Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 139: 139: Chỗ Dung Thân





Cuốn Sáu · Nghê Thường Trung Tự
"Không cần làm gì," Câu đầu tiên Khương Hằng nói là, "Không cần làm gì cả, nếu ngươi gặp phải nguy hiểm, hãy nghĩ đến ta một chút, ta không có việc gì, ca."
"Ta biết," Cảnh Thự đau thương nói, "Ta vẫn luôn biết."
"Vì sao chứ?" Khương Hằng vẫn còn không rõ chuyện này.
Từ trước đến nay hắn luôn là người hiểu rõ đạo lý, Mọi chuyện đều có bắt đầu, nhưng chưa chắc có thể đi tới kết thúc*.

Giết hại đại thần cũng chỉ là chuyện chính đáng, từ xưa đến nay, luôn luôn như thế.
*Nguyên văn: Mi bất hữu chu, tiên khắc hữu chung: Mọi chuyện thường thường đều có một khởi đầu tốt đẹp, nhưng lại rất ít khi có thể kiên trì đến cuối cùng, trước sau vẹn toàn.
Trấp Tông muốn giết hắn cũng thực hợp lý, nhưng không hợp lý nhất, chính là vì sao lại giết hắn vào lúc này? Nếu hắn là Trấp Tông, tuyệt đối sẽ không ra tay vào lúc này, thiên hạ chưa thống nhất, ông ta còn có rất nhiều chỗ cần dùng tới mình.
Thái Tử Lung biết chuyện này không? Khương thái hậu biết không? Trấp Lăng biết không?
Cảnh Thự trầm mặc uống xong thuốc, đứng dậy.
"Đừng cử động." Khương Hằng nói.
"Không đáng ngại, Hằng Nhi." Cảnh Thự nói, "Ta muốn ra ngoài đi lại một chút, chúng ta cùng đi, không ra khỏi cung, chỉ ở trong cung."
Khương Hằng đã bình phục lại từ trong khiếp sợ, khôi phục lại lý trí, bắt đầu dùng thông minh tài trí của mình tới phân tích vấn đề này.

Lúc này là lúc thích hợp nhất để suy nghĩ, Cảnh Thự lại kiên trì muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Khương Hằng không lay chuyển được, chỉ phải đi cùng y, Cảnh Thự không dùng gậy chống, đi vài bước, vết thương trên eo liền ẩn ẩn đau, nhưng thuốc Khương Hằng phối rất hiệu nghiệm, so với ngày hôm qua đã khá hơn nhiều.

Y căn cứ theo tình huống, phán đoán không tới được một tháng là mình có thể khôi phục, chỉ là trong khoảng thời gian này cần phải hết sức cẩn thận, dù sao không ai biết được khi nào thích khách sẽ lại đến.

"Ta không rõ vì sao," Khương Hằng nói, "Ta với ông ta không oán không thù, có lẽ ông ta còn nhớ một kiếm ở Ngọc Bích quan kia, nhưng cho dù muốn ra tay với ta, cũng không nên vào lúc này......"
Cảnh Thự trầm mặc lắng nghe, y biết hôm nay Khương Hằng không thể lại tiếp thu thêm cú sốc nào nữa, y căn bản không thể tưởng tượng được, khi Khương Hằng nghe thấy chân tướng lúc ấy nghĩ như thế nào, y nói cũng sai, không nói cũng sai, có khi y thậm chí tình nguyện chính mình phạm sai lầm mà giấu giếm hắn cả đời.

Nhưng mà điều này đối với hắn mà nói, là quá không công bằng, Cảnh Thự biết mình đang lừa gạt hắn, thật sự tiến thoái lưỡng nan.
"Có lẽ ông ta cảm thấy không thể nào khống chế ta." Khương Hằng lại lẩm bẩm, "Đợi sau khi ông ta chết, Trấp Lung nhất định sẽ đối với ta nói gì nghe nấy, vì bảo hộ Trấp Lung, ông ta cần phải giết ta."
"Không, không phải." Cảnh Thự lẩm bẩm nói.
Sau khi đầu óc Khương Hằng tỉnh táo lại, phân tích cũng trật tự rõ ràng hơn rất nhiều, nói: "Có ngươi ở bên cạnh ta, chúng ta lại có công cần vương*, khi ông ta tại vị không sớm ra tay, vậy về sau sẽ không động được đến ta......"
*Cần vương: Cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn.
"Ta nói không phải, Hằng Nhi." Cảnh Thự nói, "Không chỉ có như thế."
Hai người dừng lại bước chân, Cảnh Thự cùng Khương Hằng nhìn nhau, mưa rơi lất phất ngoài hiên, từng giọt nước mưa giống như đan vào nhau thành một sợi.

Khương Hằng không rõ nguyên do, nhìn Cảnh Thự.
"Ta sai rồi," Cảnh Thự nói, "Ta không nên tin tưởng ông ta.

Là ta quá ngây thơ, có người rất tốt với ta, ngươi lại không ở bên cạnh ta, ta liền không biết mình là ai, ta......"
"Không sao," Khương Hằng ngược lại bắt đầu an ủi Cảnh Thự, "Đó là cha ngươi."
Cảnh Thự lại giơ tay, ý bảo Khương Hằng không cần dìu y, để y nói hết.
Một mình y đứng ở dưới hành lang, nhìn lên nước mưa che trời lấp đất, nói: "Có một buổi tối, ta đột nhiên nhớ tới một sự kiện."
"Ngày nào?" Khương Hằng không hỏi chuyện gì, ngược lại hỏi thời gian.
"Ngày ngươi bị thương ở ngoài thành Lạc Nhạn." Cảnh Thự nói, "Ngày đó ta cùng với Lang Hoàng nói chuyện xong, trở lại trong phòng, nhìn thấy ngươi đã ngủ, ta lại trước sau ngủ không được, nhìn ngươi, nhớ tới đêm tuyết ở Ngọc Bích quan ngày đó."
Khương Hằng: "Ừm, ngày đó ta ám sát ông ta."
Cảnh Thự nói: "Ta luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, lúc này, chính là mới đây thôi, ta rốt cuộc đã nghĩ ra."
"Lúc ấy, có phải ngươi bị Thái Tử Linh che lại hai mắt hay không?" Cảnh Thự hỏi, "Ngươi đã nói với ta, bây giờ nói lại lần nữa, cố gắng đừng để xót bất kỳ chi tiết nào."
Khương Hằng gật gật đầu, đem tình hình ngay lúc đó kỹ càng tỉ mỉ mà miêu tả lại một lần cho Cảnh Thự, bao gồm Trấp Tông đem hắn ôm vào ngực như thế nào, làm sao cởi đi mảnh vải che mắt của hắn, nhìn hai mắt hắn.
"Lúc ấy ngươi chỉ có thể dựa vào cảm giác," Cảnh Thự nói, "Không biết trong tay ông ta còn cầm cái gì."
Khương Hằng gật gật đầu, Cảnh Thự nói: "Ngươi biết không? Lúc đó, ông ta ngoại trừ ôm ngươi, còn cầm một thanh chủy thủ.


Thanh chủy thủ kia, là binh khí ta sử dụng, khi ra tay với ông ta vào lần đầu tiên gặp mặt!"
Khương Hằng: "!!!"
Khương Hằng: "Ông ta biết! Ông ta biết ta là thích khách?!"
"Không!" Cảnh Thự nói, "Ông ta không biết, đây là điểm mấu chốt! Nếu trước đó ông ta biết ngươi là thích khách, làm sao sẽ ôm ngươi? Càng sẽ không cho phép ngươi đến gần ông ta!"
Lúc này Cảnh Thự không biết Trấp Tông đã phát hiện ra thân phận Khương Hằng hay chưa, nhưng có một điều chắc chắn.

Tức là từ lúc ban đầu Trấp Tông đối với thân phận Khương Hằng không có một chút hoài nghi, ông ta vô cùng rõ ràng, Khương Hằng không có khả năng là giả mạo!
Mà dựa trên tiền đề này, Trấp Tông lại đang tính toán, ở khi màn đêm buông xuống trực tiếp giết chết hắn, sẽ không để hắn gặp Cảnh Thự một lần, chỉ là ông ta đã tính sai, Khương Hằng vừa là con trai Cảnh Uyên, cũng vừa là thích khách tới giết ông ta.

Cuối cùng mới trở thành cái cục diện Trấp Tông giết hắn không thành lại bị hắn giết, mà trong lúc Cảnh Thự vọt vào cửa phòng, vừa lúc nhìn thấy chủy thủ.
Lúc ấy y không có nghĩ nhiều, bây giờ phục hồi tinh thần lại, mới nghĩ rõ ràng mấu chốt trong đó.
Khương Hằng ngược lại cũng không thấy kỳ quái một chút nào, dù sao từ lúc ban đầu hắn cùng Trấp Tông chính là mối quan hệ ngươi chết ta sống.
"Vì sao chứ?" Khương Hằng cảm thấy không hợp với lẽ thường.
"Ta không biết." Cảnh Thự nói, "Càng kỳ quái chính là, khi lần đầu tiên ông ta gặp ta, lại không có giết ta."
"Chỉ có một cách giải thích." Khương Hằng nghĩ nghĩ, cuối cùng nói, "Bỏ đi, không nói."
Cảnh Thự nhướng mày, nhìn hắn dò hỏi.
Khương Hằng nói: "Có cơ hội, lại chính miệng hỏi ông ta đi, chuyện này, kỳ thật ta cũng không xác định."
Cảnh Thự trầm mặc không nói, Khương Hằng lại loáng thoáng nghĩ tới cái lý do kia, nếu không có hắn, Cảnh Thự sẽ đem toàn bộ lòng trung thành không hề giữ lại mà cống hiến cho nhà họ Trấp, hiến cho cha con Trấp Tông cùng Thái Tử Lung, y sẽ giống phụ thân bọn họ, vì Vương thất Ung trả giá cả cuộc đời.

Nhưng một khi Khương Hằng trở lại, mọi chuyện liền sẽ thay đổi, vì bảo đảm đứa con nuôi do ông ta tự tay bồi dưỡng trước sau trung thành với Thái Tử, ông ta cần phải giết chết Khương Hằng.
Nhưng ông ta vẫn là quá nóng nảy, vì sao lại gấp gáp như vậy? Khương Hằng luôn cảm thấy trong chuyện này còn có nguyên nhân nào đó.

"Ngươi còn muốn gặp ông ta?" Cảnh Thự hỏi.
"Có ngươi ở đây," Khương Hằng nói, "Ta sợ cái gì?"
Đồng thời, Khương Hằng lại nghĩ tới một người khác —— Giới Khuê!
Hành vi đêm đó của Giới Khuê không hề có dấu hiệu, cũng không hợp với lẽ thường, nhưng hiện tại nghĩ đến, Khương Hằng cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ, vì sao Giới Khuê lại muốn dẫn hắn đi, lúc ấy cũng không bất kỳ sự uy hiếp nào.

Mà Giới Khuê nhất định là rõ ràng, người muốn giết hắn là Trấp Tông!
Cảnh Thự đối với điều này không thể trả lời, đối đầu với toàn bộ nước Ung, đã vượt xa qua năng lực của y, võ nghệ thích khách dù mạnh đến đâu cũng không đánh lại được vạn quân vây công, người sẽ có lúc kiệt sức, nếu không năm đó Chiêu phu nhân cũng sẽ không chết.
Cho dù như vậy, Cảnh Thự vẫn cứ nghiêm túc gật đầu —— đó là lời hứa của y.
"Ừm," Cảnh Thự nói, "Ta có thể, cũng nguyện ý."
Khương Hằng nói: "Giới Khuê nhất định biết nội tình."
"Ngươi muốn đi về hỏi gã sao?" Cảnh Thự có chút bất an mà nói, trong ánh mắt mang theo áy náy.
Khương Hằng lại không có nghĩ nhiều, do dự một lát, nói: "Ta suy nghĩ, sau này chúng ta phải làm sao."
Cảnh Thự nói: "Ta đang muốn đi giải quyết chuyện này."
Nói, y lại chậm rãi xuyên qua hành lang gấp khúc, đi về phía Ngự Hoa Viên, đồng thời ra hiệu không cần dìu y.
"Giải quyết như thế nào?" Khương Hằng đã thành thói quen, một khoảng thời gian rất dài, chỉ cần hắn nói đến chuyện tương lai với Cảnh Thự, người quyết định sẽ chính là hắn, hắn phụ trách quyết định tương lai của bọn họ, mà trước nay Cảnh Thự cũng luôn nghe hắn.
Nhưng mà bắt đầu từ ngày rời đi Thành Lạc Nhạn, hắn liền dần dần phát hiện, Cảnh Thự tựa hồ đã thay đổi, y bắt đầu đảm đương người đưa ra quyết định, mạnh mẽ quyết định vận mệnh của bọn họ.
Bọn họ giống như đã không còn như trước, chuyện gì Cảnh Thự cũng đợi hắn đưa ra biện pháp giải quyết.
"Hằng Nhi," Cảnh Thự nói, "Nghe ta."
"Ta nghe ngươi." Khương Hằng nở nụ cười, nhìn bóng dáng Cảnh Thự, giây phút này hắn cảm thấy Cảnh Thự vẫn là Cảnh Thự của trước đây, vĩnh viễn đều là người hắn có thể dựa vào, y là huynh trưởng của hắn, cũng là tất cả của hắn.
Cảnh Thự chậm rãi đi qua hoa viên, dáng người thẳng tắp, tựa như chưa bao giờ bị thương, giọng nói cũng thực vững vàng, Khương Hằng nhạy bén cảm giác được, y không muốn để bất kỳ kẻ nào biết mình bị thương.

Thái Tử An đang ở trong phòng sách cùng hai gã phụ tá nghị sự, thấy Cảnh Thự dẫn đầu đi vào, bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Nghe nói hai vị bắt được thích khách rồi," Thái Tử An đang muốn đứng dậy, nói, "Không biết tình huống như thế nào, Hạng tướng quân còn đang đuổi bắt dư đảng......"
"Thái Tử." Cảnh Thự nói.
Cảnh Thự chắp tay sau lưng, giống như khi ở nước Ung, khôi phục lại phong độ võ tướng xuất thân vương tử của y, Thái Tử an lập tức liền hiểu được, y không muốn giấu diếm thân phận nữa.
"Miểu điện hạ đã đưa ra quyết định?" Thái Tử An nói.
Cảnh Thự không có nhìn Khương Hằng, nói: "Quyết định, ngươi đi chuẩn bị quân đội của ngươi, mùng 3 tháng 3, ta giúp ngươi dẫn binh xuất chinh."

Cảnh Thự thả ra Hải Đông Thanh, thông tri Tung huyện, toàn quân tiến vào trạng thái thời chiến; Thái Tử An lại tự mình ở trong triều thuyết phục quan viên cùng phụ thân của y, chuẩn bị ở trước hội minh một lần chiếm lấy mảnh đất lớn ở phía Nam nước Lương.
"Ồ?" Dĩnh Vương Hùng Lỗi luyện xong giai đoạn "Thần công" đầu tiên của Khương Hằng truyền thụ, mấy ngày gần đây quả thực hăng hái hơn gấp trăm lần, nói, "Tử Miểu nguyện ý giúp chúng ta đánh giặc? Hiếm có, hắn muốn điều kiện gì?"
Thái Tử An nhìn phụ thân nói: "Bởi vì Khương đại nhân là đệ đệ hắn, ở Giang Châu được chúng ta quan tâm.

Dĩnh Ung lại có minh ước huynh đệ, đây cũng là chuyện thường tình."
Khương Hằng cùng Cảnh Thự đang ngồi ở một bên nghe, "Tử Miểu" liền ở ngay tại chỗ nãy, Thái Tử An cũng không nói toạc ra, lại nói: "Chúng ta cần phải chuẩn bị tám vạn binh mã, cùng hắn hội hợp, do trú quân Ung ở Tung huyện làm tiên phong cho nước ta."
Khương Hằng nói: "Đến lúc đó ta cũng sẽ đi tới Tung huyện, ách......!Ta cùng với Nhiếp Hải, ta sẽ theo ca ta tòng quân, bồi hắn xuất chinh Chiếu Thủy."
"Này sao được!" Dĩnh Vương tức khắc biến sắc, nói, "Trăm triệu không được! Vốn dĩ còn có thích khách tới ám sát ngươi, nếu ngươi có gì bất trắc, bổn vương lại phải tìm ai mới được?"
Khương Hằng nhất thời lại là không thể nào phân biệt, Hùng Lỗi là thật sự nhớ thương bước kế tiếp của "Thần công", hay vẫn là muốn giam giữ hắn làm con tin.
"Chỉ dựa vào ca ta không được." Khương Hằng nói.
"Ừm," Cảnh Thự ở một bên bình tĩnh nói, một tay cố ý vô tình ấn ở trên kiếm Liệt Quang, "Chỉ dựa vào ca hắn là không được, còn phải có hai người chúng ta."
Khương Hằng ý bảo Cảnh Thự đừng lộn xộn, hắn hoài nghi Hùng Lỗi đã sớm nhìn ra thân phận Cảnh Thự.
Hùng Lỗi: "Này......"
"Phụ vương," Thái Tử An nói, "Khương đại nhân rất thích nước Dĩnh chúng ta."
"Chúng ta nhất định sẽ bình an không có việc gì trở về." Khương Hằng nói như thế, lợi hại trong đó, hắn tin tưởng trong lòng Hùng Lỗi rõ ràng nhất: Vì sao Cảnh Thự muốn thay nước Dĩnh đánh giặc? Nguyên nhân bởi vì thỏ khôn có ba hang, nếu Trấp Tông muốn giết hắn, bọn họ liền không thể tiếp tục ở lại nước Ung, cần phải tìm được chỗ dung thân mới.
Trong thế cục thiên hạ tranh đấu, vương tộc công khanh các quốc gia lưu lạc tị nạn chính là chuyện bình thường, Khương Hằng tin tưởng hành động này của Trấp Tông chưa chắc được Thái Tử Lung tán thành, thậm chí hơn phân nửa vương tộc cùng triều đình đối với điều này không hay biết gì —— chờ đến khi Trấp Tông chết, hai người bọn hắn sẽ có thể trở về.
Mà muốn lưu tại nước Dĩnh, nhất định phải làm việc cho bọn họ, chỉ cần không xâm phạm đến ích lợi nước Ung, nhưng hoàn toàn có thể đánh giặc.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Cảnh Thự không có từ chối Hùng An ngay từ lần gặp đầu tiên.

Bắt đầu từ lúc ấy, hắn còn đang suy xét tìm kiếm cho hai người bọn họ một chỗ dung thân mới.
"Được rồi." Hùng Lỗi nghĩ một chút liền rõ ràng, hai người trước mặt hơn phân nửa là không ở nước Ung nổi nữa, nhưng mà vì sao chứ? Y chưa bao giờ nhận được tin tức liên quan đến phương diện này, khả năng duy nhất, chỉ có lai lịch đám thích khách kia.
Hùng Lỗi thân là quốc quân, tự nhiên không có khả năng là kẻ ngu xuẩn, trong ánh mắt đầu tiên là mang theo một chút nghi hoặc, sau đó trong lòng hiểu rõ, gật gật đầu: "Như vậy, Khương Hằng a, ngươi nhất định phải bình an trở về."
Khương Hằng cười cười, gật đầu.
Hùng Lỗi đứng dậy, nói: "Cùng ta tâm sự đi, Khương Hằng, mấy ngày nay, bổn vương bỗng nhiên đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện."
Khương Hằng cùng Cảnh Thự nhìn nhau, Cảnh Thự gật gật đầu, ý bảo hắn đi là được..