"Tống đại nhân!" Khương Hằng vui mừng khôn xiết.
Tống Trâu đang cùng Thái Tử Lung, Chu Du nói chuyện, Cảnh Thự lại đứng ở trước thác nước, nhìn hoa sen trong hồ nước.
Tống Trâu cười nói: "Khương đại nhân, ba ngày trước vội về chịu tang, nhưng rốt cuộc cũng chậm một bước.
Mới vừa đuổi tới, được thông báo là các ngươi đang ở trong điện nghị sự, liền không tới quấy rầy."
Thái Tử Lung là lần đầu tiên gặp Tống Trâu, Chu Du lại đã gặp qua, mọi người trò chuyện vui vẻ, Tống Trâu thân là thần tử đất phong thiên tử, thân phận lờ mờ cao một chút nhưng lại vô cùng khiêm tốn, xưng Thái Tử Lung là "Ung Vương", Thái Tử Lung rõ ràng cũng vô cùng thích ông ta.
Tất nhiên, điều Thái Tử Lung cùng Chu Du thích hơn, chính là Tống Trâu mang đến tiền —— Tống Trâu từ Tung huyện mang theo mười vạn thạch lương thực, ba ngàn lượng vàng, lấy danh nghĩa Cảnh Thự tặng cho nước Ung, nói là giúp người Lương trùng kiến nhà ở, trên thực tế số tiền này muốn xài như thế nào, vẫn là do Khương Hằng định đoạt.
"Đang nói chuyện gì vậy?" Khương Hằng cười nói.
"Hôn sự," Thái Tử Lung nói, "Hôn sự của ca ca."
Khương Hằng: "......"
Cảnh Thự quay đầu nhìn Khương Hằng, nói: "Bọn họ muốn ta cùng Cơ Sương thành hôn như cũ, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Chuyện này còn tùy vào ngươi," Thái Tử Lung cười nói, "Không phải chúng ta muốn ngươi thành hôn, là ngươi có nguyện ý hay không."
"Đúng vậy," Khương Hằng cười nói, "Chuyện này còn tùy vào ngươi.
Nhưng mà, này không phải cưới, mà là gả, hãy cẩn thận một chút."
Mọi người đều nở nụ cười, ngụ ý của Khương Hằng, chính là muốn đem ca ca mình gả cho người ta.
Ngay sau đó Khương Hằng nhìn về phía Chu Du, việc này là trước đó vài ngày bọn họ đã thảo luận qua, với thế cục thiên hạ hiện giờ: Lương đã bại, không có gì đáng lo ngại; quốc quân nước Trịnh Triệu Linh đã hoăng, sau khi trải qua đại chiến Tế Châu, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức; Nước Dĩnh Mị Thanh công chúa nhiếp chính, người kế nhiệm tuổi nhỏ, cũng sẽ hỗn loạn một thời gian.
Hiện giờ địch nhân duy nhất có năng lực đối kháng với nước Ung, liền chỉ có một mình nước Đại.
Lúc ban đầu Trấp Tông đã định ra sách lược, để Thái Tử Lung cùng Cơ Sương liên hôn.
Bởi vậy, Cơ Sương là hậu nhân duy nhất của nhà họ Cơ, Thái Tử Lung lại là quốc quân nước Ung, Cơ Sương lại khống chế nước Đại, hôn sự của hai người bọn họ sẽ là một cơ hội hiếm có để kết thúc thiên hạ phân tranh.
Một khi Cơ Sương trở thành vương hậu, sinh ra Thái Tôn, liền sẽ vừa có huyết mạch Tấn Vương thất, vừa là người Ung, có thể danh chính ngôn thuận mà trở thành thiên tử.
Nhưng cái đề nghị này bị Đông Cung nhất trí phản đối, nguyên nhân là: Ngươi xác thật đã có một chiếc bánh ngon, nhưng có từng suy xét qua vấn đề, có thể ăn được hay không chưa?
Cơ Sương nhưng không dễ điều khiển, nàng không phải là công chúa chỉ có ý nghĩa tượng trưng, Trấp Tông luôn cảm thấy nữ tử thiên hạ đều giống như công chúa Phong Nhung có thể để cho ông ta sắp đặt, khinh thường vương hậu, cẩn thận ở tẩm điện bị bóp cổ chết.
Từ xưa đến nay, người tính kế người khác, thường thường bị người tính kế, tính cách Thái Tử Lung vốn dĩ đã ôn nhu, theo thời gian, một vương hậu cường thế muốn làm gì đã không phải do y định đoạt, nhà mẹ đẻ lại là nước Đại, ngày tháng ở Đông Cung tuyệt đối cũng sẽ không dễ sống.
Nhưng hôm nay Tống Trâu tiến đến mang theo tin tức mới —— một phần công văn nước Đại, đây là đề nghị của Lý Tiêu, người Cơ Sương coi trọng, lại không phải Thái Tử Lung, mà là Cảnh Thự.
Mục tiêu của đối phương vô cùng rõ ràng, Cảnh Thự cùng Cơ Sương thành hôn, hài tử tương lai sẽ theo họ vương tộc, kéo dài huyết mạch nhà họ Cơ.
Hai nước vĩnh kết thông gia hảo hữu*, nước Đại nguyện ý ngừng chiến, mở cửa toàn bộ quan ải, cùng Ung thông thương, thông hôn, dần dần dung hợp lẫn nhau.
Từ đây nước Đại cùng nước Ung sau 50 năm, sẽ trở thành một quốc gia.
*Nguyên văn: Tần Tấn chi hảo, nhiều thế hệ Tần Tấn liên hôn kết thành thông gia.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tả truyện – Hi Công năm thứ 23".
Vì thế, Lý Tiêu thậm chí nguyện ý từ bỏ cuộc đua làm thiên tử, tiếp tục làm Vương nước Đại của y.
Cảnh Thự nói: "Ta có lựa chọn sao? Các ngươi một kẻ hai kẻ ngoài miệng nói xem ta nguyện ý hay không, kỳ thật trong lòng đã rõ ràng thật sự, không hề muốn đánh tiếp, ta chỉ có thể đồng ý cọc hôn sự này."
Thái Tử Lung cười giải thích nói: "Ta cũng giống như ca ca, không có gì khác nhau.
Nàng nguyện ý làm vương hậu, ta cũng có thể, chỉ tiếc nàng chướng mắt ta.
Chờ ca ca có hài nhi, ta liền đem nó lập làm Thái Tử, họ Cơ họ Cảnh, họ Trấp, đều giống nhau, ta không quan tâm."
Chu Du ho một tiếng, ám chỉ lời này cũng không thể nói bậy —— Cảnh Thự tuy sửa thành họ Trấp, vào tông miếu, nhưng dù sao cũng không phải mang dòng máu nhà họ Trấp, năm đó Trấp Tông hứa hẹn với y là chờ đến ngày thiên hạ thống nhất, Cảnh Thự liền có thể khôi phục lại họ ban đầu của mình.
Thái Tử Lung cười nói: "Làm sao vậy? Ta thật sự là không để ý."
Tống Trâu nhìn ra vẻ mặt của mọi người, muốn nói lại thôi, Tằng Vanh lại nói: "Miểu điện hạ nếu có tiểu Thái Tử, dĩ nhiên là rất tốt.
Chỉ là Cảnh gia từ đây liền......"
Thái Tử Lung lại nói: "Cảnh gia không phải còn có Hằng Nhi sao?"
Khương Hằng cười cười, không có trả lời.
"Cho nên ngươi cảm thấy thế nào?" Cảnh Thự nhìn Khương Hằng nhướng mày lên, nói.
Khương Hằng cùng Cảnh Thự nhìn nhau, hắn biết Cảnh Thự bảo hắn đưa ra quyết định, hắn muốn y, y dĩ nhiên sẽ từ chối hôn sự, tựa giống như lần trước đi nước Đại.
Nếu hắn không muốn y, Cảnh Thự đương nhiên cũng có thể vì lý tưởng thống nhất thiên hạ của hắn, buông xuống sự cố chấp của y, đi cưới Cơ Sương.
Chỉ cần hắn gật đầu, Cảnh Thự có thể làm bất kỳ điều gì.
Nếu Cảnh Thự cự tuyệt mối hôn sự này, kế tiếp, nước Ung phải chuẩn bị đánh giặc —— nước Đại không có khả năng mềm yếu giống như người Lương, Trung Nguyên chiến loạn mấy năm liên tục, nước Đại vẫn ở phía Tây ngoài Kiếm Môn Quan bảo tồn thực lực như cũ.
Sau khi Đại vương Lý Hoành chết, Lý Tiêu chỉnh hợp toàn bộ quân đội, thế tới rào rạt, chừng hai mươi vạn.
Với quy mô quân đội như vậy, xác thật cũng đủ để cùng nước Ung chiến một trận.
"Ta cảm thấy có tác dụng gì sao?" Khương Hằng rõ ràng đang ghen, lại ở trước mặt mọi người làm bộ dường như không có việc gì, cười nói, "Vẫn là câu nói đó, còn tùy vào ngươi."
Cảnh Thự lại nhìn Khương Hằng nói: "Có phải ngươi sợ ca ca thành hôn, liền không thương ngươi nữa hay không?"
Mọi người đều nhịn không được nở nụ cười, bọn họ đều biết Cảnh Thự cùng Khương Hằng thân thiết, đơn giản lý giải là ghen tị giữa huynh đệ.
Thái Tử Lung nói: "Ca cũng nên thành hôn thôi, vừa rồi chúng ta khuyên y, y chỉ nói muốn hỏi ý của ngươi."
Khương Hằng an tĩnh mà nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự chỉ không nói lời nào, coi những người xung quanh mình như không có, trong mắt chỉ có Khương Hằng.
Cảnh Thự đưa cho Khương Hằng một nụ hoa sen chưa nở.
"Ngươi nói." Cảnh Thự nói.
"Ta không biết." Khương Hằng cười cười, nói, "Tự ngươi quyết định."
Lời vừa ra, Khương Hằng gật gật đầu với mọi người, cười rời đi, cũng không hề nhiều lời với Cảnh Thự.
Ban đêm, Khương Hằng đang đọc bản dự thảo liên nghị Chu Du nghĩ ra, Cảnh Thự đến khuya mới trở về, tiến vào trong phòng hắn ngồi xuống.
"Bắt đầu từ tối hôm nay ta dọn đến cách vách ngủ," Cảnh Thự nói, "Phòng ngủ của cha ta lúc trước."
"Đi thôi." Khương Hằng không có nói chuyện ban ngày.
Cảnh Thự lại nói: "Buổi tối về muộn, là do ta cùng Tống Trâu đi uống chút rượu."
"Không cần giải thích với ta." Khương Hằng đọc bản dự thảo, tâm thần hắn hôm nay luôn bất ổn, chuyện này vắt ngang ở trong lòng hắn thật lâu, thật lâu, hắn thậm chí nói không rõ cảm giác đối với Cảnh Thự là cảm giác gì.
Hắn yêu y sao? Khương Hằng thậm chí không cần hỏi nhiều bản thân liền rõ ràng mà biết, hắn so với ai khác đều yêu Cảnh Thự hơn, bọn họ phảng phất như bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, liền chú định vĩnh viễn sẽ không chia lìa.
Nhưng hắn thật sự không thể tưởng tượng được, mình cùng Cảnh Thự sẽ đi đến một bước kia, điều này làm hắn có chút sợ hãi.
"Ta nghĩ kỹ rồi," Cảnh Thự nói, "Không bằng thế này, ta cùng Cơ Sương thành hôn.
Ta nghĩ nghĩ, ta cũng đã từng thích nàng, sau lại cẩn thận nghĩ lại, tuy rằng không thích bằng thích ngươi, nhưng nếu như ta thành gia, ta nghĩ, ta sẽ yêu thương nàng thật nhiều."
Khương Hằng dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn Cảnh Thự.
Trong mắt Cảnh Thự mang theo cảm giác say, nhìn đàn trên bàn, lại nói:
"Bởi vậy, nước Đại cũng sẽ đứng ở phía ngươi.
Một ngày nào đó ba nước Lương, Trịnh, Đại, sẽ ủng lập ngươi làm thiên tử.
Ngươi không muốn làm tổn thương Trấp Lung, có phải hay không? Đến lúc đó ta ra mặt, dẫn đầu suất lĩnh quân đội dâng thư, giúp ngươi khôi phục thân phận......"
Khương Hằng nhẹ nhàng nói: "Ta nói muốn làm thiên tử sao?"
"Ngươi đã được định trước là thiên tử." Cảnh Thự nói, "Nếu không thì sao? Ta đã nghĩ kỹ rồi, thời cơ chín muồi, bắt Trấp Lung thoái vị, giao lại vương vị cho ngươi, ta đi làm, ngươi không cần nhọc lòng."
Khương Hằng buông xuống công văn, nói: "Ngươi say."
"Ta không có say." Cảnh Thự rốt cuộc đã quay đầu nhìn Khương Hằng, ngón tay khảy vài cái lên dây đàn, "Bây giờ ta hối hận, lúc ở Tế Thủy không nên nói với ngươi những lời nói kia, ta thì dễ chịu hơn, nhưng hại ngươi hiện giờ tiến lui không được."
"Ngươi đi ra ngoài!" Khương Hằng bỗng nhiên nổi giận, hắn nói không rõ nguyên nhân ra sao, chỉ muốn vô cớ nổi giận với Cảnh Thự.
"Ngươi tức giận?" Cảnh Thự lại gãy vài cái lên dây đàn, nhìn Khương Hằng, từ trong biểu cảm của hắn nhận ra.
"Ngươi đã nói." Có khi Khương Hằng cảm thấy mình thật sự quá tham lam, đến tột cùng hắn muốn Cảnh Thự làm cái gì? Hắn muốn y phải làm sao? Đem cả đời của y đều cho hắn.
Hắn phát run, nhìn Cảnh Thự nói: "Ngươi đã nói."
Cảnh Thự nghĩ nghĩ, nói: "Phải, ta nói rồi, nhưng bây giờ ta hối hận, ta cảm thấy nói nhiều bao nhiêu cũng không bằng thành thật kiên định mà đi làm, mới có thể giúp đỡ ngươi, như vậy mọi người đều tốt, Hằng Nhi.
Phàm là chuyện gì cũng có trước có sau, ta sẽ vì ngươi bình định thiên hạ trước, dựa theo kế hoạch của ngươi, sau khi năm nước không còn chiến sự, sẽ giải quyết thân phận của ngươi."
Khương Hằng nói: "Ngươi đi ra ngoài."
Trong mắt Khương Hằng rơm rớm nước mắt, những lời hôm nay Cảnh Thự nói, làm hắn cảm thấy mình ngay lập tức liền phải mất đi y, trong miệng hắn nói "Đi ra ngoài", trong lòng nghĩ lại là "Đừng rời khỏi ta"; là đứng lên, đi đến trước người Cảnh Thự, ôm chặt lấy eo y, đem đầu vùi ở trong lòng ngực y, tựa giống như khi còn nhỏ.
Nhưng hắn rõ ràng biết, nếu hắn không muốn quan hệ như vậy, liền không thể tiếp tục giữ Cảnh Thự lại, y nên có gia đình của chính mình.
Cảnh Thự không có nói thêm, buông đàn, yên lặng thu dọn đồ của y, thay đổi phòng ngủ, quay sang nói với Khương Hằng: "Ta ở phòng bên cạnh, ngươi kêu ta một tiếng, ta sẽ qua."
Chỗ Cảnh Thự ở là phòng ngủ năm đó của Cảnh Uyên, Khương Hằng ở là phòng ngủ Tất Hiệt, mà phòng ngủ Thái Tử Lung, là tẩm điện năm đó là của Tất Thương nước Lương ở, nơi đã từng bị lửa đốt qua một lần sau này đã được tu sửa mới.
Khi Cảnh Thự cầm đàn ra cửa, Giới Khuê uống đến say khướt đã trở lại, hai người thiếu chút nữa va phải nhau.
"Tránh ra." Cảnh Thự nói.
Giới Khuê cả người đầy mùi rượu, tâm tình Khương Hằng đang bực bội, nhíu mày nói: "Ngươi đến tột cùng đã uống bao nhiều rồi?!"
Giới Khuê nói: "Ồ, dọn ra ngoài?"
Nói cũng mặc kệ Cảnh Thự, lập tức ở trên chỗ y dọn đi nằm xuống, nói: "Vậy chỗ này chính là thuộc về ta rồi!"
Khương Hằng: "......"
Khương Hằng nghe được tiếng đóng cửa, Cảnh Thự đi rồi, chỉ phải tiến lên đi xem xét Giới Khuê, pha cho y bát canh giải rượu, bảo y ngồi dậy uống vào.
Giới Khuê mở to mắt say lờ đờ, hắc hắc cười vài tiếng, lại nhìn về hướng cách vách, nhướng mày.
Khương Hằng lười cùng y nhiều lời, sau khi hầu hạ Giới Khuê xong để y nằm xuống ổn thoải, đừng có nôn mửa ra, lên giường đi ngủ.
Ban đêm, hắn nghe thấy cách vách truyền đến tiếng đàn đứt quãng, đàn tới đàn lui bài《 Việt Nhân Ca 》..