Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 197: 197: Trâm Ngọc





"Giới Khuê," Khương Hằng lật người lên ngựa, quay đầu nhìn Giới Khuê, "Ngươi xem? Huynh ấy trả cái này cho ta."
Giới Khuê cưỡi ngựa: "Nửa mảnh Ngọc Quyết, liền có thể làm ngươi tâm cam tình nguyện đi chịu chết, ngươi đúng là quá dễ nói chuyện."
Khương Hằng nói: "Lúc trước có phải ngươi muốn nửa mảnh kia hay không?"
Giới Khuê nói: "Há chỉ là muốn? Là vô cùng muốn.

Chỉ là cha ngươi đem nửa mảnh kia cho Cảnh Uyên.

Bỏ đi, nháy mắt đã nhiều năm như vậy qua đi, cũng đã nhận ra được."
Tống Trâu điểm binh mã, Giới Khuê ra hiệu Khương Hằng quay đầu lại nhìn, Khương Hằng đã hóa trang thành Trấp Lung, mặc võ phục, bên ngoài tròng lên áo giáp, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trấp Lung chân chính đang dẫn dắt một đám thần tử, ở chỗ cao vương cung nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi bái biệt.
Năm đó Khương Hằng cũng từng nghĩ tới, cho người giả mạo Cơ Tuần yểm hộ thiên tử chạy thoát, không nghĩ tới vận mệnh trêu ngươi, thời gian chớp mắt qua đi, vòng một vòng lớn như vậy, lại trở về tới điểm xuất phát.
"Vận mệnh đã được định sẵn, mọi chuyện đều là ý trời." Khương Hằng lẩm bẩm nói, "Cầm lấy vũ khí của các ngươi! Đi theo thiên tử! Sẵn sàng! Tiến quân!"
Kèn thổi lên, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Khương Hằng, chân chính mang lên mảnh Ngọc Quyết tượng trưng cho thiên mệnh, dẫn dắt những người đi theo hắn, phóng ngựa nhằm về phía chiến trường.

Trên đường lớn đầy Ngự lâm quân, nhìn thấy thiên tử mới của thiên hạ lại tự mình ra trận, khi chỉ huy quân đội vọt về phía bọn họ, lại không biết phải làm sao.
"Thủ vững!" Vệ Bí giận dữ hét, "Triệu tập binh lực ngăn lại bọn họ! Nhưng không được làm bệ hạ bị thương!"
Cùng thời gian, cửa Bắc truyền đến hỗn loạn, Khương Hằng biết Trấp Lung bên kia cũng đã bắt đầu động! Không ít Ngự lâm quân bị điều đi, chỉ vì chỗ cửa Bắc có "Khương Hằng", mà mục tiêu của bọn họ đúng là Khương Hằng!
Ngự lâm quân trong nháy mắt bỏ chạy mấy nghìn người, dẫn tới áp lực của bọn hắn theo đó giảm bớt.
"Tách bọn họ ra!" Mục đích của Khương Hằng là muốn Vệ Bí điều đi người bên cạnh, như vậy hắn mới có thể tiếp cận Vệ Bí, cũng ban cho ông ta một kích quyết định, chỉ cần Vệ Bí chết, Ngự lâm quân liền có thể được hợp nhất.

Mục đích của hắn đã đạt được, trên đường lớn, Ngự lâm quân càng ngày càng ít, đều đã đi đuổi theo "Khương Hằng".
Giới Khuê quát: "Ngươi đừng học cha ngươi! Cứ lao đầu về phía trước!"
Cùng lúc đó, cửa Bắc, Trấp Lung ngụy trang Khương Hằng đang gặp phải một trận phá vòng vây khó khăn nhất trong cuộc đời.

Triệu Tuệ không có xuất kiếm, chỉ bảo hộ Trấp Lung, mang theo y chạy như điên, phía sau tụ tập hơn vạn Ngự lâm quân.
Hai người cùng cưỡi một con ngựa, Trấp Lung không ngừng quay đầu lại nhìn, Triệu Tuệ quát: "Ôm chặt ta! Bệ hạ!"
Triệu Tuệ chỉ có mười bốn tuổi! Trấp Lung nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày lại là nàng tới cứu y, trong loạn quân, hai người dính sát vào nhau, Lang Hoàng suất lĩnh người ở trên nóc nhà, bắn tên xuống phía dưới.
"Đến chỗ này được chưa?!" Triệu Tuệ nói.
"Xa thêm một chút!" Trấp Lung hô.

Triệu Tuệ nói: "Ta muốn giết Ngự lâm quân của ngươi!"
Trấp Lung nói: "Ngươi phải chiếu cố tốt bản thân ngươi trước!"
Chớp mắt, bọn họ cuối cùng cũng cùng đường, bị hàng ngàn hàng vạn Ngự lâm quân chắn ở giữa vòng vây, thủ hạ của Lang Hoàng toàn bộ rút lui.
"Ngươi thật sự là......" Triệu Tuệ vừa phải đỡ mũi tên, lại vừa phải phá địch, còn phải lo lắng cho Trấp Lung phía sau, mệt đến thở hồng hộc.
"Thật sự là cái gì?" Trấp Lung nói, "Thư sinh trăm không một dùng sao?"
"Ta không có nói như vậy." Triệu Tuệ nói, "May mắn lúc trước ta đã tập võ."
"Chờ lát nữa nếu bọn họ còn muốn giết ta," Trấp Lung thấp giọng ở bên tai Triệu Tuệ nói, "Ngươi đừng để ý ta, đi đi là được, cũng đừng thay ta báo thù."
Lời vừa ra, Trấp Lung xoay người xuống ngựa, toàn bộ Ngự lâm quân giơ lên cung tiễn, đồng thời chỉa về phía y.
Một bước, hai bước, Trấp Lung không sợ hãi chút nào, tựa như ở phía sau y có hàng ngàn hàng vạn người trong thiên hạ, đang cho y thêm dũng khí.
Y vừa đi, một bên vừa dựa theo kế sách của Khương Hằng, cởi xuống mặt nạ ngụy trang của mình, hiện ra gương mặt Ngự lâm quân vô cùng quen thuộc.
"Nhìn xem ta là ai?" Trấp Lung cười nói, "Cứ bắn chết ta đi, ta không sợ chết, chắc hẳn các ngươi không phải là ngày đầu tiên biết ta."
Triệu Tuệ ngơ ngẩn nhìn Trấp Lung, bỗng nhiên ý thức được, cho dù người nam nhân này vũ lực thấp kém, nhưng lòng dũng cảm không hề thua kém Khương Hằng, trên người y có một cổ lực lượng mạnh mẽ, đó là uy nghiêm thiên tử, đứng trước sự uy nghiêm này, ai cũng không dám phạm vào, chỉ có thể thần phục!
Cái gọi là quân uy, đại khái chính là như vậy.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Thành Nam, Khương Hằng xuất kiếm chém kẻ địch rơi xuống ngựa, Giới Khuê ngay lập tức bị binh mã như nước lũ ngăn cách, hai người vừa phân ra, công kích Khương Hằng phải chịu ngay tức khắc càng mãnh liệt, Giới Khuê nhảy lên lưng ngựa, giãn ra hai tay, ở trong không trung xoay người một cái, bước lên tường thành phóng về phía Khương Hằng.
Một vệ sĩ lại tiến đến ôm Khương Hằng lăn xuống ngựa, bội kiếm Khương Hằng rời tay, bị vệ binh chặt chẽ đè lại, áp đến bên tường thành, Vệ Bí vội vàng vọt tới, quát: "Không được vô lễ với bệ hạ!"
Vệ Bí chưa thấy rõ "Trấp Lung" đầu tóc rối tung đã sớm không phải là Trấp Lung, nghĩ Trấp Lung từ trước đến nay gầy yếu, thế nhưng tự mình đấu tranh anh dũng, lập tức đi đến chỗ Khương Hằng cách đó không xa.

Binh lính buông Khương Hằng ra, Khương Hằng một thân vương phục đã bị xé toạt, áo giáp bị cởi bỏ, ném tới một bên, kiếm bị cướp đi.

Giới Khuê bay lên đầu tường, tính toán khoảng cách với Vệ Bí, chuẩn bị một kiếm giết chết.
Khương Hằng một tay ôm ngực, một tay đỡ tường thở dốc.
"Bệ hạ," Vệ Bí đứng ở ngoài năm bước, nói, "Ngài cần phải nghĩ kỹ, hắn để ngài đi tìm cái chết, bản thân mình thì đã chạy thoát!"
Khương Hằng ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Bí, Vệ Bí đột nhiên phát hiện ánh mắt hắn có chỗ không đúng.
"Ta ở chỗ này." Khương Hằng nhẹ nhàng bâng quơ nói, sau đó giương tay lên.
Một đường ánh sáng trắng bay ra, đó là cây trâm ngọc Khương Hằng luôn mang theo bên người.
Vệ Bí chưa thấy rõ động tác của Khương Hằng, trâm ngọc đã rời tay phóng ra, im hơi lặng tiếng đâm vào điểm yếu hại dưới yết hầu của ông ta ba tấc, thế đi so với cái xiên tre của Thái Tử Linh kia càng mau hơn, chọn huyệt càng chuẩn hơn!
Trâm ngọc vào cổ họng, Vệ Bí ngay lập tức trợn to hai mắt, ngừng thở, ngã xuống đất.
"Ta là được Khương gia cùng một đám đại thích khách nuôi nấng lớn lên, trong xương cốt cũng được tính là một người thích khách." Khương Hằng nhìn Vệ Bí còn một hơi cuối cùng nói, "Sao các ngươi một người hai người, trí nhớ đều kém như vậy chứ?"

Ngự lâm quân ngay tức khắc hét lên, tiến lên cướp lấy chủ soái.
Giới Khuê lập tức nhảy xuống tường thành, nhìn Khương Hằng làm cái động tác, ý tứ là ra tay rất đẹp!
"Đây là lần đầu tiên ngươi ám sát," Giới Khuê nói, "Ta thay La Tuyên thừa nhận ngươi có thể làm thích khách."
"Lần đầu tiên ám sát thành công." Khương Hằng sửa lời nói.
Nhưng chuyện còn chưa có xong, Ngự lâm quân trong lúc nhất thời không biết nên làm sao bây giờ, Khương Hằng lập tức đưa ra Ngọc Quyết, giận dữ hét: "Ngọc Quyết của thiên tử ở đây! Ai dám làm càn!"
"Thiên tử có lệnh ——!" Người mang tin tức Ngự lâm quân nhằm về phía cửa thành, la lớn, "Không thể......"
Ngự lâm quân đã không biết nên làm sao cho phải, quân đội phía Bắc cũng bị Trấp Lung hợp nhất, chỉ cần Vệ Bí ở đây ai cũng dám ra tay với Trấp Lung, trong cuộc đời bọn họ đều đang cống hiến vì vương thất, ai dám bắn tên về phía Trấp Lung? Ngay cả Vệ Bí, khi đối mặt với Trấp Lung cũng chỉ có thể bắt lấy hắn, nào dám làm hắn bị thương.
Khương Hằng vừa nhìn thấy, liền biết Trấp Lung đến.
"Giới Khuê tiếp quản Ngự lâm quân!" Khương Hằng lại nói, "Thủ thành!"
Trên mặt đất truyền đến từng trận chấn động, Đại quân Lý Tiêu cuối cùng đã tới, Khương Hằng quát: "Còn thất thần làm cái gì?! Giặc ngoại xâm đã ở trước mắt! Muốn làm phản đồ sao?! Giới Khuê! Kể nào lại dong dài, đưa gã đi bồi Vệ Bí!"
Ngự lâm quân ngay tức khắc như ở trong mộng mới tỉnh, Giới Khuê từ trước đến nay làm việc ở trong cung, đối với Ngự lâm quân vô cùng quen thuộc, ngay lập tức thành thục mà triệu tập Thiên Phu Trưởng cùng Bách Phu Trưởng, phái toàn bộ người đi lên tường thành, giải trừ chức vụ của thân tín Vệ Bí và khống chế người lại.
"Còn chưa có người phát hiện ra là ngươi đâu." Giới Khuê nhìn ra ngoài thành, Đại quân như mây cuồn cuộn đi vào.
Đây là một trận đại chiến quyết thắng mà nước Đại đã đánh cược toàn lực cả nước, chỉ cần có thể đánh bại nước Ung, Lý Tiêu liền sẽ trở thành thiên tử đời kế tiếp.

Nhưng bàn tính của y đã tính sai, đầu tiên là đem 25 vạn đóng quân ở sông Hán Thủy, do Lý Na mang binh, kết quả bị bốn vạn quân của Cảnh Thự đánh tan.
Hiện giờ, y thậm chí mạo hiểm cướp lấy Tung huyện, muốn nhân lúc Ung quân chưa quay về viện trợ, công hãm Lạc Dương.
Trận chiến quyết định rốt cuộc đã tới, Khương Hằng nhìn về nơi xa, giống như về tới khoảnh khắc bảy năm trước, ở cùng một địa phương quyết chiến.
"Ta hẳn là nên bị Lý Tiêu bắt đi," Khương Hằng nói, "Lại thình lình cho y một thanh trâm ngọc xuyên qua yết hầu."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ," Giới Khuê nói, "Ngoan ngoãn đợi cho ta, ta đi mang binh xuất chiến cho ngươi."
Khương Hằng nhìn về phía Giới Khuê, Giới Khuê thay áo giáp quân đội, đeo túi mũi tên cùng trường cung ở trên lưng, kiếm Liệt Quang treo ở bên hông.
Trước khi chia tay, y quay đầu nhìn Khương Hằng một cái, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói bất kỳ điều gì, môi nhẹ mấp máy, Khương Hằng nhìn ra khẩu hình của y, là: "Lang Nhi của ta."
Lý Tiêu từ trong hàng ngũ đi ra, cất cao giọng nói: "Trấp Lung ở đâu? Khương Hằng ở đâu? Tùy tiện một người ra đây! Đại quân của các ngươi, đã đã không về......"
Nhưng mà ngay sau đó, cửa thành Lạc Dương bỗng nhiên mở rộng!
Giới Khuê căn bản không cho y cơ hội nói chuyện, suất lĩnh hơn một vạn Ngự lâm quân, giống như chó điên vọt tới.
Đây là lần đầu tiên Khương Hằng thấy Giới Khuê mang binh, phong cách tác chiến của y giống như con người y, tựa như hổ vào bầy cừu, không chút nào để ý đến tánh mạng chính mình, thậm chí tánh mạng tướng sĩ.
Lý Tiêu chưa nói xong một câu, ngay lập tức quay đầu ngựa lại, chật vật chạy về phía đại trận phe mình, ngay sau đó tiếng kèn vang lên, mười vạn Đại quân phát động xung phong, đánh nhau với Ngự lâm quân của Giới Khuê.
Khương Hằng xoay người chạy lên đầu tường, hô: "Kích trống! Chỉ huy bọn họ! Tập kích cánh phải địch quân!"
Mười vạn quân Đại xông lên, Ngự lâm quân ngay tức khắc bị bao phủ bên trong đại dương mênh mông, nhưng ngay lúc này ở chỗ cao cửa thành, tiếng trống chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ.


Ngay sau đó, binh lính đi tới giao cho Khương Hằng một tờ giấy.
"Trước khi Giới đại nhân xuất phát đã phân phó giao cho ngài."
Khương Hằng mở ra xem, bên trên chỉ có một hàng chữ:
"Sứ mệnh của ta kết thúc, Hằng Nhi, nhân lúc ta xuất chiến, hãy bỏ thành rời đi, nghe lời."
Khương Hằng ở trước trống trận dừng lại bước chân, nhìn về phía dưới tường thành, mười vạn quân Đại lít nha lít nhít, tách ra Ngự lâm quân Giới Khuê suất lĩnh, sau trận, tiếng kèn liên tục vang lên.

Sau đó, Khương Hằng cởi đi lớp dịch dung ngụy trang, làm đám binh lính kinh hoảng hô lên: "Khương......!Khương đại nhân?!"
"Theo ta xuất chiến," Khương Hằng nói, "Hôm nay, ta là Trấp Văn."
Phòng tuyến ngoài cửa thành bị Giới Khuê suất quân đẩy đến gần một dặm bên ngoài, đây là làn đầu tiên trong mười năm nay Lý Tiêu chính diện khai chiến với người Ung, mười vạn hùng quân làm tê liệt nhận thức của y, thậm chí còn đánh giá thấp thực lực của đối thủ đang ngang ngược xưng bá Trung Nguyên.

Mà lúc này, Giới Khuê đã ôm ý niệm chính mình phải chết, chỉ vì y muốn hoàn thành toàn bộ sứ mệnh của mình, hôm nay y chỉ muốn giao phó tính mạng mình trên chiến trường, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của bản thân.
Nhưng Khương Hằng không có để y tọa nguyện, tiếng kèn vang lên, cửa thành mở rộng ra, 8000 Ngự lâm quân cuối cùng lại bỏ thủ Lạc Dương, trong nháy mắt giết ra cửa thành!
Giới Khuê lau máu trên mặt, quay đầu lại nhìn về phía sau, vương kỳ ở dưới bầu trời tung bay, lá cờ lớn mang chữ "Trấp" phần phật trong gió lạnh, ngay sau đó, thành Lạc Dương bắt đầu gõ chuông!
Chín tiếng chuông liên tục vang lên, "Đương đương đương" chấn động mãnh liệt, đó là tiếng chuông thiên tử ngự giá thân chinh!
Ngay lập tức, sĩ khí Ngự lâm quân tăng vụt, 8000 người cuối cùng cùng nhau xông lên chiến trường, dưới sự dẫn dắt của Khương Hằng, người người phấn chấn bất cần bản thân, chiến tuyến Lý Tiêu đoạt lại lại lần nữa bị áp bách.

Theo đó là sau trận quân Đại nổi trống, mười vạn người vọt tới giống như dời non lấp biển.
"Ta bảo ngươi bỏ thành ——!" Giới Khuê giận dữ hét.
"Đây không phải là bỏ thành sao?!" Khương Hằng hô.
"Sẽ chết ——!" Giới Khuê quát.
"Cha ta nợ ngươi!" Khương Hằng trả lời, "Muốn chết thì chết thôi! Mọi người cũng nhau chết sạch sẽ!"
Trên chiến trường một mảnh hỗn loạn, lúc này Khương Hằng vô cùng cẩn thận, hắn không thấy được Lý Tiêu, trước hết cần phải bảo hộ bản thân, nhưng hai vạn nhân mã bên ta dù sao cũng không địch lại quân Đại xung phong liều chết của Lý Tiêu, khi nhìn thấy cục diện sắp hoàn toàn thất bại, muốn trốn về Lạc Dương, thì.
Viện quân tới.
Tiếng kèn vang vọng phía chân trời, viện quân nước Ung rốt cuộc đã tới!
Toàn bộ Ngự lâm quân ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, vương cung Lạc Dương gõ chuông, cửa thành nổi trống, cùng với tiếng kèn phương xa cùng lúc vang lên, mấy vạn thiết kỵ Ung quân xông đến, mấy vạn gót sắt chiến mã dẫm xuống mặt đất chấn động như như nhịp trống, giống như tiếng tim đập, giống như tiếng chùy lớn đập vào mảnh đất Thần Châu, tấu ra một khúc nhạc kinh thiên động địa!
"Viện quân tới!" Khương Hằng đầy mặt máu tươi, quát, "Xung phong! Theo ta xông phong!"
Vương kỳ màu đen tung bay, Khương Hằng vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Võ Anh công chúa Trấp Lăng suất quân, nhưng mà, trên cờ lớn màu đen kia lại là một chữ khác: Nhiếp.
Cảnh Thự giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, trong ngắn ngủn mấy ngày.

Xuyên qua giữa Tây Xuyên, quay đầu dọc theo đường Hán Trung truy đuổi, suất bốn vạn quân tinh nhuệ nước Ung đuổi kịp Lý Tiêu, cũng dễ như trở bàn tay tập kích sau trận!
Bên tai đêu là tiếng binh lính hoan hô, thanh vương kỳ mang chữ "Nhiếp" kia tựa như ý trời, cho dù trời sập đất lún, giết hết quân thù, cũng không làm lòng người phấn chấn hơn so với Cảnh Thự trở về.


Khương Hằng bị kêu đến đầu óc choáng váng, một thân nhiệt huyết, suất quân xông thẳng về phía trước!
Đại quân của Cảnh Thự trong nháy mắt chia làm bốn đội, từ sau lưng tách ra đại quân Lý Tiêu, mười vạn quân Đại bắt đầu giẫm đạp nhau.

Khương Hằng dẫn dắt đội ngũ nhằm về phía chủ lực quân địch, Giới Khuê đuổi theo phía sau, khi nhìn thấy lá cờ lớn trên vương kỳ mang chữ "Trấp" cùng chữ "Nhiếp" kia đang ở không ngừng đến gần, cuối cùng hợp lại.
Cảnh Thự một thân áo giáp sắt, mang mũ giáp, một thân áo giáp gần trăm cân, trên lưng chiến mã mang giáp sắt, dễ như trở bàn tay liền đâm bay địch nhân ven đường, nơi Hắc Kiếm quét qua tràn đầy máu tươi, giống như Tu La trong biển máu.

Khương Hằng nhìn mặt y, trời chỉ vừa tờ mờ sáng, khi Khương Hằng nhìn ra tướng lãnh mang áo giáp đen kia, theo đó ngẩn ra.
Cảnh Thự cưỡi trên chiến mã, thoáng xoay người, nhìn về phía hắn.
Trên chiến trường hỗn loạn vô cùng, thi thể đầy đất, Khương Hằng cưỡi ngựa, cùng Cảnh Thự nhìn nhau từ xa.
Sau đó, Khương Hằng ở trong ánh nắng sớm nở nụ cười.
Cảnh Thự nhìn hắn vươn tay, áo giáp phát ra tiếng vang kim loại.
Khương Hằng xoay người xuống ngựa, đi về phía y, giữ chặt tay Cảnh Thự, xoay người nhảy lên lưng ngựa.

Cảnh Thự giục ngựa, quát: "Giá! Mang theo Vương kỳ! Theo ta đi lấy cái đầu trên cổ Lý Tiêu——!"
Ngay lập tức, một cây cờ của Cảnh Thự mang theo toàn bộ Ngự lâm quân, Ung quân, tập kết sáu vạn binh mã, chở theo Khương Hằng, tay cầm Hắc Kiếm, ở trong loạn quân xung phong về phía cấm vệ quân của Lý Tiêu!
"Sao lại là ngươi?" Khương Hằng lớn tiếng nói.
"Ta không có đi," Cảnh Thự đẩy lên nón giáp, hiện ra khuôn mặt anh tuấn, "Sau khi Hán Trung nước Đại đại bại, ta liền bí mật hành quân trở lại, vừa vặn đến ngoài thành."
Khương Hằng nói: "Cô cô đâu?"
Cảnh Thự: "Nàng bây giờ, hẳn là đã đến ngoài thành Tây Xuyên."
Cùng ngày hôm đó, trời tờ mờ sáng, Trấp Lăng đến bình nguyên Hán Trung, tiến vào trung tâm nước Đại, mà một nhánh quân đội khác do Tằng Vũ dẫn dắt, vượt qua đường Đồng quan nguy hiểm trùng trùng, hành quân gấp công đến thành Tây Xuyên.
Tây Xuyên nghênh đón một trận đại chiến trong trăm năm này, dưới thành máu chảy thành sông, Lý Na vài lần quay về viện trợ, đều bị ngăn ở ngoài thành.
Trấp Lăng tháo xuống mũ giáp, nhìn về phía cửa thành Tây Xuyên, hô: "Cơ Sương! Sảng khoái chút, ta thừa nhận ngươi!"
Cơ Sương một thân áo giáp da nhẹ nhàng, đứng trên chỗ cao cửa thành, hít sâu một hơi, dẫn dắt vạn cung tiễn thủ, phẫn nộ quát: "Bắn tên! Ung quân chỉ có sáu vạn người! Không phá được thành!"
Trấp Lăng lạnh nhạt nói: "Nhìn sau lưng ngươi xem?"
Năm đó, sau khi cứu Thái Tử Lý Mịch từ Đinh Khâu trở về, Khương Hằng cùng Cảnh Thự đã từng đi qua mật đạo khô cạn trong đường sông.

Cuối cùng mật đạo này vào lúc này đã phát huy công dụng, mà người biết mật đạo này, năm đó chỉ có ít ỏi mấy người Khương Hằng, Cảnh Thự, Giới Khuê, Chu Du, cùng với bản thân Lý Mịch.

Cơ Sương thiết kế hãm hại Lý Mịch, giống như nhân quả luân hồi, cuối cùng chặt đứt kế hoạch cả đời này.
Bên trong thành Tây Xuyên ngay lập tức đại loạn, Cơ Sương quay đầu, ngơ ngẩn nhìn hết thảy một màn này, nhà cửa bị ngọn lửa thiêu đốt, vạn quân Ung đã bí mật vào thành, chiếm trước nơi trong yếu bên trong thành.
"Sảng khoái chút!" Trấp Lăng nói, "Mở thành đầu hàng! Đừng có cả ngày ngồi suy tính phán đoán linh tinh! Ca ta đã chết, ta cũng không đem bánh xe chém tới diệt chủng vong quốc các ngươi!"
Chung Sơn vang chín hồi, tin báo từ xa về vương đô Lạc Dương, Tây Xuyên thất thủ..