Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 77: 77: Đào Đất Việt





Khương Hằng đi theo Giới Khuê rời đi điện Đào Hoa, Giới Khuê đi ở đằng trước, Khương Hằng hỏi: "Tay đỡ hơn chưa?"
Giới Khuê đáp: "Nhận được quan tâm." Nói hoạt động cánh tay: "Y thuật của ngươi quả nhiên lợi hại, không hổ là đồ đệ La Tuyên, danh bất hư truyền."
Khương Hằng nhìn cây đào ở một bên, phương Nam đã sắp vào hạ, lúc này ở đất Bắc khó khăn lắm mới bắt đầu vào Xuân, điện Đào Hoa giống như tên, trong hoa viên trồng đầy hoa đào.
"Cô tổ mẫu ngươi là người Việt," Giới Khuê không chút để ý nói, "Sau khi gả đến phương Bắc, lòng nhớ quê hương, tiên vương liền tiêu số tiền lớn mua về rất nhiều hoa đào đất Việt, để nàng nhìn ngắm mỗi năm khi mùa xuân tới."
"Ừm." Khương Hằng đứng ở trong vườn, hắn cũng đã có chút năm không nhìn thấy hoa đào đất Việt, trước đây ở Tầm Đông chính là lãnh địa cũ của nước Việt, hoa đào là màu đỏ.

Mà hoa đào ở Hải Các là một loại khác, màu trắng.
Giới Khuê nói: "Khi ta bằng tuổi ngươi, ở phía Nam trước nay vô pháp vô thiên, cũng là tiên vương thu lưu ta, từ đó liền vì nước Ung bán mạng."
Khương Hằng nghiêng đầu đánh giá Giới Khuê, nói: "Cho nên thật ra thì, ngươi trung với cô tổ mẫu ta."
Giới Khuê nói: "Ta trung với Vương thất họ Trấp, đi đi."
Không biết vì sao, hiện tại Khương Hằng cảm thấy trong cung Ung to như vậy, người làm hắn có cảm giác thân thiết nhất, ngoại trừ Cảnh Thự, ngược lại là Giới Khuê.
"Nghe nói, hôm nay ngươi ở trong thành lang thang phát ngôn một phen những lời bừa bãi?" Sau khi Giới Khuê trở lại Ung đô, trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, tính tình cà lơ phất phơ trước đó đều thu liễm, ngữ khí cũng trở nên không giống nhau.
"Phát ngôn bừa bãi cái thành ngữ này dùng rất hay," Khương Hằng khen ngợi nói, "Người nghe lén xem ra còn rất nhiều, phái nhiều mật thám như vậy ở Lạc Nhạn Thành, phát nổi bổng lộc sao?"
Giới Khuê nói: "Bổng lộc? Ngươi nghĩ cũng quá đẹp, để dân chúng tố giác nhau không phải xong rồi? Chỉ một câu."
"Đúng vậy đúng vậy," Khương Hằng trong lòng thật sự bội phục, nói, "Thất kính."
Khương Hằng vô cùng rõ ràng, Giới Khuê là đang nhắc nhở hắn, tai vách mạch rừng, có vài lời nói không thể nói bậy, đôi mắt cũng tốt nhất không cần nhìn lung tung.
"Có phải đã hối hận lẽ ra không nên tới đây hay không?" Giới Khuê lại nói.
Khương Hằng đang suy nghĩ lời nói trước đó, lấy lại tinh thần, nói: "Không, sao lại như vậy đâu? Người một nhà đoàn tụ, gia đình hạnh phúc a.

Ta thật sự cao hứng."
Giới Khuê: "Ngươi cảm thấy cô tổ mẫu ngươi thích ngươi không?"
"Thích." Khương Hằng đáp.
"Thật sự thích?" Giới Khuê thuận miệng nói, "Không bởi vì ngươi thọc con trai nàng một kiếm, mà muốn đánh ngươi sao?"
Khương Hằng cười nói: "Nếu ghi hận ta, hôm nay ắt hẳn sẽ không gặp ta, có phải hay không?"
Khương Hằng không biết vì cái gì, luôn cảm thấy hôm nay Khương thái hậu còn muốn nói rất nhiều lời nói, có lẽ là vì bảo hộ hắn, cho nên mới không có mở miệng.


Đó là thần thái hắn quen thuộc nhất, thần thái của mẫu thân, hắn có thể rõ ràng mà cảm giác được, mẫu thân cho dù đối với hắn nghiêm khắc, trong lòng vẫn luôn yêu hắn, đem hắn làm như tánh mạng mà quý trọng.
Nhưng nàng chưa bao giờ nói chính mình yêu hắn, nàng che giấu rất nhiều năm, sợ một khi biểu lộ ra sự yêu thương, liền sẽ làm dao động quyết tâm của nàng, làm nội tâm nàng càng trở nên mềm yếu, đó là nàng không thể chịu đựng được.
Khương thái hậu cũng đang che giấu, che giấu sự yêu thương đối với hắn.
"Tới rồi." Giới Khuê đem Khương Hằng đưa tới Đông Cung, tạm thời thu thập ra một gian nhà ở, lạnh lẽo, cung nhân đang vội vàng quét tước.
"Ta bảo bọn họ đưa cơm tới, ngươi liền ở chỗ này ăn." Giới Khuê nói, "Chỗ này là một nơi tốt, chiếu cố tốt bản thân mình, tiểu Thái Sử."
Khi Giới Khuê rời đi, lại cho Khương Hằng một cái ánh mắt đầy ẩn ý.
Trong điện Đào Hoa, Khương thái hậu chỉ không cho Cảnh Thự rời đi, nói: "Ở chỗ này dùng đi, mọi người đã chờ đợi ngươi cả ngày, chúng ta đã dùng rồi."
Cảnh Thự chỉ phải ngồi ở trước án, lại nhớ thương Khương Hằng, hành động này của Thái Hậu, làm hắn cảm giác được rõ ràng, Khương Hằng là bị gạt bỏ ra bên ngoài —— bọn họ là người một nhà, Khương Hằng lại là một người ngoài.
Điều này làm cho hắn rất khổ sở, vài lần nghĩ tới không nói một câu rời đi, nhưng mà nghĩ đến Thái Hậu cùng Võ Anh công chúa đã từng đối tốt với hắn, Cảnh Thự vẫn là nhịn xuống.
"Chuyện phía Nam, chúng ta đều đã nghe nói," Trấp Lăng nói, "Cơ Sương kia sao lại phát rồ như vậy? Còn muốn giết ngươi?"
Cảnh Thự trầm mặc, mở ra hộp đồ ăn, chiếc đũa chỉ chỉ, hôm nay đúng là Xuân Phân*, trong cung chuẩn bị mì hoa đào.
*Xuân phân: Xuân phân theo lịch Trung Quốc cổ đại, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch và tiết khí này bắt đầu từ thời điểm giữa mùa xuân.
Thái Tử Lang chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Thự, nhận thấy được hắn đang bất mãn.
"Ta đi kêu Hằng Nhi lại đây." Thái Tử Lang nói.
"Không cần." Cảnh Thự thuận miệng đáp, trong lòng hắn thật sự rõ ràng, Khương Hằng cự tuyệt nhận Trấp Tông làm nghĩa phụ, nhà họ Trấp đối đãi Khương Hằng như vậy, trên lễ nghĩa không hề có vấn đề, là Khương Hằng tỏ thái độ trước, không muốn cùng bọn họ trở thành người một nhà.

Bỏ đi cái thân phận vương tử này, Khương Hằng chính là bà con xa, thân thích có quy củ thân thích, người nhà có quy củ người nhà.
Ngăn cách này không chỉ có là Khương Hằng cùng nhà họ Trấp ngăn cách, càng phảng phất trở thành sự ngắn cách giữa Cảnh Thự cùng Khương Hằng, làm hắn càng ngày càng khó chịu hơn.
Thái Tử Lang quan tâm mà nhìn Cảnh Thự, nghiêng qua, thoáng ghé vào trước bàn ăn của hắn, hơi ngẩng đầu quan sát hắn, trong mắt mang theo ý cười.
Khương thái hậu nói: "Miểu nhi."
Cảnh Thự gắp ăn mấy ngụm mì sợi, liền không muốn ăn nữa.
Khương thái hậu nói: "Đều là định mệnh đã được định sẵn."
Nói, nàng thở dài, nói: "Đợi ngươi sống đến tuổi này của ta, liền sẽ nhận ra, nên tới, chung quy sẽ tới, cho dù là ai cũng tránh không khỏi, mắc nợ, rồi cũng đến lúc phải trả lại."
Trấp Lăng nói: "Nương!"
Cảnh Thự không rõ ý của Khương thái hậu, thật nếu như nói, nhà họ Trấp cũng đã không còn nợ nhà họ Cảnh.
Thái Tử Lang nghe vậy chỉ cảm thấy điềm xấu, nên vội vàng cắt ngang, nói: "Ta nghe nói, Hằng Nhi đọc rất nhiều sách."
Cảnh Thự: "Ừm, bất kì quyển sách nào chỉ cần đọc qua một lần, liền sẽ không quên được."

Trấp Lăng nói: "Không có khả năng."
Cảnh Thự nói: "Ngươi có thể kiểm tra hắn là được, ta không lừa ngươi."
Khương thái hậu trầm mặc không nói, như suy tư gì.
Vì thế đề tài chuyển dời đến "Trên đời này có người như vậy hay không", Thái Tử Lang nói: "Ta tin, cô cô, không thể bởi vì ngươi chưa thấy qua, liền cảm thấy không có người như vậy."
"Ta làm sao chưa thấy qua?" Trấp Lăng nói, "Ta chỉ là nói, nhìn hắn không giống."
Thái Tử Lang nói: "Ngày kia Đông Cung có hội nghị Xuân, kêu hắn đi được không? Chính miệng cha nói, Hằng Nhi rất lợi hại, có hắn ở, những chuyện đau đầu này, đều có thể giải quyết.

Ta cần phải tìm thời gian, cẩn thận thỉnh giáo hắn."
Cảnh Thự nói: "Không cần ngươi hỏi hắn, hắn tới chính là vì điều này.

Ta ăn xong rồi, đi trước."
Thái Tử Lang nói: "Ca huynh đi đâu vậy? Gặp Hằng Nhi sao? Ta cũng đi."
Cảnh Thự từ biệt Khương thái hậu, xoay người đi rồi.
Trấp Lăng có chút không phục, nhưng lời nói của Trấp Tông, trước nay nàng đều rất tin tưởng.
"Vương huynh nói hắn là lương tài trị quốc," Trấp Lăng đối Khương thái hậu nói, "Chính là tuổi quá nhỏ, thế nào cũng cảm thấy không đáng tin cậy."
Khương thái hậu vẫn luôn đang xuất thần, không có trả lời.
Khương Hằng ở chỗ này đánh mấy cái hắt xì, cung nhân không thu dọn thì cũng thôi, vừa thu dọn lên trong điện toàn là tro bụi.

Cho đến khi người đều đi rồi, hắn dùng qua cơm, liền nằm ở trên giường, sắc trời u ám, phía Bắc ngày ngắn đêm dài, chỉ sau chốc lát trong cung liền đã gõ Canh, nên đi ngủ.
Dọc theo đường đi Khương Hằng cũng thật sự mệt mỏi, đơn giản cởi áo ngoài, nằm lên trên giường.
"Hằng Nhi." Cảnh Thự đi vào bên giường, thấp giọng nói.
Khương Hằng ngủ rất say, Cảnh Thự cúi đầu, hôn nhẹ lên mặt hắn, Ngọc Quyết từ cổ chảy xuống dưới, dán ở trên sườn mặt Khương Hằng.
"Hằng Nhi?" Cảnh Thự lại lắc lắc hắn.
Khương Hằng mơ mơ màng màng mà tỉnh, Cảnh Thự ôm hắn, đỡ hắn ngồi dậy, thấp giọng nói: "Đồ ta đã thu thập xong, bây giờ liền đi, thừa dịp buổi tối, ta đem ngựa dắt ra, dậy, mặc quần áo vào."
"Đi chỗ nào?" Khương Hằng mờ mịt nói.

Cảnh Thự nói: "Không ở nơi này, ta mang ngươi đi, ngươi muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó."
"Ai, đừng quậy nữa." Khương Hằng bị đánh thức đang buồn bực, nói, "Ngủ đi, buồn ngủ quá."
Cảnh Thự nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, Hằng Nhi, ta không biết bọn họ sẽ như vậy......"
Khương Hằng mê mang hỏi: "Làm sao vậy? Ca!"
Cảnh Thự nói: "Ta biết ngươi khó chịu......"
"Không khó chịu," Khương Hằng hiểu được, nói, "Ta nào có dễ dàng khó chịu như vậy......!Ngủ đi ngủ đi, ngươi quay về phòng ngươi đi?"
Cảnh Thự còn muốn kiên trì, Khương Hằng lại không muốn phản ứng hắn, trở mình.
Cảnh Thự ngồi một mình, đã ngây ngẩn một hồi, chỉ cảm thấy tràn ngập buồn khổ không chỗ phát tiết, ủy khuất Khương Hằng, muốn kêu lại kêu không được, huống chi hắn căn bản không thể trách tội bất luận kẻ nào, tựa như lời Khương thái hậu, đây đều là mệnh.
Sau đó, Cảnh Thự hung hăng tát lên mặt mình một cái.
Khương Hằng hoảng sợ, nghe được thanh âm cái tát vang dội kia, ngay tức khắc hoàn toàn tỉnh.
"Ngươi làm gì vậy?!" Khương Hằng giật mình ngồi dậy.
Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, trong mắt đều là phẫn nộ cùng không cam lòng.
Khương Hằng bỗng nhiên nở nụ cười, ôm lấy hắn.
"Không có việc gì," Khương Hằng nói, "Ta thật sự không để trong lòng."
Bỗng nhiên giọng nói Giới Khuê ở ngoài phòng vang lên.
"Điện hạ, đã hơn nửa đêm," Giới Khuê lại là ngữ khí cà lơ phất phơ thiếu đánh kia, "Đang dùng gia pháp sao?"
Bỗng nhiên Khương Hằng cảm thấy có chỗ không ổn, cất cao giọng nói: "Giới đại nhân, ngươi cũng đã hơn nửa đêm không ngủ được, chuyên môn nghe lén sao? Không cần đi bồi tánh mạng ngươi?"
Giới Khuê không có trả lời, hiển nhiên là rời đi, bỗng dưng Khương Hằng lập tức minh bạch, nhất cử nhất động trong Ung cung, đều có người đang giám thị nghe lén, bảo Cảnh Thự hơi thu liễm một chút.
"Đừng như vậy," Khương Hằng nói, "Ca, ta thực thích nơi này, ta là thật sự thích."
Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, nói: "Ta biết đây không phải là lời thật lòng của ngươi."
"Đây là lời thật lòng." Khương Hằng nghiêm túc mà nói, "Ngủ ở chỗ này, không biết vì sao, ta luôn cảm thấy cha ở bên người ta, ngươi biết căn phòng này trước đây là ai ở không?"
"Ai?" Cảnh Thự không rõ ý này.
"Nơi này là Đông Cung," Khương Hằng cười nói, "Trước kia, Thái Tử Trấp Lang liền ở trong phòng Trấp Lang, cha liền ở nơi này."
Điều này làm Cảnh Thự vô cùng ngoài ý muốn, hắn nhìn quanh bốn phía.

Khương Hằng người mặc áo đơn, ngồi ở trên giường, nghiêm túc nói: "Ngươi nghĩ như vậy đi, ta là thích khách hành thích quốc quân Ung quốc, một kiếm thiếu chút nữa thọt chết y, còn làm hại Ung quốc mất đi Ngọc Bích quan.

Hôm nay ta đi vào trong cung, trong triều dã nhất định đối với ta vô cùng bất mãn.

Thái Hậu không truy cứu việc này, đã là khoan hồng độ lượng, ngươi bảo nàng đối với người suýt nữa gi3t chết con trai nàng hỏi han ân cần, Ung quốc nhiều người như vậy biết được, sẽ nghĩ như thế nào?"
Cảnh Thự thở dài, nắm tay Khương Hằng không buông.

Khương Hằng lại nói: "Chờ đến khi ta trở thành quan viên, ngươi lại đoạt lại Ngọc Bích quan, liền tính là đền bù tổn thất lúc trước, tới khi đó, bọn họ tự nhiên sẽ đối ta không giống bây giờ.

Ngươi nói Võ Anh công chúa cùng Thái Hậu đối với ta lãnh đạm, ta ngược lại cảm thấy, đây là cố tình làm cho người ta nhìn."
"Hành thích không phải ý của ngươi." Cảnh Thự nói.
"Hành thích chính là ý định ban đầu của ta," Khương Hằng cười nói, "Ngay thẳng, quang minh lỗi lạc, có cái gì phải trốn tránh?"
Khương Hằng ý bảo Cảnh Thự, sự tình chính là như vậy.

Hắn không biết Trấp Tông là ai sao? Đương nhiên biết.

Hắn không biết chính mình là con trai Cảnh Uyên sao? Hắn cũng biết.

Lựa chọn ám sát Trấp Tông, đây là ý định ban đầu của hắn.
Cảnh Thự nghĩ nghĩ, tiếp nhận.
"Ta đây nhất định sẽ mau chóng đoạt lại Ngọc Bích quan," Cảnh Thự nói, "Ta đi nói với phụ vương, để ngươi theo ta tòng quân."
Khương Hằng nở nụ cười, thầm nghĩ ngươi vẫn là nghĩ quá đơn giản, đây không phải là chuyện mà một trận chiến là có thể giải quyết được.

Nhưng Khương Hằng không có nói với Cảnh Thự, vỗ vỗ hắn, nói: "Đi ngủ đi, Thái Tử Lang sao không có tới?"
"Y muốn đến xem ngươi, ta kêu y đừng tới," Cảnh Thự nói, "Để ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
"Ta còn rất thích y," Khương Hằng nhắc lại nói, "Đối với y tốt chút, đều không dễ dàng gì."
Thái Tử Lang từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, tuy rằng Khương thái hậu cùng Võ Anh công chúa đối y vô cùng yêu thương, bồi thường y, nhưng Khương Hằng thực minh bạch, y cũng vẫn cô đơn.
Sâu trong nội tâm Cảnh Thự hy vọng nhất chính là, Khương Hằng có thể cùng Thái Tử Lang ở chung hoà thuận vui vẻ.

Nhưng hắn luôn cảm thấy điều này là không có khả năng, sự tình rất có khả năng diễn biến thành, Khương Hằng cùng Thái Tử Lang sẽ ghen ghét tranh giành hắn.
Nhưng Khương Hằng vừa nói như vậy, trong lòng Cảnh Thự lại có chút mất mát, tựa như bản thân không có quan trọng như trong tưởng tượng của chính mình.
"Được rồi." Cảnh Thự thấp giọng nói.
Hắn vẫn là có chút không yên tâm, muốn nói cái gì, Khương Hằng lại đưa một ngón tay đè lại môi hắn.
"Đi ngủ đi," Khương Hằng thấp giọng nói, "Ta là thật sự mệt nhọc, ca, ngày mai lại nói, lòng ta vĩnh viễn chỉ có một mình ngươi, ngươi nhất định phải thật cao hứng."
Đây là lời nói thật lòng của Khương Hằng, đến Lạc Nhạn, tự nhiên chính là vì Cảnh Thự, nếu không hắn sẽ không lựa chọn nhà họ Trấp, đây cũng là nguyên nhân vì sao Cảnh Thự khó chịu.
Cảnh Thự gật gật đầu, sờ sờ cái trán hắn, lại ở trên mặt hắn hôn xuống, để hắn ngủ..