Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 140: 140: Võ Lăng Hầu





Hôm nay cảnh xuân tươi đẹp, so với ngày ấy mưa dầm dề liên miên, Khương Hằng đã thoát ra khỏi cảm xúc bị phản bội.

Hắn vẫn luôn tin tưởng, bản thân mình cho dù ở đâu, chỉ cần có Cảnh Thự ở bên cạnh thì đều có thể sống được, không những có thể sống được mà còn có thể sống rất tốt.
Chỉ là phán đoán sai lầm lúc trước đã gây ra cho hắn không ít phiền toái, trước khi rời đi Hải Các, hắn ôm quyết tâm thống nhất thiên hạ, biết được trong đó có rất nhiều khó khăn, hiện giờ xem ra, thế cục so với trong tưởng tượng của hắn càng khó hơn.
Quá khó khăn.

Hắn tiêu phí nhiều tâm huyết như vậy, thay đổi nước Ung, làm nó có cơ sở tranh bá thiên hạ, kết quả lại chờ tới sự nghi kỵ cùng ám sát của Trấp Tông.
Bây giờ phải làm sao? Khương Hằng vô cùng mê mang, vứt bỏ nước Ung rồi chọn nước Dĩnh thay thế sao? Nhưng lúc trước nâng đỡ nước Ung, hiện giờ không phải sẽ biến thành đối thủ? Điều này sẽ chỉ làm thiên hạ lâm vào phân tranh càng thêm kịch liệt, dù sao một nước Ung mạnh mẽ, đối mặt một nước Dĩnh lớn mạnh, khi đánh lên thương vong trong cuộc chiến không còn có thể tính bằng ngàn vạn.

Mấy ngày này, Khương Hằng quả thực không biết theo ai, hắn không biết những lời này nên nói với ai, hắn không muốn lại gây thêm chuyện phiền lòng cho Cảnh Thự.
Nhưng mà chút mê mang này, bị Hùng Lỗi chuẩn xác mà nhìn thấy rõ ràng.
"Khương Hằng a," Hùng Lỗi nói, "Ngươi cảm thấy, người sau khi chết, sẽ đi đến nơi nào?"
Khương Hằng một bên tự hỏi, một bên thuận miệng nói: "Vương bệ hạ, nếu cố gắng luyện công, sẽ không phải chết, điều này ngài thật cũng không cần lo lắng."
"Chính là Gió lớn không suốt sáng, mưa rào không suốt ngày, trời đất còn không thể dài lâu." Hùng Lỗi mở ra hai tay áo, một bộ dáng thế ngoại cao nhân, cười nói, "Ông trời cũng không dám nói chính mình vĩnh sinh bất tử, ta tuy là quân vương cao quý một nước, nhưng dù sao cũng chỉ là một phàm nhân, làm sao dám nói bốc nói phét?"
Khương Hằng nở nụ cười, thầm nghĩ ngươi cũng không dễ lừa như vậy sao.
"Nhưng ít nhất hiện tại," Khương Hằng nói, "Vương bệ hạ xác thật không cần phiền não."
"Khương Hằng a," Hùng Lỗi lại nói, "Ngươi có nguyện ý lưu lại nước Dĩnh hay không? Ta vừa nhìn thấy ngươi liền đặc biệt thích ngươi, năm đó nương ngươi cũng từng tới, ta còn nhớ rõ nàng, người Việt luôn luôn là huynh đệ của chúng ta.

Đáng tiếc, ta mất đi đứa con trai mình thương yêu nhất, lúc này nghĩ đến, chuyện năm đó, ta sớm nên nhận thấy một chút."
Khương Hằng nhớ tới chuyện năm đó, mẫu thân Khương Chiêu ký thác hy vọng đối với chuyện phục quốc, điều đầu tiên là nghĩ cách thuyết phục quốc quân, chính là Dĩnh Vương.

Cuối cùng Khương Chiêu bị từ chối, rời đi, Công Tử Châu vì nàng từ bỏ thân phận vương tử, sau đó không lâu cũng rời đi Giang Châu.
"Ta rất thích nước Dĩnh," Khương Hằng nói, "Ta nghĩ, ca ta nhất định cũng sẽ thích nơi này."
Hùng Lỗi nghĩ nghĩ, nói: "Huynh ngươi cũng là người Việt, đúng không?"
Ông ta muốn nói cái gì? Khương Hằng lấy lại tinh thần, nghiêm túc tự hỏi, mới đầu hắn chỉ là đem đối thoại xem như nói chuyện phiếm, nhưng hiện tại xem ra, Hùng Lỗi tựa hồ có chuyện rất quan trọng muốn ám chỉ.

"Đúng vậy." Khương Hằng gật đầu, đây căn bản chính là vô nghĩa.
"Năm đó nương ngươi xa xôi vạn dặm tiến đến xin bổn vương giúp đỡ," Hùng Lỗi nói, "Bổn vương rất là muốn giúp nàng, nhưng thời cơ còn chưa đến.

Tuy rằng ngươi tuổi còn trẻ, lại rõ ràng đại cục hơn so với bất cứ ai."
Hùng Lỗi lại ý vị thâm trường mà nói: "Ngươi lớn lên thông minh lanh lợi, giống như con trai ta, người Việt cùng người Dĩnh, từ xưa đến nay đã có huyết thống.

Ngươi nhưng ngàn vạn đừng đã chết a, Khương gia các ngươi, 400 năm trước còn có quan hệ thông gia với chúng ta, ta cũng coi như là cữu cữu ngươi.

Sống sót đi! Ngươi còn có rất nhiều chuyện có thể làm."
"Tạ Vương bệ hạ quan tâm," Khương Hằng cười nói, "Ta sẽ nỗ lực sống sót."
"Địch nhân không nhất định đến từ trước mắt," Hùng Lỗi cuối cùng nói, "Có khi đến từ bên cạnh, ở nơi ngươi không cảm giác được.

Đi thôi, ta cũng phải đi luyện công."
Khương Hằng thầm nghĩ điều này hẳn là đang nhắc nhở hắn, thích khách xác thật đến từ nước Ung, liền gật đầu cáo lui.
"Ông ta nói gì?" Cảnh Thự hỏi.
Lúc này rời đi Giang Châu, bỗng nhiên Khương Hằng có chút luyến tiếc nơi này, tuy rằng vừa bị rơi xuống nước lại vừa bị ám sát, nhưng Giang Châu vẫn là để lại cho hắn không ít ký ức tốt đẹp.
Khương Hằng nhìn cách đó không xa, Hạng Dư đang suất quân hộ tống bọn họ, Hùng Lỗi thế nhưng để thống lĩnh Ngự lâm quân, Thượng tướng quân Hạng Dư tự mình hộ tống bọn họ quay về Tung huyện, đủ thấy ông ta yêu quý cùng coi trọng Khương Hằng.
"Ám chỉ ta, ông ta nguyện ý giúp nước Việt phục quốc." Khương Hằng nói với Cảnh Thự, "Năm đó nương xin giúp đỡ nước Dĩnh, ông ta nói không có thúc đẩy chuyện này, còn bởi vậy mà mất đi con trai, ông ta thực không cam lòng."
"Tạm thời cứ nghe thôi." Lúc này, Cảnh Thự đối với các quốc quân không ôm bất kì thái độ tín nhiệm nào, hôm nay hứa hẹn, ngày mai là có thể trở mặt không nhận lời, thiên hạ tranh đấu, lễ băng nhạc hư, tín nhiệm tiêu vong.
Thương tổn Trấp Tông gây cho y, còn tội tệ hơn so với Khương Hằng, y vì nước Ung trả giá nhiều như vậy, không từ vất vả suất quân đánh giặc, sống giống như súc vật, người duy nhất coi trọng cũng chỉ có Khương Hằng.
Trấp Tông đương nhiên biết điểm này, ông ta biết rõ Khương Hằng là tánh mạng của y, nhưng chính là không màng tất cả, muốn động tới tánh mạng của y.

Điều này làm Cảnh Thự vô cùng giận dữ, chỉ là y không có biểu hiện ra ở trước mặt Khương Hằng.
Chỉ cần có cơ hội, y nhất định sẽ báo thù Trấp Tông, nhưng y rất rõ ràng nếu mình bởi vậy mà chết, Khương Hằng liền không còn gì cả, y làm sao có thể nhẫn tâm?
"Ta đưa đến chỗ này," Hạng Dư lại đây, nhìn Cảnh Thự cùng Khương Hằng, "Như vậy tạm thời từ biệt đi."

Khương Hằng cười nói: "Ngươi hẳn là không xuất binh đánh giặc."
"Ta phải bảo vệ Vương an toàn," Hạng Dư nói, "Trận chiến Chiếu Thủy, không nhất định có thể gặp mặt.

Các ngươi còn sẽ trở về chứ?"
"Sẽ." Khương Hằng nói.
Hạng Dư lại nói: "Thật ra ta hy vọng các ngươi đừng trở lại."
Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Vì sao? Tướng quân chê chúng ta phiền sao? Nói thật, quả thật đã gây thêm cho ngài không ít phiền toái."
Cảnh Thự nheo lại mắt, đánh giá Hạng Dư.

Hạng Dư đùa nghịch vỏ kiếm trong tay hai cái, thuận miệng nói: "Thích khách người trước ngã xuống người sau tiến lên, giết là giết không hết, còn không biết bọn họ lánh ở đâu, xác thật phiền lòng."
"Đến chỗ nào cũng sẽ có," Khương Hằng nói, "Binh tới tướng ngăn, nước lên đất đắp là được."
Hạng Dư nhìn Khương Hằng, làm lơ Cảnh Thự ở một bên, trong ánh mắt có thâm ý, cuối cùng nói: "Con đường phía trước hung hiểm, ngàn vạn hãy trân trọng, Khương đại nhân."
Khương Hằng cười nói: "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại."
Cảnh Thự cùng Thái Tử An làm một cái ước định, y sẽ điều động quân đội thay nước Dĩnh làm quân tiên phong, ở trước hội minh đánh hạ thành Chiếu Thủy nước Lương, đây đúng là tòa thành lớn đầu tiên Khương Hằng tiến đến khi rời núi.

Đổi lại, Thái Tử An cũng đáp ứng giữ lại quyền tự trị đất phong thiên tử Tung huyện cho Cảnh Thự, không can thiệp bất cứ điều gì với nơi này, chỉ cần đúng hạn cống nạp cho Dĩnh Vương là được, cống nạp có thể dùng quặng ngọc hoặc đá thô chi trả.
Bởi vậy, Cảnh Thự liền bảo toàn được đất phong của mình, hắn có thể đem Tung huyện xem như một mảnh đất lệ thuộc, làm một quốc gia trong một quốc gia nằm trong khe hở quyền lực của thế lực năm nước, cùng Khương Hằng tạm thời cư trú.
Đương nhiên, dựa theo ước định chất tử, sau trận chiến Khương Hằng còn cần trở về nước Dĩnh một đoạn thời gian, đây chủ yếu là yêu cầu của Dĩnh Vương, sau đó liền tùy ý hắn.
Hành động quân sự lần này, nước Ung hoàn toàn không biết, cũng tức có nghĩa là Cảnh Thự sẽ phát ra khiêu khích trắng trợn táo bạo đối với Trấp Tông, sử dụng quân đội nước Dĩnh, giúp nước Dĩnh đánh giặc mà bọn họ hoàn toàn không biết, chắc chắn sẽ nổi lên một hồi chấn động cùng suy đoán trong triều dã.
Nhưng Cảnh Thự không quan tâm, hiện tại ngoại trừ Khương Hằng, y đã không còn tin tưởng bất kỳ kẻ nào, y cần phải lợi dụng toàn bộ lực lượng trong tay, tới bảo đảm an toàn cho hai người.
Còn sau đó nước Ung sẽ nói cái gì, làm cái gì, đến lúc đó lại nói, lúc cần thiết, Cảnh Thự thậm chí có thể phản bội Ung, chuyển đầu sang bất kỳ một quốc gia nào.
Vốn dĩ cho dù Trấp Tông làm cái gì, Cảnh Thự đều sẽ không phản bội ông ta, nhưng hành động lúc này của ông ta, đã hoàn toàn xúc phạm nguyên tắc của Cảnh Thự.
"Nếu phục quốc," Khương Hằng trêu chọc nói, "Ngươi chính là quốc quân."
"Ngươi mới là quốc quân." Cảnh Thự nói, "Ngươi muốn làm quốc quân sao? Ta thấy vẫn là mời Giới Khuê trở về làm quốc quân đi, ngươi cũng không thể quá bận rộn."

Khương Hằng nở nụ cười, chỉ là nói một chút mà thôi, người Việt sớm đã giống như bụi bặm lịch sử, rải rác bên trong những trang giấy cũ, bọn họ không hề có đất của riêng mình, trở thành bá tánh trong năm nước.

Chuyện quá khứ chính là đã đi qua, lại nấn ná kéo dài hơi tàn, sẽ đặt những người đã từng là tộc nhân vào trong sự giết chóc, chỉ vì không bỏ xuống được một cái khái niệm "Nước", nỡ lòng nào chứ?
"Không muốn làm," Khương Hằng nói, "Một chút cũng không muốn làm."
Cảnh Thự "Ừm" một tiếng, hai người trở lại Tung huyện, Tung huyện bốn mùa thay đổi, đây đã là lần thứ tư Khương Hằng trở lại, Xuân Hạ Thu Đông, thật sự đều có cảnh đẹp riêng.
Tống Trâu trước sau như một, tự mình tới đón, thời gian dường như không gây ra bất kỳ sự thay đổi nào ở nơi này.
Tống Trâu nhìn hai người, cảm khái vạn ngàn, cuối cùng nói: "Võ Lăng Hầu, Khương đại nhân, hai vị đã trở lại."
Tống Trâu thay đổi xưng hô, Khương Hằng hoài nghi nhất định gã đã nghe được cái gì.
"Chuẩn bị lương thảo," Cảnh Thự nói với Tống Trâu, "Truyền đến cho các tướng lãnh, mùng ba tháng ba phát binh đến ngoài thành Chiếu Thủy, cùng Dĩnh quân hội hợp."
Tống Trâu gật đầu, Khương Hằng trở lại trong nhà của mình, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, không cần lại cố kỵ hình tượng giống như ở Giang Châu, có thể nằm ngang, có thể nằm nghiêng, có thể mặc áo đơn quần dài đi lại khắp nơi, ăn cơm cũng không cần ngồi nghiêm chỉnh, tạ quốc quân thưởng cơm trước.

Chuyện đầu tiên mỗi lần Khương Hằng về nhà chính là tắm rửa, lần này Cảnh Thự không có lảng tránh, cởi sạch sẽ, đi đến suối nước nóng sau phủ ngâm mình.

"Ngươi càng ngày càng ít nói," Khương Hằng nhìn Cảnh Thự nói, "Tâm sự cũng càng ngày càng nhiều."
Cảnh Thự lấy lại tinh thần, nói: "Ta đang suy nghĩ chi tiết phát binh, không có tâm sự."
Khương Hằng cười nói: "Ta luôn cảm thấy ngươi càng ngày càng giống một người, ngươi biết là ai không?"
Cảnh Thự nhướng mày hiện ra thần sắc dò hỏi: "Cha sao?"
"Không," Khương Hằng nói, "Ta cũng chưa thấy qua ông ấy, giống Triệu Kiệt tướng quân."
Cảnh Thự: "Ta lại không phải người câm."
Khương Hằng cười nói: "Thần thái ngươi có khi làm ta cảm thấy có chút giống, đừng luôn cau mày." Nói, Khương Hằng vươn tay, giãn ra lông mày mạnh mẽ xinh đẹp của Cảnh Thự.
Cảnh Thự nở nụ cười, nói: "Lại đây, để ta ôm ngươi."
Khương Hằng liền nằm ở trong lòng ngực Cảnh Thự, hai người ngồi ở trong hồ nước ấm, nhìn bầu trời trong xanh ngày xuân.
"Lúc Triệu tướng quân nhìn Vương," Bỗng nhiên Cảnh Thự lầm bầm lầu bầu, nói, "Nhất định cũng có rất nhiều lời nói, chỉ là đối không muốn nói với người ngoài mà thôi."
"Gã kỳ thật có thể nói?" Khương Hằng kinh ngạc, hắn xác thật chưa bao giờ thấy Triệu Kiệt mở miệng.
"Không biết." Cảnh Thự nói, "Nhưng ta biết, trong lòng gã nhất định có rất nhiều lời nói."
Cảnh Thự dần dần hiểu được Triệu Kiệt, hiểu được vì sao gã luôn là một bộ vẻ mặt trang nghiêm, năm đó ở trong giai đoạn trưởng thành quan trọng nhất của cuộc đời, võ nhân thấy được nhiều nhất chính là Triệu Kiệt.

Mà tình cảnh hiện giờ của bọn họ, lại tương tự một cách kinh ngạc.


Triệu Kiệt quý trọng Cơ Tuần như tánh mạng mình, giống như y đối với Khương Hằng.
Thiên tử cùng Thượng tướng quân cô độc trong thế cục thiên hạ tranh đấu này, bọn họ chỉ có nhau; giống như y cùng Khương Hằng lúc này, cũng cô độc.
"Hằng Nhi." Cảnh Thự nói.
"Hửm?" Khương Hằng gối lên trước xương quai xanh Cảnh Thự, cũng đang xuất thần.
"Ta nói......!Đừng làm loạn." Cảnh Thự bắt lấy tay Khương Hằng, mỗi lần Khương Hằng nhìn bộ dáng nghiêm túc của y, luôn nhịn không được muốn trêu đùa y, mà nhược điểm duy nhất của Cảnh Thự cũng chỉ có chỗ đó, Khương Hằng vừa chạm vào, Cảnh Thự liền sẽ quýnh lên.
Cảnh Thự bắt lấy mắt cá chân Khương Hằng, Khương Hằng hô to, suýt nữa ngã vào trong hồ uống một ngụm nước, Cảnh Thự lại đem hắn kéo tới, vội vàng mặc vào áo tắm dài, sắc mặt đã đỏ bừng.
"Ta đi triệu tập võ tướng nói chuyện," Cảnh Thự không dám lại nhìn Khương Hằng, tim đập thình thịch, "Ngươi tắm xong thì qua đây."
Khương Hằng lau nước trên mặt, nói: "Cứ vội vàng như vậy làm cái gì?"
Cảnh Thự bước nhanh chạy đi, thương thế chỗ bụng vẫn có chút đau, vừa rồi y quá vội vàng, có chút thở không ra hơi, đứng ở dưới hành lang một hồi lâu mới ổn định trở lại.

Y muốn nói cho Khương Hằng, bọn họ không phải huynh đệ ruột, y mong Khương Hằng có thể biết được, nhưng y luôn không dám mở miệng, y không biết mình đang chờ mong điều gì.
Nếu bọn họ không phải huynh đệ ruột, có phải liền có thể hay không......!y còn chưa biết đủ, y muốn càng nhiều.

Chẳng qua chỉ là y mong muốn, nhưng nó được xây dựng trên sự sụp đổ của tất cả nền tảng trong quá khứ của Khương Hằng đổi lấy, y không đành lòng.
Cảnh Thự đi về phía trước vài bước, dừng lại, cố gắng điều hòa lại hơi thở của mình, lại đi vài bước, lại dừng.
Y càng không dám tưởng tượng, vẻ mặt của Khương Hằng khi nghe thấy cái tin tức này, hắn nhất định vô cùng vô cùng khổ sở.
Cho đến khi nhóm võ tướng đều đến đông đủ, Cảnh Thự vẫn còn có chút thất thần.
"Đã đến lúc đánh trận, điện hạ." Thuộc hạ nói,
Tướng sĩ trong phòng đều là dũng tướng đi theo y nhiều năm, đều là người trẻ tuổi, dưới chính sách nước Ung, những người này không có thành hôn, không có nhà, từ nhỏ đã rời xa cha mẹ, do quân đội nuôi lớn, dĩ nhiên cũng không biết cha mẹ ruột của mình là ai.
Bọn họ là Cảnh Thự tự mình chọn lựa, vương thất cho y tiền tài, y đều chia cho các tướng sĩ dưới trướng, bọn họ từ Lạc Nhạn đi theo y, đến Ngọc Bích quan, lại tiến vào Lạc Dương, đến Tung huyện, ở chỗ này tạm thời dựng nhà ở hai năm.
Một đám đuổi theo y, y đi nơi nào, bọn họ liền đi nơi đó, tựa như dê bò đi theo bèo, chim bay theo mây, cá bơi theo nước, y đi theo Khương Hằng.
"Đánh giặc không phải là chuyện tốt," Cảnh Thự khôi phục lại khí thế vương tử, nói, "Có thể không đánh giặc thì không cần đánh giặc."
"Tham gia quân ngũ không đánh giặc, có thể làm cái gì?" Một người thuộc hạ khác nói.
"Ung khi nào vào quan?" Lại có người hỏi, "Các huynh đệ thật sự chờ đến quá sốt ruột."
"Ta không biết." Cảnh Thự không có giấu giếm bất kỳ tình hình thực tế nào, nói, "Lần này tác chiến, không phải yêu cầu của Lạc Nhạn, càng không có một chút liên quan đến nước Ung."
Mọi người đều yên lặng, trên mặt hiện kinh ngạc.
Cảnh Thự nói: "Trận này là ta muốn đánh, có lẽ về sau, ta không nhất định sẽ tiếp tục lưu lại ở nước Ung."
Trong phòng ngay lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người rất rõ ràng, điều này có nghĩa là gì, Cảnh Thự là ám chỉ phản bội?! Y có lẽ sẽ phản bội nước Ung, cũng không hề giấu giếm mà nói cho bọn họ!.