đây”.

Kết quả thứ phản ứng âm tính, bác sĩ chuẩn bị truyền kháng sinh cho Đồng Đồng, nhập viện suôn sẻ.

Trần Dật đi cùng đưa Đồng Đồng vào phòng bệnh. Trong lúc chờ y tá truyền dịch, từ miệng cô gái tự giới thiệu tên là Khúc Mộc Sa Y, Trần Dật biết thêm, sau khi bà cụ qua đời, bố mẹ và anh trai của Phương Thanh Dã đến bệnh viện, đòi đưa di thể bà cụ về nhà lo tang sự. Nhưng Phương Thanh Dã không đồng ý, vì việc này mà hai bên suýt chút nữa thì đánh nhau.

Dựa theo tập tục mai táng của dân địa phương, ngoại trừ thân bằng cố hữu, toàn bộ người trong thôn phải đến phúng viếng, đặt lễ. Vì thế, người nhà nhất định sẽ nhận được ‘lợi nhuận’ không nhỏ từ tang lễ này.

Phương Thanh Dã tức giận cũng chính vì điều ấy.

Sau khi bà cụ mất, anh ta không thông báo cho ai, nhưng gia đình lão anh trai vẫn biết mà chạy đến, ngay sau đó là bố mẹ Phương Thanh Dã. Điều đó chứng tỏ, bọn họ đã nắm được thông tin bà cụ nằm viện nhưng không chịu lộ diện. Đến khi bà cụ quy thiên, bọn họ mới vội vã nhảy bổ ra, khóc khóc mếu mếu bảo muốn đưa bà cụ về nhà an táng.

Lúc bà cụ còn sống, các người giả câm giả điếc coi như bà cụ không tồn tại, bị vây trong cơn lũ phải nằm viện cũng không một ai dòm ngó. Đến khi bà cụ mất, các người lại giả bộ làm những đứa con hiếu thảo. Nói các người không phải vì tiền thì ai tin?

Phương Thanh Dã căm hận nhất là loại người như thế.

Lúc tâm trạng phẫn nộ tới cực điểm, một câu nói của Tiết Sơn đã kéo anh ta về thực tại.

Anh nói, nhập quan chôn cất người mất là thể hiện sự tôn kính. Người một nhà cãi vã mang lại kết quả gì? Cứ cho là tang lễ của bà cụ do cậu lo liệu đi, vậy cậu lấy chỗ đâu để lập linh đường? Mời nhà sư và mở tiệc đón tiếp khách đến phúng viếng?

Tiết Sơn còn nói, lúc bà cụ còn sống, cậu đã rất hiếu đạo, không thẹn với lương tâm. Vậy sau khi bà cụ mất, những thứ hư danh đó có gì hay mà phải tranh giành?

Im lặng thật lâu, Phương Thanh Dã đành thỏa hiệp.

Mọi chuyện vốn tạm lắng, cho đến sáng hôm nay, không biết Phương Thanh Dã nghe tin từ đâu, bảo bố mẹ và anh trai không mời nhà sư tới làm phép, tang lễ diễn ra cực kỳ sơ sài.

Phương Thanh Dã nổi giận, xuất viện về cửa hàng, chống gậy chạy tới, cãi vã một trận với người nhà, còn đánh nhau ngay trong đám tang của bà cụ.

Tối qua, Đồng Đồng bắt đầu sốt nhẹ, ho khan nhưng con bé không nói cho Tiết Sơn biết. Tiết Sơn lại đang lo lắng chuyện Phương Thanh Dã xuất viện, nhất thời không để ý. Mãi cho đến sáng, mới phát hiện trán con bé nóng hầm hập, ho mỗi lúc một nặng.

Phương Thanh Dã xảy ra chuyện, anh ta chỉ có thể dựa vào người bạn thân duy nhất là Tiết Sơn. Trong lúc đang khó xử thì Khúc Mộc Sa Y tới.

+++

Thời tiết vừa nóng lại vừa khô, Trần Dật theo Khúc Mộc Sa Y bận rộn cả buổi nên thấy hơi khát. Sau khi nghỉ ngơi, Trần Dật ra ngoài mua nước.

Mua nước xong trở về, vừa lên đến tầng hai, cô nghe thấy tiếng ồn ào.

“Bệnh viện là chỗ công cộng à? Bệnh nhân tới đây là để điều trị. Anh bật nhạc ầm ĩ thế thì ai mà nghỉ được hả?”. Là giọng của Khúc Mộc Sa Y.

Gã thanh niên bị giáo huấn đặt bốp chiếc điện thoại xuống: “Ông đây muốn mở bài gì thì mở đấy. Ngứa người hay sao mà xen vào chuyện của người khác?”.

Điều kiện của trung tâm sức khỏe cộng đồng có hạn, nói là khoa điều trị nhưng thực ra chỉ có hai phòng, mỗi phòng có mười giường bệnh, nam một phòng, nữ một phòng, không phân biệt tuổi tác loại bệnh. Tuy nhiên, trung tâm chỉ tiếp nhận những ca đơn giản, chủ yếu là cảm sốt thông thường.

Vừa hay mấy hôm trước, một số trang thiết bị mới được chuyển về. Phòng bệnh nam không có mấy người, nhân viên kỹ thuật bắt đầu thay thế máy móc trong phòng nam. Đến giữa trưa thì chuyển hết bệnh nhân nam sang nằm chung phòng với bệnh nhân nữ.

Phòng bệnh trống trải chỉ có duy nhất hai bệnh nhân. Một là Đồng Đồng, hai là gã thanh niên cao gầy kia.

Mới đầu gã ta im lặng nghịch điện thoại. Chơi được một lúc, bỗng nhiên gã ta bật nhạc ầm ĩ, hát theo với âm lượng cực lớn, khiến phòng bệnh trở nên hỗn loạn bởi giọng ca như heo bị cắt tiết.

Vì thế mà Khúc Mộc Sa Y cãi nhau với gã thanh niên.

Dự cảm không ổn, Trần Dật bước nhanh tới. Còn chưa vào đến cửa, cô bỗng nghe thấy tiếng đập phá lung tung. Sau đó là tiếng gã thanh niên chửi rủa: “Mẹ nó chứ, ông đây chưa đánh phụ nữ bao giờ, hôm nay phá giới thử xem”.

Cô đẩy cửa xông vào, người bên trong nghe tiếng mở cửa đánh ‘rầm’ liền khựng lại.

Khúc Mộc Sa Y tiến gần giường tên kia, làm động tác xắn tay áo, chuẩn bị tư thế đánh nhau.

Tay gã thanh niên vẫn cắm kim truyền dịch, dữ dằn nhổ phì một cái, đứng bật dậy trước mặt Khúc Mộc Sa Y, dáng vẻ ngông nghênh sẵn sàng chiến đấu.

Tuy biết Khúc Mộc Sa Y chưa được hai tiếng, Trần Dật đã cảm thấy cô ấy là một người có tính cách thẳng thắn, trượng nghĩa nhưng không ngờ cô ấy lại nóng tính đến như vậy, mới nói hai câu đã muốn động tay động chân, bộ dạng không sợ trời không sợ đất.

Sợ cô ấy chịu thiệt, Trần Dật vội túm lấy cánh tay cô ấy, kéo lại.

Đồng Đồng nằm trên giường mở to mắt nhìn các cô, vẻ mặt có chút lo lắng.

Trần Dật nhìn con bé, khẽ nói: “Không sao đâu, cháu ngoan ngoãn ngủ đi”.

Bầu không khí căng thẳng dịu xuống, gã thanh niên cười khinh thường, quay lại giường nằm.

Buông chai nước, Trần Dật ấn Khúc Mộc Sa Y lên ghế, thấp giọng bảo: “Thôi nào, cãi nhau với loại người ấy có gì hay”.

Khúc Mộc Sa Y vẫn còn nóng, nhìn chằm chằm vào gã thanh niên nằm đối diện: “Nếu không phải lo cho con bé thì bà đây đã băm nhỏ mày ra rồi”.

Trần Dật dở khóc dở cười, khẽ lắc đầu, vặn mở chai nước nhét vào tay cô.

Không nghĩ ngợi nhiều, Khúc Mộc Sa Y ngửa đầu uống một ngụm to, sau đó cô bỗng dừng lại, nhìn Trần Dật cười ngượng ngùng: “Cảm ơn chị, bác sĩ Trần”.

Lúc nãy, trong lúc nói chuyện, bọn cô đã giới thiệu sơ qua. Sau khi rõ tên tuổi, Trần Dật rất bất ngờ vì biết cô ấy là người dân tộc Di.

Ngoại trừ làn da, cách ăn mặc của cô ấy rất trẻ trung, tướng mạo và khẩu âm cũng không giống với đồng bào dân tộc ít người.

Trần Dật không hỏi nhiều, ngược lại, Khúc Mộc Sa Y liên tiếp hỏi thăm Trần Dật.

Ví dụ như: Sao chị biết anh Sơn? Hình như Đồng Đồng rất mến chị? Để con bé tin tưởng không phải dễ đâu, chị làm thế nào mà hay vậy?

Trần Dật mỉm cười, không trả lời.

+++

Truyền xong chai nước thứ hai thì Tiết Sơn đến.

Mặc dù Khúc Mộc Sa Y đã nói rõ tình hình cho Tiết Sơn nghe qua điện thoại nhưng sau khi Tiết Sơn tới, tận mắt chứng kiến Trần Dật nhẹ nhàng nói chuyện với Đồng Đồng trước giường bệnh, anh vẫn cảm thấy bất ngờ.

Ngoài cảm giác đó ra, trái tim còn như bị ai đó gãi nhẹ.

Khúc Mộc Sa Y thấy Tiết Sơn trước, ánh mắt sáng lên, đứng bật dậy: “Anh Sơn”.

Trần Dật nghe vậy quay lại, gật đầu, nhoẻn cười với anh.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông màu xám, chiếc áo hơi bó, lộ rõ vóc dáng cơ thể, theo nhịp chân của anh, đường cong cơ bắp ẩn hiện.

Trên trán anh đổ mồ hôi, đầu vai thấm ướt một mảng, chuyển thành màu đen.

Trang phục của anh đều tối màu như nhau, quay đi quay lại chỉ có hai ba chiếc thay đổi, trong đó có một chiếc đã làm vật hy sinh để băng tay cho cô.

Tiết Sơn đến bên giường, Trần Dật đứng dậy lùi ra sau một bước nhường chỗ, để anh ngồi gần Đồng Đồng hơn một chút.

Con bé được gặp bố, vành mắt thoáng đỏ, không kìm được khóc thút thít.

Tiết Sơn đưa tay sờ đầu con bé: “Còn khó chịu không?”.

Con bé gật đầu.

Tiết Sơn ngồi xuống, kéo chăn lên người con bé: “Không sao đâu, con ngoan ngoãn truyền xong, người sẽ không thấy khó chịu nữa”.

Con bé lại gật đầu.

Im lặng một lúc, Trần Dật cất giọng hỏi anh: “Phương Thanh Dã thế nào rồi ạ?”.

Tiết Sơn nghiêng người, nhìn về phía Trần Dật, giọng có vẻ bất lực: “Cậu ấy về rồi nhưng anh trai cậu ấy xem chừng vẫn có thể đến kiếm chuyện”.

Trong lúc náo loạn, Phương Thanh Dã đã đẩy bà chị dâu một cái khiến bà ta ngã lăn, đầu đập xuống đất chảy máu. Bà ta la hét kêu bị thương nghiêm trọng, muốn đi kiểm tra.

Cuộc sống đúng là kỳ quái, gắng gượng sống sót sau thảm họa, vậy mà người cuối cùng vẫn ra đi. Người ra đi, tưởng rằng mọi thứ sẽ trở lại bình thường nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện bất ngờ như thế này.

Cảm xúc dâng trào, Tiết Sơn thở dài.

Khúc Mộc Sa Y thấy vậy liền nói: “Ây dà, anh Sơn than thở làm gì? Dã mập tự mình gây chuyện đấy chứ. Muốn đánh nhau nhưng chân cẳng chưa lành. Chân thì què, người thì ụ mỡ, nửa cú cũng không đánh lại được, thế mà anh ấy vẫn chủ động đi đến đấy thôi? Không bị ông anh mất trí đánh cho tơi tả là may cho anh ấy lắm rồi”.

Tiết Sơn liếc mắt nhìn cô: “Suốt ngày chém chém giết giết, nhà họ Cát dạy em thế à?.

Dường như nghe thấy một cái tên quen thuộc, Trần Dật giật mình ngẩng đầu. Tiết Sơn không để ý, tiếp tục nói chuyện với Khúc Mộc Sa Y.

“Đúng rồi, lúc nào em đi?”. Tiết Sơn hỏi cô.

“Trước 8 giờ tối”.

Sau khi biết tin thôn Nhã Lý bị lũ, cô gọi điện cho Tiết Sơn và Phương Thanh Dã nhưng không được. Đúng lúc chuyến công tác ngoại tỉnh vừa kết thúc, cô liền chạy vội tới, gặp ngay mấy cảnh đó.

Tiết Sơn gật đầu, quay sang nhìn Trần Dật, rốt cuộc cũng phát hiện ánh mắt thất thần của cô.

“Bác sĩ Trần…”. Lời ra đến miệng, chợt nhớ tới câu nói mấy hôm trước, anh thay đổi cách xưng hô: “Trần Dật?”.

Định thần lại, Trần Dật ngạc nhiên nhìn Tiết Sơn: “Dạ? Sao ạ?”.

“Sao cô ngẩn ra thế?”. Anh hỏi.

Trần Dật lắc đầu: “Tôi suy nghĩ chút chuyện thôi”.

Khúc Mộc Sa Y đứng bên hăng hái dò xét hai người.

Ngạc nhiên chưa, ngạc nhiên chưa, ngoài Đồng Đồng anh Sơn còn có thể nói chuyện dịu dàng với người khác như vậy.

Nhịn không được, cô chăm chú quan sát Trần Dật thêm.

Mái tóc đen phủ xuống vai, trên người mặc chiếc váy liền màu hồng nhạt, chân đi đôi giày màu trắng, phong cách ăn mặc khá cứng nhắc, không có gì đặc biệt.

Nhưng phải nói, cô ấy có khí chất rất tốt, dùng từ gì để miêu tả nhỉ? Thanh nhã như hoa cúc? Đúng rồi, chính là cảm giác đấy.

+++

Thấy Đồng Đồng đã có người tin cậy để dựa dẫm, không cần mình ở lại hỗ trợ, Trần Dật xin cáo từ.

Tiết Sơn đứng bật dậy: “Để tôi tiễn cô ra ngoài”.

Trần Dật chưa trả lời, Khúc Mộc Sa Y đứng sau lưng Tiết Sơn đã cười nói với theo: “Bác sĩ Trần ở ngay trong viện, anh Sơn còn sợ chị ấy đi lạc à?”.

Câu nói trêu chọc, Tiết Sơn hiểu, Trần Dật cũng hiểu.

Trần Dật mỉm cười: “Không cần phiền anh, anh cứ chăm sóc tốt cho Đồng Đồng đi, vả laị…”. Cô liếc mắt nhìn gã thanh niên đeo tai nghe nằm trên giường, có chút lo lắng, sợ mọi người đi rồi, Khúc Mộc Sa Y lại cãi nhau với hắn.

Khúc Mộc Sa Y như hiểu ý cô: “Ôi giời, không cần lo lắng cho em đâu, tên nào dám trêu chòng em, em dư sức băm nhỏ hắn ra”.

Như nhớ tới điều gì, cô không nhịn được khoe khoang một hồi: “Anh Sơn, anh không biết chứ, tháng trước chúng em bắt được một vụ 10kg, lúc em xông vào, một cước…”.

“Sa Y”. Tiết Sơn trầm giọng cắt ngang lời cô.

Khúc Mộc Sa Y lập tức im bặt, nhận ra mình đã nhanh mồm nhanh miệng nói điều không nên nói, vẻ mặt ngượng ngùng, cánh tay rủ xuống bấu vào đùi mình.

Tiết Sơn bảo Trần Dật: “Đi thôi, tôi tiễn cô”.

+++

Từ tầng tổng hợp đến ký túc của Trần Dật chỉ có một đoạn đường ngắn, đi ba phút là tới.

Nhưng hai người như ngầm hiểu ý nhau thả chậm tốc độ, vừa đi vừa nói chuyện.

Trần Dật hỏi anh: “Anh làm lại sim điện thoại rồi ạ?”.

Tiết Sơn gật đầu: “Không có thời gian làm lại nên tôi mua cái mới rồi”.

Trần Dật nói: “Tôi cũng thế”.

Hai người nhìn nhau, khẽ cười.

Trần Dật bỗng nhiên bảo: “Người bạn kia của anh…đáng yêu thật đấy”.

“Cô nói tới Sa Y?”.

“Vâng”.

“Từ bé tính cô ấy đã thế rồi”.

“Hai người biết nhau lâu rồi ạ?”.

Suy nghĩ một chút, Tiết Sơn thành thật kể: “Hồi bé, cô ấy tới thôn Nhã Lý thăm người thân, lúc ra ngoài chơi bị một đám bắt nạt. Đúng lúc tôi và Phương Thanh Dã bắt gặp, giúp đưa về, thế là quen nhau”.

Trần Dật cười cười, không nói gì.

Đi đến con đường nhỏ phủ kín đá xanh, người đứng sau bỗng nhiên gọi cô: “Trần Dật”.

Cô dừng bước, quay đầu lại: “Còn có việc gì sao?”.

Anh đứng dưới bóng cây, hình như do dự hồi lâu, sau đó nói tiếp: “Lưu số điện thoại mới đi”.