Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long

Chương 13-1: Âm mưu! Làm sao giết được chủ nhân đây? (thượng)




Sở Diệm ngước lên thì nhìn thấy một gương mặt trắng bệch, u ám, vô cảm đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt sắc bén, đen nhánh như màu nho cộng thêm đôi con ngươi xinh đẹp dập tắt tất cả những ý định dò xét chủ nhân đôi mắt từ người khác.

“Ngươi đi theo ta.” Bạch Cương nói.

Sở Diệm buông tay ra, nhảy lùi xuống một nấc đinh.

Bạch Cương cứ để người thẳng đờ mà nhảy xuống, giành mất cây đinh hắn đang định đặt chân.

Sở Diệm trong nháy mắt thay đổi phương pháp, đập tay vào tường một cái lấy đà, ngón chân gian nan móc vào cây đinh bị ghim lệch, cả người dán sát vào vách tường – May là động có hình vòm, vách tường và mặt đất tạo thành một góc cong.

Bạch Cương nghiêng đầu nhìn hắn: “Tiểu Long bảo ta tới tìm ngươi.” Ả lôi ra một bộ quần áo.

Sở Diệm nhận ra bộ quần áo từng qua hai đời chủ nhân này, đời đầu là Trương Kiến Nghiệp, đời sau là Thanh Phong. Hắn cân nhắc tình hình, thấy Bạch Cương không định ép buộc mới hờ hững hỏi: “Để làm gì?”

Bạch Cương nói: “Ta khác Thanh Phong, ta không có hứng thú với ngươi.”

Sở Diệm: “…”

Bạch Cương nói: “Thanh Phong nhờ ta dắt ngươi đi gặp nó.”

Sở Diệm mỉm cười với ả, hai chân co lên, lộn một vòng trên không trung rồi đáp xuống đất, không để Bạch Cương kịp phản ứng, hắn đã khom người chui vào gian thạch thất ban nãy, chỉ chớp mắt là không còn bóng dáng.

Bạch Cương đứng dựa vào vách tường trong chốc lát, trong mắt vừa ngạc nhiên lại vừa có vẻ bất đắc dĩ, pha thêm đôi chút giễu cợt. Ả đứng thẳng dậy nhảy lên cửa động, không hề lưu luyến cất bước bỏ đi.

Ả đi chưa bao lâu thì Sở Diệm chui ra khỏi thạch thất, quét mắt quan sát chung quanh và nhảy lên lối ra ở lưng chừng động, giữ cự ly vừa phải đi men theo hướng Bạch Cương vừa đi. Bạch Cương đi không nhanh lắm, tiếng bước chân lại lớn nên rất dễ cho hắn bám đuôi.

Lăng mộ quanh co vòng vèo, cấu trúc phức tạp.

Theo Sở Diệm đánh giá, hắn đã quẹo trái, quẹo trái, quẹo trái rồi lại quẹo trái, cứ như đi thành vòng tròn và quay về điểm khởi đầu, nhưng thật ra lại đến một nơi hoàn toàn khác, hoa văn trên tường cũng có thay đổi.

Hắn đang mải suy nghĩ thì Bạch cương đã bước vào một gian mộ.

Lục Cương thấy Bạch Cương quay về liền vội nhìn về phía sau lưng ả, “Ủa? Một tên cũng không tìm được hả?”

Bạch Cương đáp: “Tìm được một tên, Sở Diệm, hắn không dám tới.” Ả ném trả áo cho Thanh Phong, “Xem ra phải đánh giá lại sức hấp dẫn của ngươi thôi.”

Thanh Phong chụp lấy quần áo, vừa khóc vừa luống cuống mặc vào, “Ta đã bảo để tự ta đi tìm mà.”

Bạch Cương nói: “Đợi ngươi phân biệt được đông tây nam bắc hẵng nói.”

“…” Thanh Phong đáp: “Nhưng ta lo cho y.”

Bạch Cương nói: “Hắn biết đi biết chạy, có gì mà phải lo?”

Thanh Phong đáp: “Sợ y lúc chạy bị trẹo chân.”

Bạch Cương: “…”

Sở Hiểu Hải chợt hỏi: “Anh, anh nghe vậy mà không cảm động sao?”

Cả gian mộ lặng thinh.

Sở Diệm đứng bên ngoài cau mày, cuối cùng vẫn quyết định bước vào.

Sở Hiểu Hải đắc ý nói: “Xem đi, tôi nói mà, ông anh này của tôi là ví dụ điển hình của tính cứng đầu cứng cổ như lừa, xua không đi, đánh mới chịu đi. Các vị mời chắc chắn anh ấy sẽ không đến, các vị không mời anh ấy nhất định sẽ đi theo, ha ha!” Gương mặt hắn co rúm, bàn tay vuốt ve vết thương đã được băng bó kỹ trên cổ. Vết cào đó Thanh Phong ra tay vô cùng tàn nhẫn, nếu không có đám Bạch Cương giúp hắn băng bó cầm máu kịp thời, giờ này chắc hắn đã xuống chầu Diêm Vương. Có điều dù giữ lại được nửa mạng, sức chiến đấu của hắn đã chẳng còn bao nhiêu, chỉ đành đấu võ mồm chứ không thể ra tay, vì vậy lúc ánh mắt lạnh băng của Sở Diệm lướt qua hắn, hắn vô cùng tự giác ngậm miệng ra vẻ vô tội.

Sở Diệm hỏi: “Các người muốn thế nào?”

Bạch Cương nói: “Thực hiện một giao dịch với ngươi.”

Sở Diệm nhìn ả.

Bạch Cương lấy ra một bức tượng hình ngôi đình làm từ bạch ngọc, rộng bằng một chiếc laptop mười hai inch, cao khoảng ba tấc, thủ công tinh xảo có thể sánh với bảo tháp Linh Lung bằng vàng. Sở Diệm còn chưa mở miệng, phía Sở Hiểu Hải đã vang lên tiếng nuốt nước bọt nghe vô cùng rõ.

“Là thù lao.” Ả nói.

Sở Diệm lấy trong túi ra tép kẹo cao su cho vào miệng nhai, hỏi với giọng lạnh nhạt: “Mục đích thì sao?”

Bạch Cương nói: “Giết một tên cương thi.”

Ánh mắt của Sở Diệm lướt qua mặt Lục Cương và Nhị Mao.

Nhị Mao nói: “Không phải bọn ta, là Phi Cương.”

Sở Diệm ngừng nhai, hỏi lại: “Cương thi bay?”

Thanh Phong kinh hãi nhìn Bạch Cương.

Bạch Cương nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý, thứ này chính là của ngươi.”

Sở Diệm đáp bằng giọng giễu cợt: “Chỉ sợ ta không còn mạng mang nó ra ngoài.”

Bạch Cương nói: “Ngươi không đồng ý cũng sẽ không còn mạng ra ngoài.”

Thanh Phong cuống quít nhào qua chắn trước mặt Sở Diệm.

Bạch Cương hỏi: “Rốt cục ngươi đứng về phía bên nào?”

Thanh Phong ưỡn ngực, thẳng lưng, nhích lại gần Sở Diệm.

Lục Cương đau lòng bảo: “Rồng giữ mộ lại đi thông đồng với địch! Quá sức sa đọa.”

Sở Hiểu Hải gật đầu bảo: “Đúng là sa đọa.”

Ánh mắt sắc bén như đao của Sở Diệm lại chém cho hắn một phát.

Sở Hiểu Hải rụt cổ, ngoan ngoãn trở lại.

Trong lòng Bạch Cương đang hận sao không thể đè Thanh Phong xuống đất rồi hung hăng giẫm đạp nó một ngàn lần, nhưng ngoài mặt ả vẫn phải nhân nhượng vì lợi ích, “Chuyện này có lợi cho cả đôi bên! Ung Hoài chết như thế nào ngươi còn nhớ không? Phi Cương không chết, Sở Diệm sẽ phải chết. Lăng mộ đã bị đóng lại, trước khi lũ đột nhập chết hết, Phi Cương sẽ không mở cửa ra đâu.”

Chuyện có liên quan tới sống chết của Sở Diệm, Thanh Phong lại mềm lòng. Cái cảm giác bạn đời chết trong lòng mình nó tuyệt đối không muốn trải qua một lần nữa, chưa trải qua sẽ không biết, thì ra trên đời vẫn còn một loại đau đớn khiến con tim buốt giá và sợ hãi hơn cả cái chết.

Tay nó chợt vươn ra phía sau.

Sở Diệm cúi đầu, theo bản năng cầm lấy tay nó. Bàn tay kia thôi không mò mẫm nữa mà siết thật chặt lấy những ngón tay của Sở Diệm. Ngón tay của hắn dán sát vào lòng bàn tay Thanh Phong, hắn cảm giác được nhịp đập của nó, một nhịp lại một nhịp, cảm giác được rõ ràng như nhịp đập của chính tim hắn.

Bạch Cương nói: “Không phải ta đang cầu xin các ngươi giúp đỡ mà là đang nhắc nhở các ngươi, nếu không muốn chết thì phải giết Phi Cương!”

Thanh Phong hỏi: “Ngươi muốn báo thù cho Tử Cương có phải không?”

Bạch Cương không hề phủ nhận, “Ngươi không muốn báo thù cho Ung Hoài sao?”

Thanh Phong quay đầu lại nhìn Sở Diệm.

Nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng của nó, Sở Diệm thấy lòng hơi trĩu, không nhịn được giơ tay lên che mắt nó lại. Nước mắt của nó rốt cuộc vì ai mà rơi? Vì mình, hay Ung Hoài? Trong lòng Sở Diệm không thoải mái mấy, bất cứ ai cũng không hy vọng mình là kẻ thay thế của người khác.

“Ta không phải là Ung Hoài.” Sở Diệm kiên định phủ nhận, bàn tay hắn lướt qua mắt Thanh Phong, lau đi những giọt nước mắt vẫn chưa kịp rơi xuống của nó.

Bàn tay hắn dời đi để lộ một mắt to tròn ngây thơ.

Sở Diệm gằn từng chữ một: “Ta là Sở Diệm.”

Thanh Phong nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt hắn, miệng bất giác lập lại theo: “Sở Diệm.”

Khóe môi Sở Diệm khẽ nhếch lên.

Thanh Phong ngắm đến ngơ ngẩn, trong mắt, trong tim ngập tràn nụ cười của hắn, còn trong đầu thì nghĩ: Y lại cười với mình rồi, y cười lên trông rất đẹp, thật tình chỉ mong cứ được ngắm y cười thế này thôi…

Nhị Mao kéo áo Lục Cương, buồn bực nhìn cặp đôi đang đắm đuối giao tiếp bằng mắt đằng kia, “Nè, tụi nó sao vậy? Sao đang nói nói tự dưng đơ ra luôn nhỉ?”

Lục Cương nhìn Bạch Cương rồi lại nhìn Thanh Phong, bất chợt thở dài, cảm thấy ganh tỵ vô cùng. Cuộc sống trong lăng mộ cô đơn đến khó lòng chịu nổi, nếu có một người bạn đời thì thời gian trôi qua cũng nhanh hơn đôi chút, chỉ tiếc rằng Bạch Cương đã thích Tử Cương, Thanh Phong lại có Ung Hoài. Còn gã – Gã nhìn Nhị Mao, bỗng nhiên cảm thấy tương lai mình sao mà mờ mịt.

Đúng lúc ấy Sở Hiểu Hải chợt thấy cổ họng khó chịu, không nhịn được ho lên một tiếng, vừa khéo mang lại chút ánh sáng hy vọng cho Lục Cương. Sở Hiểu Hải tuy là người nhưng tướng mạo rất khá, chỉ tiếc dáng dấp lại giống đàn ông quá mức cần thiết.

Nếu Sở Hiểu Hải biết được gã đang nghĩ gì, hắn nhất định sẽ nhảy dựng lên, kêu gào phản bác: Ông đây vốn là đàn ông chân chính! Có điều cái hắn biết chỉ là Lục Cương đang dùng cặp mắt sáng xanh nhìn chằm chằm về phía mình, vì vậy trong lòng hắn thấy không mấy dễ chịu.

Thanh Phong đương nhiên không biết nó và Sở Diệm chỉ đang đắm đuối nhìn nhau chưa đầy nửa phút mà đã mang lại bao nhiêu kích động cho lũ cương thi bên cạnh. Trong lòng nó chỉ đang tự nhủ, nó nhất định phải bảo vệ Ung Hoài, không, Sở Diệm, dùng bất cứ giá nào để bảo vệ y, dẫn y rời khỏi lăng mộ.

Bạch Cương cất tiếng hỏi Thanh Phong: “Thứ ta bảo ngươi tìm ngươi tìm được chưa?”

Thanh Phong lấy từ trong miệng ra một cuốn sổ và giao cho ả.

Cả người Bạch Cương run lên vì kích động, ả dùng hai tay đón lấy quyển sổ, “Nhật ký của Tử Cương… Sao ngươi có thể tìm thấy nó?”

Thanh Phong đáp: “Ta bảo Phi Cương ta cần, ổng đưa cho ta luôn.”

Bạch Cương: “…”

Nhị Mao cảm thán: “Phi Cương đối xử với ngươi tốt thật.” Nếu đổi lại là gã, Phi Cương mà chịu liếc mắt một cái đã may lắm rồi.

Bạch Cương không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, ả vội vã mở sổ ra xem. Nhìn thấy nét chữ quen thuộc bên trong, khóe mắt khô khốc của ả có cảm giác dường như sắp chảy nước mắt tới nơi, nhưng lúc này không phải là lúc để chảy nước mắt, trong đầu ả đã vẽ sẵn một kế hoạch, một kế hoạch vốn đã rất điên rồ, giờ đây lại được thêm hiện thực điên rồ củng cố nền tảng.

“Chúng ta giết chết chủ nhân và Phi Cương đi!” Ả trầm giọng nói.

Im lặng.

Sắc mặt của Nhị Mao và Lục Cương là cường điệu nhất.

Nhị Mao há mỏ, Lục Cương trợn mắt.

Lục Cương đang định mở miệng phản đối thì nghe Bạch Cương hỏi rất từ tốn: “Mày có muốn trở thành cương thi bay không?”

Lục Cương nghệch ra.

Ả nói: “Cương thi bay là trạng thái tối cao của cương thi, chỉ cần tụi mình có đủ tiên thủy linh tuyền là có thể tiến hóa thành cương thi bay.”

Lục Cương bật thốt: “Thiệt giả vậy?”

Bạch Cương đưa nhật ký cho gã.

Lục Cương vội vàng giở ra xem, không ngờ thật sự nhìn thấy Tử Cương đã viết như vậy.

Biến thành cương thi bay!

Lục Cương ôm ngực, làm cương thi bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên gã có cảm giác tim mình đang đập thình thịch vì phấn khởi, hoặc vốn chỉ là ảo giác, nhưng đây quả thật là lần đầu tiên gã cảm nhận được ý nghĩa tồn tại sau khi bị biến thành cương thi. Không phải đi đâm chọt, ly gián vì nhàm chán, không phải đi giễu cợt, trào phúng để giải sầu, không phải cố gắng trở chán chường hơn cả hoàn cảnh sống chán chường, mà là thật sự tìm thấy mục tiêu, cứ như vẫn còn đang sống.

Cả Nhị Mao ngốc nghếch cũng tạm hoãn sự nghiệp ngoáy mũi vĩ đại mà ngơ ngẩn nhìn Bạch Cương.

Bạch Cương nói: “Cương thi bay có thể đi lại dưới ánh mặt trời.”

“…”

Lần này cả Lục Cương lẫn Nhị Mao đều giật mình một cách triệt để!

Lục Cương cảm giác tiếng nói của mình như khàn đi, “Có thể rời khỏi lăng mộ?”

Nhị Mao hỏi: “Vậy Phi Cương còn ở lại đây làm  gì?”

Bạch Cương đáp: “Hẳn là vì chủ nhân.”

Lục Cương ôm ngực, có phần không dám nhìn vào mắt Nhị Mao. Gã sợ nỗi vui mừng nóng bỏng trong mắt đối phương sẽ hòa nhập với ngọn lửa vui mừng thẳm sâu trong tim mình, để rồi cùng nhau tỏa ra nhiệt đổ nóng chảy được cả nham thạch, chỉ nhiệt độ hiện tại thôi gã đã sắp chịu hết nổi.

Thấy đã thuyết phục được Nhị Mao và Lục Cương, Bạch Cương bắt đầu chuyển hướng sang Thanh Phong và Sở Diệm. Ả nói: “Các ngươi chỉ cần giữ chân Phi Cương, phần còn lại để bọn ta lo.” Sau Tử Cương, Thanh Phong là tên có sức chiến đấu mạnh nhất trong lăng mộ ngoài Phi Cương và chủ nhân, điểm này có thể nhận ra từ việc nó biết cách tự do thu sừng và đuôi lại. Bản năng của rồng đã thức tỉnh trong người nó. Ả từng nghe Tử Cương kể rằng, vào thời thượng cổ, sức chiến đấu của rồng chỉ đứng sau chư thần, là dòng tộc vương giả dưới thần, dẫu có là cương thi bay cũng khó lòng đối đầu, chỉ tiếc là… Sức mạnh của Thanh Phong thức tỉnh quá muộn màng, chỉ cần sớm một tí, có lẽ Tử Cương đã được chứng kiến?

Thanh Phong trù trừ đáp: “Bọn ta chỉ cần rời khỏi đây.” Nó vẫn chưa hạ quyết tâm đối phó với Phi Cương và chủ nhân.

Bạch Cương nói: “Lăng mộ đã bị khóa, không đánh bại Phi Cương, các ngươi làm sao rời khỏi đây được?”

Sở Diệm đúng là có rất nhiều câu hỏi, “Bọn ta được lợi ích gì?

“Thứ này còn chưa đủ à? Ngươi còn muốn lợi ích gì nữa?”

Sở Diệm liếc ngôi đình được tạc từ bạch ngọc, “Thù lao đương nhiên phải lấy, ta còn muốn có được biện pháp trường sinh bất lão.”

Nhị Mao toan mở mồm thì bị Lục Cương giẫm cho một cú nhớ đời, gã lập tức ngậm miệng lại.

Bạch Cương đồng ý nhanh gọn dứt khoát: “Không thành vấn đề.”

Sở Diệm mỉm cười một cách u ám khó tả.

Lục Cương vừa hăng hái vừa hồi hộp, “Tụi mình cứ vậy mà xông vào luôn à? Chủ nhân ngủ ở tầng thứ ba, nhỡ đánh động tới chủ nhân…”

Vai Nhị Mao rụt lại, rõ ràng gã bị giả thiết này của Lục Cương dọa cho hoảng hồn. Với gã mà nói, đối phó Phi Cương đã là một chuyện vượt quá sức tưởng tượng chứ đừng nói tới chủ nhân, mới nghĩ tới đó thôi là cả người gã run bắn lên, chỉ mong chết quách cho xong.

“Yên tâm, chuyện Phi Cương không mong muốn nhất là làm phiền chủ nhân, hắn nhất định càng cẩn thận hơn chúng ta.” Bạch Cương tỏ vẻ đã trù tính đâu vào đấy, ả nói: “Khi đối phó với Phi Cương, dùng trí là hay nhất.”

Dù chẳng hy vọng mấy vào IQ của lũ cương thi nhưng Sở Diệm vẫn hỏi: “Dùng trí thế nào?”

Bạch Cương nhìn Thanh Phong và nói: “Ở đây người Phi Cương tin tưởng nhất là Tiểu Long. Hắn biết Tiểu Long bị mất trí nhớ nên càng không đề phòng nó. Ngươi cứ thế này, thế này, rồi thế nọ, thế kia, nhất định sẽ thành công.”

“…”