Đêm đến, Cảnh Thự ở bên bờ biển tìm được người Việt đánh cá ở chỗ này, liền dùng bạc đổi với bọn họ lấy chỗ tá túc, thuê tới một căn nhà tranh, sửa sang đơn giản lại hành trang, liền cùng Khương Hằng ở lại đây.
"Quá đẹp." Khương Hằng lẩm bẩm nói, đêm đến vẫn nghe tiếng sóng biển, trên bầu trời ngập tràn ánh sao.
Cảnh Thự nói: "Ngươi thích ở bao lâu thì ở bấy lâu, ở cả đời cũng được."
Khương Hằng cười nói: "Tiền sắp sài hết rồi đi?"
Cảnh Thự nói: "Ta đi đánh cá là được, muốn học thì sẽ học được thôi."
Bờ biển nóng như lửa đốt, Cảnh Thự bắt đầu học theo các ngư dân, chỉ mặc một cái quần trong, ngực trần trụi, để chân trần đi tới đi lui ở trên bờ cát.
Khương Hằng lại mặc thêm một lớp áo mỏng, xem ngư dân dệt lưới, phơi lưới, lại xem người ta đánh cá mỗi ngày.
Phảng phất như chiến loạn ở Trung Nguyên không có chút nào liên quan đến nơi này.
Cách đó không xa là làng chài nhỏ nước Trịnh, mỗi ngày mùng một mười lăm đều sẽ mở phiên chợ, hai người liền đi đến trong thôn trấn mua sắm tất cả vật tư cần thiết.
Vào ban đêm, Khương Hằng cùng Cảnh Thự thường nằm sóng vai ở trên bờ cát, nhìn ngân hà cuồn cuộn phía chân trời.
Dải ngân hà cùng mặt trời mọc mặt trời lặn, vĩnh viễn cũng không bởi vì thế gian tang thương mà thay đổi.
Ngược lại, con người trong trời đất lại có vẻ vô cùng mong manh, tựa giống như hai hòn sỏi cát.
"Ca." Khương Hằng quay đầu nhìn Cảnh Thự.
"Ừm." Cảnh Thự nhắm hai mắt, gối lên cánh tay chính mình nằm ở trên bờ cát.
Khương Hằng nói: "Cả đời này......"
Cảnh Thự ngắt lời nói: "Cả đời chúng ta còn rất dài đâu, đừng hở một chút là đời này của ta, không may mắn."
Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Ta đọc rất nhiều sách, gặp qua rất nhiều người, nhưng mà a......"
Cảnh Thự không có ngắt lời Khương Hằng, mở hai mắt nhìn bầu trời đầy sao.
"Có khi ta luôn cảm thấy, cho dù mình làm gì cũng đều không có tác dụng gì lớn." Khương Hằng đột nhiên nói, "Như vậy, nhiều năm như vậy, ta có nghiêm túc học hành hay không, có áp dụng học đi đôi với hành tới đọc sách hay không?"
Cảnh Thự thuận miệng đáp: "Có sao? Lúc trước ở Lạc Dương còn không phải như vậy sao?"
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói cũng phải.
Sau đó, Cảnh Thự thấy hai tròng mắt Khương Hằng sáng ngời, cùng thần sắc không muốn xa rời—— Khương Hằng tiến đến trước mặt y, che đi sao trời.
Mặt hai người cách rất gần, tim Cảnh Thự tức khắc đập thình thịch, trong một năm này, tâm tình của y lặp đi lặp lại, không ngừng nhấm nuốt, không ngừng dày vò, hiện giờ y sớm đã hiểu rõ lòng mình.
Ta thích hắn, ta thích Hằng Nhi.
Cảnh Thự đối mặt trực diện với nội tâm chính mình, y thừa nhận, y muốn không chỉ là tình nghĩa giữa huynh đệ, y muốn nhiều hơn.
Y nhìn Khương Hằng không chớp mắt, muốn hôn hắn, từ sau ngày nói rõ với hắn chân tướng, giữa bọn họ phảng phất như đã xảy ra một chút biến hóa rất nhỏ, Khương Hằng không hề sờ tới sờ lui ở trên người y, chọc y, tính tình thỉnh thoảng tùy tiện cũng được kiềm chế bớt.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Cảnh Thự giang ra một tay đặt ở sau gáy Khương Hằng, nhìn hắn, chỉ cảm thấy từ nhỏ đến lớn hắn đều xinh đẹp động lòng người như vậy, y nhìn mãi cùng không thấy chán, chỉ muốn dành tất cả những gì y có, đều trao cho người y thích.
"Ngươi có bao giờ," Khương Hằng hỏi, "Không vì cái gì, mà lại tập võ luyện kiếm chưa?"
"Không có," Cảnh Thự nghĩ nghĩ, đáp, "Ta luyện kiếm đều là vì bảo hộ người khác.
Ngươi chính là người khác đó."
Khương Hằng nở nụ cười, Cảnh Thự chờ mong hắn có thể hôn mình một cái, nhưng y không có chủ động, chỉ vì y biết, bây giờ Khương Hằng còn chưa có ý thức được điều này, y nguyện ý chờ, chỉ cần hắn ở bên cạnh mình.
Chờ cả đời cũng không sao.
Cảnh Thự thầm nghĩ.
"Ngươi che tầm nhìn ta rồi." Cảnh Thự nhịn không được nói.
Khương Hằng cười nằm trở lại bên cạnh Cảnh Thự, Cảnh Thự lại lần nữa nhìn thấy ngân hà lộng lẫy trước mắt, đêm đó ở trong viện Khương gia, y trước sau luôn có một ý nghĩ —— "Thiên Đạo" giống như đã ở trước mắt y.
"Không có tác dụng gì mới chính là tác dụng sao*?" Cảnh Thự bỗng nhiên nói.
*Nguyên văn: Vô dụng chi dụng.
Tất cả những gì y học trong cuộc đời này xác thật đều có mục đích rõ ràng, tu luyện tâm quyết Hắc Kiếm, là vì để bảo hộ cùng đồng hành ở bên cạnh Khương Hằng, làm chủ vận mệnh của chính mình, tập võ vừa là vì báo thù, cũng vừa là vì hoàn thành tâm nguyện của bọn họ......
"Không có tác dụng gì mới chính là tác dụng a." Khương Hằng nói, "Thiên Đạo bất nhân, xem vạn vật như chó rơm.
Trong mắt Thiên Đạo chân chính, vạn vật cũng không có gì khác nhau, cũng sẽ không so đo với ngươi cái gì gọi là dụng.
Cho dù ngươi có mục đích gì, nguyện vọng gì, lý tưởng gì, trời đất vẫn không thay đổi, trời mọc trăng lặn, vật đổi sao dời......"
"Tức là thuận theo tự nhiên." Cảnh Thự nhớ tới đã từng đọc qua trong sách, lẩm bẩm nói.
Ở trước mặt Thiên Đạo, vạn vật sinh ra hay diệt vong chẳng qua chỉ là bọt sóng thoáng qua, sinh tử luân hồi, chúng sinh, bá tánh, lại có gì khác nhau?
"Thiên Đạo." Trong nháy mắt, Cảnh Thự như nắm bắt được ý nghĩ thoáng qua trên bầu trời đầy sao kia.
Khương Hằng: "?"
Cảnh Thự ngay lập tức xoay người ngồi dậy, cầm lấy Hắc Kiếm ở một bên, mặt nhìn ngân hà cùng biển rộng, như thể đang ngồi thiền.
Khương Hằng tò mò mà nhìn y, sau đó, Cảnh Thự cầm Hắc Kiếm đi về phía sóng biển
Khương Hằng đứng dậy theo, lại không có đặt câu hỏi, chỉ thấy Cảnh Thự theo tiếng sóng biển mà dừng lại bước chân, đứng ở sau bờ cát trước mặt nước thuỷ triều lui xuống, xa xa nhìn những vì sao trong trời đất.
Khương Hằng lui ra phía sau một chút, chỉ thấy ngay sau đó, Cảnh Thự nâng kiếm lên, hướng về bầu trời đầy sao cùng đường cong của thủy triều sinh ra, theo bản năng giơ ngang kiếm, ra một chiêu, kéo Hắc Kiếm lướt ngang qua.
Khương Hằng ngay lập tức liền hiểu được, Cảnh Thự đã bước qua một cửa ải cuối cùng của một võ nhân trong đêm hôm nay! Đang đột phá võ nghệ học được cả đời này!
Hắn không dám quấy rầy Cảnh Thự, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng ngưỡng mộ, đi tới một tảng đá ngồi xuống.
Sau khi Cảnh Thự ra một kiếm, sau đó lại tiến vào trạng thái thiền định lâu dài, cho đến ước chừng mười lăm phút sau, y xoay người bước qua giữa sóng biển, vung lên chiêu thứ hai.
Vật đổi sao dời, những ngôi sao trên mặt biển dần dần lặn xuống, ước chừng một đêm, Khương Hằng còn ngồi trên tảng đá nhìn Cảnh Thự.
Phương Đông đã sáng lên, Cảnh Thự tổng cộng thi triển chín chiêu, chỉ trong chín chiêu này, y đã tìm được cảm giác tâm cảnh mở ra ở trong thành An Dương, khoảnh khắc đó, lời hát của Khương Hằng "Thiên địa cùng ta cùng sinh, vạn vật cùng ta hợp nhất" lại lần nữa vang lên!
Lúc này y còn không biết, chính mình đã phá vỡ bức tường chắn ngang ở trước mặt ngàn vạn võ nhân trên đời này, bức tường mà mấy ngàn năm qua vô số người tiếp bước nhau cũng khó có thể vượt qua.
Cho dù là phụ thân y Cảnh Uyên, đến khoảnh khắc cuối cùng Cầm Minh Thiên Hạ, mới có thể ngộ đạo.
"Ta đã hiểu, Hằng Nhi!" Cảnh Thự quay đầu lại.
Khương Hằng ngáp một cái, cố hết sức tỏ vẻ chờ mong, nói: "Là kiếm pháp ngươi tự nghĩ ra sao? Đây chính là đại tông sư a!"
La Tuyên đã từng nói với hắn, người luyện võ nếu cống hiến cả đời mình cho võ đạo, như vậy sẽ có một ngày có được hy vọng, đạt được cảnh giới bước qua hồng trần nhìn trộm được thiên đạo.
Trên đời này người có thể đi đến giai đoạn này không nhiều lắm, rất nhiều người chẳng qua chỉ là tầm thường, có được tên tuổi cao thủ cả đời mà thôi.
Nhưng một khi lướt qua bức tường này, đó được gọi là "Võ Thánh"!
Còn nhìn trộm Thiên Đạo có lợi ích gì? Kỳ thật cũng không có lợi ích gì.
Khương Hằng nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, người tới cảnh giới Võ Thánh, thậm chí cũng sẽ không tùy tiện ra tay.
"Ta đã quên," Cảnh Thự có chút hối hận, nói, "Mặt trời vừa lên, ta liền quên hết."
"Ta còn nhớ," Khương Hằng lôi kéo Cảnh Thự, nói, "Ngươi xem? Ta vẽ ở trên bãi cát cho ngươi rồi."
Cả đêm Khương Hằng thật sự nhàm chán, liền đem kiếm pháp Cảnh Thự tự nghĩ ra vẽ lại.
"Ta lại luyện thêm một chút," Cảnh Thự lập tức nói, "Ngươi đi ngủ đi."
Khương Hằng trở lại trong phòng nhỏ đi ngủ, Cảnh Thự thì ở ngoài phòng bắt đầu luyện kiếm, cả ngày không ngủ nhưng lại vô cùng có tinh thần.
Đến tối sau khi Khương Hằng làm cơm, nói "Trị một quốc gia lớn cũng như nấu một món ăn......" Sau khi nấu món cá tươi, Cảnh Thự đơn giản ăn qua, lại cả đêm không ngủ tập luyện tâm pháp.
Sau ba ngày, Cảnh Thự để Khương Hằng xem y xuất kiếm, Cảnh Thự đã thông hiểu đạo lý của kiếm quyết Hắc Kiếm, Thiên Nguyệt kiếm cùng kiếm Liệt Quang biến hóa thành hư vô.
Cuối cùng tự nghĩ ra ra chín chiêu kiếm pháp, phối hợp với tâm pháp, hoàn hảo không một kẻ hở.
Võ học của Khương Hằng tuy nói qua loa đại khái, nhìn không ra được chỗ lợi hại, nhưng lại có thể cảm giác được, Cảnh Thự phảng phất đã không còn giống như trước.
"Thật tuyệt vời!" Khương Hằng tán thưởng.
Cảnh Thự dở khóc dở cười, biết Khương Hằng nhìn không ra được ảo diệu nhưng vẫn vô cùng hưng phấn, chỉ phải nói: "Khi đánh nhau cùng người khác ngươi sẽ biết, nhưng mà bây giờ ta không muốn cùng người khác đánh nhau."
Khương Hằng đề nghị nói: "Đặt cho nó cái tên đi?"
"Không có tác dụng mới là tác dụng," Cảnh Thự nói, "Gọi là Vô Dụng Kiếm được không?"
"Quá khó nghe!" Khương Hằng nói.
"Vậy ngươi đặt một cái." Cảnh Thự nói.
Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Hãy gọi là Sơn Hà Kiếm Pháp đi."
"Sơn Hà Kiếm Pháp!" Cảnh Thự nói, "Tên không tồi."
Cảnh Thự loáng thoáng cũng cảm giác được tâm tình Khương Hằng thay đổi, mấy tháng này ở bên bờ biển, bọn họ đã cách biệt với toàn bộ thế giới bên ngoài, y ở dưới ngân hà nhìn thấy tâm cảnh cực hạn của võ đạo, Khương Hằng phảng phất cũng minh bạch được đại đạo nhân gian.
"Ngươi nghĩ thông suốt rồi?" Cảnh Thự hỏi.
"Ta nghĩ thông suốt." Khương Hằng gật đầu, Cảnh Thự liền yên tâm, không hề tiếp tục truy vấn, biết Khương Hằng đã chọn được con đường trong tương lai.
Khương Hằng không còn câu nệ chuyện người chiến thắng cuối cùng trong cục diện thiên hạ tranh đấu này là ai, cũng như Cảnh Thự không hề câu nệ với chuyện xuất kiếm là vì giết người hay là vì chiến thắng ai.
Khoảnh khắc khi nghe được cái tên Sơn hà Kiếm Pháp kia, Cảnh Thự liền rõ ràng Khương Hằng sắp có hành động, mà kiếm của y, sẽ vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh hắn.
Mấy ngày sau, Khương Hằng lại một lần nữa đi lên chợ, hôm nay là mùng một, trên chợ vô cùng náo nhiệt.
"Có người đang theo dõi chúng ta." Khương Hằng dừng bước trước một sạp hàng nhỏ, nói với Cảnh Thự.
Cảnh Thự quay đầu nhìn, nói: "Ta đi đuổi bọn chúng đi?"
Trên chợ có mấy gã thám báo ăn mặc như bá tánh đang nhìn trộm từ xa..
Khương Hằng bỗng nhiên phát hiện Cảnh Thự đã thay đổi, từ sau đêm hôm đó nghĩ ra kiếm pháp Sơn Hà, khí thế y rõ ràng đã thay đổi, hiện giờ y đã trầm ổn hơn, cũng nội liễm hơn, cũng sẽ không duỗi tay nắm lấy chuôi Hắc Kiếm khi thấy nguy hiểm.
Lúc này Hắc Kiếm giống như đã trở thành một món phụ kiện của y, quấn trong thắc lưng mây cõng ở sau lưng.
Cho dù phát hiện có người theo đuôi, Cảnh Thự cũng không có duỗi tay đến sau lưng chuẩn bị lấy Hắc Kiếm.
Lúc này y cũng không tùy tiện sử dụng thanh thần binh này.
Khương Hằng chưa hạ quyết định, Cảnh Thự liền tiện tay lấy cục đá bắn ra, bắn trúng một người theo dõi ở sau nhà, người nọ kêu rên một tiếng bỏ chạy.
Khương Hằng nói: "Sẽ là ai phái tới?"
Cảnh Thự không có nhiều lời, nắm tay Khương Hằng xuyên qua chợ tới trên bờ cát, nơi đó tụ tập vài gã thám báo, nnhinf thấy Cảnh Thự đi tới liền kinh hãi rối rít lập tức giải tán.
Khương Hằng nói: "Uy! Đã lâu không gặp!"
Sau một thân cây bước ra một bóng người quen thuộc, trong tay cầm hai thanh đao.
"Đã lâu không gặp, La tiên sinh." Tôn Anh cười nói, "Hay là nói, nên gọi ngài là Khương đại nhân?"
"Lại là ngươi." Mày Cảnh Thự nghiêm lên đi tới phía trước, Tôn Anh cười lạnh, chợt xuất đao!
"Cẩn thận!" Khương Hằng không nghĩ tới Tôn Anh thế nhưng sẽ đột nhiên tập kích Cảnh Thự, chắc hẳn là muốn thử công phu Cảnh Thự, dù sao lần trước ở thành Lạc Nhạn, Tôn Anh bị đánh đến hoa rơi nước chảy, không có cơ hội giao thủ trực tiếp với Cảnh Thự.
Nhưng Cảnh Thự chỉ dùng một chiêu, liền kẹp lại lưỡi đao Tôn Anh, hai ngón tay giống như sắt đúc, hơi xoay ngược lại kéo Tôn Anh tiến tới gần, tay trái chưởng một chưởng ở trên bụng gã.
Tôn Anh suýt nữa hộc máu dưới sức lực mạnh mẽ kia, bị Cảnh Thự chưởng đến bay ra ngoài, lưỡi dao văng ra!
Khương Hằng: "......"
Cảnh Thự quay đầu lại nhìn Khương Hằng nói: "Gã không phải thích khách thần bí."
Khương Hằng: ".................."
Tôn Anh nhịn đau đứng dậy, chật vật bất kham, mới đầu gã chỉ muốn thử xem Hắc Kiếm trong tay Cảnh Thự, không nghĩ tới đối phương lại chỉ dùng tay không đã chưởng gã ra xa.
Khương Hằng lại biết võ nghệ Tôn Anh dù chưa đạt tới đỉnh cao, nhưng cũng chỉ xếp dưới năm đại thích khách, cho dù là là đánh nhau với La Tuyên, cũng không đến mức bị đánh bại chật vật như vậy.
"Gã......" Khương Hằng nói, "Được rồi, không phải thì không phải."
Cảnh Thự cúi đầu hỏi: "Chủ nhân ngươi bảo ngươi tới làm cái gì?"
Tôn Anh đột nhiên mất hết sự kiêu ngạo, đứng dậy phủi phủi quần áo, chịu đựng cơn đau nhức trên bụng, trong lòng không ngừng chửi má nó, nhưng ngoài mặt lại vẫn bình tĩnh nói: "Thái Tử Linh đã là Vương bệ hạ, muốn mời hai vị đi đến Tế Châu làm khách."
Khương Hằng nói: "Nói vậy trước đó khi ở thành Tầm Đông, liền đã có người bẩm báo với y hành tung hai người chúng ta rồi đi."
Tôn Anh biết trí tuệ của Khương Hằng có thể so với võ nghệ của Cảnh Thự, đều không phải là người bản thân mình có thể khiêu chiến.
"Không sai." Tôn Anh đơn giản sảng khoái thừa nhận, "Đi không? Đại Trịnh dùng lễ quốc sĩ đối đãi, xóa bỏ toàn bộ chuyện cũ."
Khương Hằng cùng Cảnh Thự nhìn nhau.
Nước Trịnh hiện giờ đã gặp phải nguy cơ diệt quốc, nước Lương đã bị phá hủy, Hào Quan đã trở thành tiền tuyến, vì trả mối thù một năm trước ở Lạc Nhạn, mục tiêu kế tiếp của Trấp Tông nhất định là Tế Châu.
Hiện giờ Cảnh Thự đã không còn sợ hãi chuyện ám sát, y tin tưởng cho dù năm đại thích khách đích thân đến, thậm chí phụ thân sống lại, cũng không nhất định có thể đánh bại y.
"Ngươi quyết định đi." Cảnh Thự nói với Khương Hằng.
"Nếu chúng ta không đi thì sao?" Khương Hằng nói, đồng thời nghĩ thầm, nếu ta không đi, Thái Tử Linh còn phân phó ngươi giết ta hay sao? Ngươi có bản lĩnh này sao?
Tôn Anh điều chỉnh hơi thở một lát, cuối cùng đã đỡ hơn chút, thành khẩn nói: "Hai vị nếu không muốn đi, Vương bệ hạ liền phải tự mình tới, trong nước thế cục hỗn loạn, rút một sợi tóc mà động toàn thân, nếu quốc quân tùy tiện rời đi Tế Châu sẽ dẫn tới nguy hiểm."
Nói như vậy, Khương Hằng cũng không thể chế nhạo gã.
Tôn Anh lại nói: "Bây giờ liền đi đi, nước Ung hiện giờ đã phái ra thích khách, giăng thiên la địa võng đang truy tìm tung tích Khương đại nhân.
Hành lí của hai vị, sau này ta sẽ phái người sắp xếp thỏa đáng."
........................
*Vô dụng chi dụng: Ý tứ là không có tác dụng gì mới là tác dụng lớn nhất.
Xuất từ 《 Trang Tử nhân gian thế 》.
Người có tầm nhìn lớn mới thấy được sự hữu dụng của cái thiên hạ xem là vô dụng, cũng như giá trị đích thật của sự vật.
Trang Tử cùng đệ tử đi đến dưới chân một ngọn núi, thấy một cây đại thụ, cành lá tốt tươi, mọc ở bên dòng suối lớn đặc biệt dễ thấy.
Nhưng hãy xem cái cây này: Nó rộng trăm trượng, cao ngàn thước, chĩa thẳng lên trời, tán của nó rộng bằng một cái ô khổng lồ, và nó có thể che phủ hơn mười mẫu đất.
Trang Tử nhịn không được hỏi người tiều phu: Xin hỏi sư phụ, cây này tốt như vậy, sao không thấy có người đốn xuống? Để nó tự mọc lên hàng ngàn năm như vậy? Người tiều phu đối với cái cây này giống như coi thường: "Này có gì mà ngạc nhiên? Gỗ cây này vô dụng: Dùng làm thuyền, thuyền liền chìm.
Dùng làm quan tài, quan tài thật mau mục nát.
Dùng làm dụng cụ, rất mau gãy.
Dùng làm cửa sổ, nhựa rất mau chảy ra.
Dùng làm cột nhà, cột nhà sẽ sinh mọt.
Đây quả thật là cây gỗ vô dụng, bởi vì vô dụng nên mới sống thọ như vậy.
Trang Tử nghe xong liền nói với đệ tử: Cây này sống mãi là nhờ không có tài, chẳng phải là vô dụng chi dụng sao? Không làm gì nhưng làm một chuyện có lợi cho mình." Đệ tử bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu không thôi.
Trang Tử còn nói: "Cây vô dụng, không làm được gì nên không bị búa rìu chặt xuống; Trâu trán trắng, heo mũi cao, người bệnh trĩ, Vu sư cho rằng là điềm xấu, cho nên khi khi tế hà bá mới sẽ không bắt bọn chúng quăng vào trong sông; Người tàn phế, trưng binh sẽ không chọn hắn, cho nên có thể sống lâu hơn.
Hình thể tàn phế, còn có thể dưỡng thân giữ giữ mạng, huống chi người nhân phẩm tàn phế đâu? Cây không ra gì, vừa miễn được tai họa; người không thành tài cũng có thể giữ mình vậy." Tổng kết Trang Tử nói, "Cây sinh trưởng trên núi, bởi vì yêu cầu tự nhiên mà bị chặt; nhựa cây bởi vì có thể chiếu sáng mà bị thiêu đốt.
Cây quế có thể ăn, cho nên bị chặt, Sơn có thể sử dụng, cho nên cây Sơn bị lột vỏ.
Người ta đều biết tác dụng của hữu dụng (hữu dụng chi dụng), lại không biết cũng có tác dụng của vô dụng vậy (Vô dụng chi dụng).".