Sơn Nam Hải Bắc

Chương 15




Vận mệnh là một thứ hết sức thần kỳ, bởi vì con người vĩnh viễn không có khả năng đoán trước một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Trên đường xe cứu thương chạy lên huyện, nam bác sĩ nhận được điện thoại của nhân viên cứu hộ thông báo đã tìm thấy hai người sống sót ở núi Tiểu Hoa thuộc thôn Thạch Tháp, hiện đang rất cần bác sĩ tới kiểm tra tình trạng sức khỏe. Nam bác sĩ lập tức gọi điện cho đồng nghiệp, sắp xếp nhân viên y tế qua đó.

Nghe xong câu được câu chăng, Trần Dật bỗng nảy sinh cảm giác mừng mừng tủi tủi.

Nhưng cảm giác an ủi bất ngờ vừa tới đã nhanh chóng bị hiện thực tàn khốc phá vỡ.

Bà cụ đột nhiên bị suy tim.

Bà cụ bị lẫn, ăn nói lung tung, tháo toàn bộ thiết bị giám sát trên người, rút ống dẫn khí, ngồi dậy, thở hổn hển, hô hấp rất khó khăn.

Thiết bị khám chữa trên xe có hạn, Trần Dật và các bác sĩ hợp lực giữ chặt bà cụ, nữ y tá phải tiêm an thần, kết hợp điều trị cùng máy oxi mới khiến tình trạng bà cụ dần ổn định, vấn đề khó thở được giảm bớt.

Xe lao vun vút tới bệnh viện. Tuy mới đưa người từ Quỷ Môn Quan trở về nhưng tình hình vẫn không mấy lạc quan.

Bà cụ đã hơn 80 tuổi, bề ngoài nhìn có vẻ khỏe mạnh, nhưng khi một bộ phận nào đó trong cơ thể gặp trục trặc sẽ dẫn tới rút dây động rừng – tất cả công năng sẽ gần như bị suy kiệt, bà cụ có thể cận kề cái chết bất kỳ lúc nào.

Cái chết khiến tính mạng trở nên mong manh, cũng khiến người ta thêm coi trọng mạng sống của mình hơn.

+++

Gió ngừng, mưa dứt, hết thảy đều yên tĩnh trở lại.

Trần Dật đứng trên sân lộ thiên cuối hành lang bệnh viện, cảm nhận bầu không khí ẩm ướt, tâm trạng dần dần bình tĩnh.

Miệng vết thương đã xử lý hoàn tất. Cô mặc chiếc áo bệnh nhân sọc xanh trắng rộng thùng thình, mượn của nữ y tá khi băng bó vết thương. Trong tay còn thừa nửa chiếc bánh mì, cô không muốn ăn, đậy nắp hộp sữa buộc cả vào trong túi nhựa, quay người rời đi.

Đi nửa đường, chợt nghe thấy chuông báo, phía trước có mấy người đi ra khỏi thang máy.

Người đàn ông đi trước mặc quần áo bệnh nhân, ngồi xe lăn, chân bó bột, đầu trọc lốc dáng dấp béo tròn, phía sau là hai thanh niên trẻ một nam một nữ, trên cổ đeo máy ảnh, cô gái ôm một cuốn sổ to trong lòng, cả ba đang vội vã đi về phía phòng điều trị.

Khung cảnh nhốn nháo này khiến không ít người trong hành lang hiếu kỳ. Trần Dật nhìn theo bóng họ, cảm thấy người đàn ông ngồi xe lăn khá quen mắt.

Cô vô thức bước nhanh đuổi theo, bắt gặp ba người kia đang bị bác sĩ ngăn trước cửa phòng bệnh. Cô thở hổn hển, gọi: “Phương Thanh Dã?”.

Người đàn ông ngồi xe lăn quay đầu, sửng sốt nhìn Trần Dật tiến lại gần.

Nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người cô, rồi nhìn sang gương mặt, tuy thấy quen nhưng quả thực anh ta không nhận ra nữ bác sĩ tốt bụng từng gặp một lần trước đó nên ngạc nhiên, hỏi: “Cô gọi tôi à?”.

Trần Dật gật đầu: “Bà anh đang ở trong đấy, anh đến tìm bà ư?”.

Phương Thanh Dã nghi hoặc, cô gái này sao lại biết bà mình đang ở đây? Đến bản thân anh ta cũng mới biết chuyện cách đây 10 phút.

Trần Dật giải thích: “Tối hôm trước anh đến đón Đồng Đồng, chúng ta đã gặp nhau ở trung tâm sức khỏe cộng đồng”.

“À”. Phương Thanh Dã nhớ ra: “Đúng rồi, đúng rồi, chính là cô! Cô bác sĩ tốt bụng, à, mà sao cô lại…?”.

Trần Dật không rảnh giải thích quá nhiều: “Chuyện hơi dài, để tôi kể sau, anh vào thăm bà trước đi”.

Phương Thanh Dã gật đầu như gà mổ thóc.

Phòng CIU không cho phép nhiều người vào thăm, Trần Dật nói mấy câu với bác sĩ xong thay quần áo đeo khẩu trang vào trong cùng Phương Thanh Dã, còn hai phóng viên đi theo Phương Thanh Dã thì bị ngăn bên ngoài.

Nhìn hai người họ lúng túng đứng đó, Phương Thanh Dã nói: “Hay là hai người bỏ đi, dù sao tôi cũng không có gì giá trị để phỏng vấn đâu”.

Nhưng thực tập sinh mới đến đài truyền hình, đời nào bỏ qua cơ hội thu thập tin tức?

Hai bà cháu họ lạc nhau trong cơn lũ lụt, bất ngờ gặp lại nhau trong bệnh viện, thiếu chút nữa thì xa nhau mãi mãi – tư liệu sống như vậy có thể viết thành một bản tin tuyệt hảo.

Huống chi, hai người họ đã nhận ra Trần Dật, biết cô chính là nữ bác sĩ cơ sở bị mắc kẹt trong vụ tai nạn. Chưa đến nửa giờ trước, các đồng nghiệp ở tiền tuyến nói vẫn chưa phỏng vấn được cô.

Tại thời điểm này, họ chỉ cảm thấy ngọn lửa đam mê đào bới tin tức đang hừng hực thiêu đốt.

Nhầm lẫn không ngờ khiến họ chạm mặt, đúng là phần thưởng của ông Trời, thịnh tình này không thể chối từ…!

Nữ phóng viên ôm cuốn sổ chuyển hướng sang Trần Dật, giọng điệu ngọt ngào: “Chị là bác sĩ Trần Dật phải không ạ? Chào chị, chúng em là thực tập sinh của chuyên mục ‘Tám chuyện đêm nay’ của nhà Đài. Nếu tiện, chúng em muốn phỏng vấn chị một chút, sẽ không hỏi quá nhiều đâu ạ…”.

Trần Dật ngắt lời: “Không tiện, xin lỗi cô”.

Không nghĩ cô từ chối nhanh như vậy, nữ phóng viên giật mình chớp mắt, vội vàng tìm từ ngữ, giọng điệu kính cẩn: “Để không làm mất quá nhiều thời gian của chị, chúng em chỉ hỏi vài câu ngắn gọn và chụp kèm theo tấm ảnh thôi ạ”.

Vừa nói vừa làm, nữ phóng viên trẻ giương máy ảnh hướng về phía Trần Dật.

Trong máy ảnh, gương mặt cô nghiêng nghiêng, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính.

Đó là một đôi mắt trong veo, trầm tĩnh mang không ít mệt mỏi.

Cô gái trẻ vô thức nhấn nút chụp.

Trần Dật khẽ nhíu mày, bảo: “Phiền cô xóa đi cho. Hai người nên chụp các nhân viên cứu hộ đã không màng nguy hiểm lao vào khu vực gặp nạn để cứu viện. Hoặc chụp tình hình thực tế ở thôn Thạch Tháp chứ không phải là tôi, tôi thật sự không có gì đáng giá để đưa tin đâu”.

Không muốn tốn nhiều nước miếng, cô đẩy xe lăn giúp Phương Thanh Dã tiến vào cửa phòng bệnh.

+++

Trên người bà cụ lắp các loại thiết bị giám sát, trong miệng cắm ống dẫn khí, mu bàn tay truyền dịch.

Thoạt nhìn bà cụ yên lặng như đang ngủ.

Phương Thanh Dã nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay chỉ còn xương bọc da của bà cụ, hốc mắt đỏ lựng, không thốt nên lời.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, tiếng ‘tí tách’ truyền dịch mang lại cho người ta cảm giác bí bách nặng nề.

Trần Dật lặng lẽ đứng bên ngoài cửa kính, nhìn hình ảnh bà cháu họ gặp nhau, đột nhiên nghĩ tới Tiết Sơn.

Nếu không phải do Tiết Sơn bất chấp nguy hiểm đi cứu bà cụ, đưa bà cụ thoát khỏi cơn lũ thì làm sao có giây phút trùng phùng như thế này.

Một người đàn ông lương thiện, hẳn sẽ là một người cha tốt.

Và anh ấy đúng là một người bố tốt.

+++

Từ phòng chăm sóc đặc biệt đi ra, Trần Dật kể toàn bộ những chuyện đã xảy ra với bà cụ cho Phương Thanh Dã nghe, gương mặt lo lắng mãi sau mới trở nên tươi tắn.

Nghe xong, hốc mắt người đàn ông lại phiếm hồng: “Còn A Sơn đâu? Cậu ấy và Đồng Đồng thế nào rồi? Sao bọn họ không tới đây?”.

Trần Dật hơi do dự.

Phương Thanh Dã là cha nuôi của Đồng Đồng, là bạn thân của Tiết Sơn, nhiều dấu hiệu cho thấy Tiết Sơn rất tin tưởng người bạn này, cô có cần kiêng dè không kể chuyện Tiết Sơn phải uống thuốc cho anh ta nghe không?

Dù sao thì đó cũng là việc riêng của anh ấy.

Ngẫm nghĩ một lát, Trần Dật đáp: “Anh ấy đến trung tâm sức khỏe cộng đồng rồi”.

Trong mắt Phương Thanh Dã lóe lên một tia nghi ngờ. Nhưng anh ta sợ mình hiểu sai ý của Trần Dật, ngộ nhỡ A Sơn bị thương thì sao? Với lại, A Sơn sẽ không nói với người ngoài chuyện mình bị nghiện đấy chứ?

Anh ta thử hỏi dò: “Có phải A Sơn bị thương không?”.

Thấy A Sơn lắc đầu, Phương Thanh Dã thở phào.

Không phải bị thương cần đến trung tâm sức khỏe, vậy là đến đó để uống thuốc. Không phải bị thương là tốt rồi, anh ta cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Cùng xuất phát từ mục đích bảo vệ, cả hai đều bỏ qua chủ đề này. Trần Dật chuyển sang hỏi thăm vết thương trên đùi Phương Thanh Dã.

Phương Thanh Dã cúi đầu nhìn chiếc chân trái bó bột, thở dài nặng nề.

Ngày hôm đó, anh ta vừa mới lái chiếc xe ba gác lên cầu treo thì đột nhiên chiếc cầu bị sụp, anh ta không kịp phản ứng, cả người cả xe cùng mắc kẹt rơi xuống sông.

Kỹ năng bơi lội của anh ta khá tốt, chịu đựng đau đớn hết chìm lại nổi trong một thời gian rất dài, cuối cùng cũng lên được tới bờ. Nhưng không có công cụ để liên lạc, chân thì bị thương rất khó cầu cứu, quả thực khóc không ra nước mắt.

Không ngờ nước sông quá mạnh, tràn vào một thôn nhỏ cạnh đó, dân làng nhốn nháo mang theo lương khô rời nhà đi nánh lạn, bất ngờ phát hiện ra anh ta.

Sau khi được cứu, anh ta đã mượn điện thoại gọi cho Tiết Sơn, nhưng gọi thế nào cũng không liên lạc được.

Anh ta được đưa vào viện kiểm tra, xương ống chân gãy, tuy không giải phẫu nhưng phải bó bột, đi lại không mấy thuận tiện, rất khó để nắm tin tức. Nếu không phải trong lúc nói chuyện phiếm, bác sĩ tiết lộ có một bà cụ ở thôn Thạch Tháp vừa mới nhập viện, anh ta sẽ không biết bà mình đã được cứu và được đưa tới đây.

Một vòng luẩn quẩn, may mắn thay, cuối cùng đều ổn.

+++

Lúc Tiết Sơn đến bệnh viện huyện đã là 9h tối.

Điện thoại bị mất trong cơn lũ, không có phương thức để liên lạc, anh đành liên tục hỏi thăm mới tìm thấy Trần Dật.

Phòng chăm sóc đặc biệt không cho người nhà nán lại. Sau khi vào thăm bà cụ, Tiết Sơn quay trở lại phòng chỉnh hình dưới tầng trệt, Phương Thanh Dã đang ở đó.

Khoa chỉnh hình chật kín bệnh nhân, trong hành lang kê thêm không ít giường, giường của Phương Thanh Dã nằm ở cuối lối đi nhỏ, bên cạnh là cầu thang.

Đối với việc Tiết Sơn đi cả đêm để tới đây, Trần Dật không quá bất ngờ. Điều cô bất ngờ chính là, Tiết Sơn quả nhiên đã mang quần áo đến cho cô.

Giờ phút này, Trần Dật đứng trên cầu thang, trong ánh sáng lờ mờ, sau khi thấy rõ bộ quần áo gói trong túi, cô đã sửng sốt trọn nửa phút.

Là một bộ đồ thể thao màu xám.

Bầu không khí lúng túng, Tiết Sơn muốn nói gì đó để giảm bớt, nhưng lại cảm thấy nói gì cũng không thích hợp.

Thực ra anh không suy nghĩ quá nhiều. Sau khi xong việc của mình, anh đưa Đồng Đồng về thay quần áo ăn cơm rồi đến thẳng bệnh viện huyện.

Lúc đi gần đến cổng bệnh viện, ngang qua hiệu bán quần áo thể thao, nhìn bộ đồ ma nơ canh mặc trên người, anh mới giật mình nhớ ra, Trần Dật đang cần một bộ quần áo để thay.

Không biết cô mặc size bao nhiêu, vào cửa hàng, anh phải khoa chân múa tay một hồi, nhân viên bán hàng đề xuất anh lấy bộ đồ có số đo dành cho người cao 1m65 và khẳng định với anh bộ đồ này chắc chắn vừa người.

Ánh mắt Tiết Sơn lưu lại trên bộ quần áo xanh xanh đỏ đỏ một lúc, rồi quyết định chọn bộ đồ thể thao màu xám.

+++

Qua tấm cửa kính chắn cầu thang, thấp thoáng nghe thấy tiếng cười to của Phương Thanh Dã trêu chọc Đồng Đồng.

Họ đứng đấy bối rối.

Trần Dật ngần ngừ, đang định nói lời cảm ơn thì cửa cầu thang bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ màu đen thò vào.

Con bé không hiểu hình hình, hết nhìn bố rồi lại nhìn cô bác sĩ, ngơ ngơ ngác ngác, sau đó rụt đầu đóng cửa lại.

Ánh sáng hành lang bị giam ngoài cửa.

Trần Dật thở phào một cái, rốt cuộc cũng mở miệng: “Cảm ơn anh”.

Nhìn chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình trùm trên người cô, chiếc quần jeans dính đầy bùn đất, cùng chiếc giày thể thao không rõ màu sắc, Tiết Sơn đột nhiên nhớ ra –

Còn mua thiếu một đôi giày.