Ta lại nằm mơ
Trong mơ là đêm tối khiến người ta ngột thở, ta mò mẫm đi về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia ánh sáng, lại thấy trước mặt có một cô bé rất quen thuộc chạy qua, đằng sau có một đoàn người đuổi theo, cầm đao, dường như có thâm thù đại hận gì đó với cô bé đó.
Ta chưa kịp nói gì, khung cảnh lại chuyển, cô bé đó đã lớn lên rất nhiều, đầu tóc rồi bù, mặc quần áo cũ nát trốn trong một ngôi miếu cũ gặm một cái bánh bao mốc meo, bỗng nhiên nhìn thấy một đôi tay như ngọc giơ đến trước mặt nó, trong tay còn có một nắm cơm.
Cô bé ngẩng đầu, ngước nhìn thiếu niên trước mặt, bỗng nhiễn ngẩn ngơ.
Thiếu niên đó có một đôi mắt đào hoa, góc mắt có một nốt ruồi nho nhỏ, càng tăng thêm vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người.
Hắn đặt nắm cơm vào tay bé gái, sau đó giúp cô bé chỉnh lại đầu tóc, lại đưa tay ra lau đi vết bẩn trên mặt cô, mỉm cười hỏi: "Muội tên là gì?"
"Lâm Kỳ"
"Lâm Kỳ.." tên ở trong miệng hắn luân chuyển, thế mà lại sinh ra vài phần quyến luyến, "Ta tên là Gia Nghĩa"..
"A Kỳ sao vậy?" Bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nữ ngọt ngào, xem lẫn vài phần cáu giận, "hôm qua vẫn bình thường cơ mà, sao hôm nay lại sốt cao không hạ vậy?"
"Hoàng Hậu nương nương bớt giận, A Kỳ cô nương chỉ là bị cảm nhiễm phong hàn, vi thần viết một đơn thuốc, hầm xong uống vào thì sẽ không có vấn đề gì lớn nữa." Tiếng nói này hình như là của Đỗ Thái Y, cũng chỉ có ngài ấy có thể bình thản như vậy nói chuyện trước mặt Hoàng Hậu nương nương.
Trong phòng yên tĩnh lại, ta vốn là đã tỉnh rồi nhưng lại không mở được mắt ra.
Qua độ nửa tuần trà Đỗ Thái Y đưa đơn thuốc cho Hoàng Hậu nương nương, có lẽ người định mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy có âm thanh vang lên, là cung nữ đêm qua trực đêm cho nương nương: "Nương nương, hay là để nô tỳ đi hầm dược cho A Kỳ tỷ tỷ."
"Không cần"
Hoàng Hậu nương nương nhẹ nhàng nói một câu, giống như nhìn kĩ tiểu cung nữ đó một chút, rồi nói với Đỗ Thái Y, "Bảo đồ đệ của ngươi đi hầm thuốc, ngài đi trông, thuốc này nếu có bất kỳ vấn đề gì, những người có mặt ở đây hôm nay, đều chặt đầu cho bản cung."
"Vâng"
Tất cả mọi người trong cung đều không dám lên tiếng, ta lại cảm thấy có cảm giác bi thương to lớn.
Ta biết được rất nhiều việc rồi mới vào trong cung, hơn nữa không phải là ta tự nguyện muốn tới.
Bọn họ dùng tính mạng của Gia Nghĩa ép ta, ta không thể không đồng ý.
Ta chỉ là một quân cờ không biết lúc nào mới dùng tới được cài sẵn vào trong thâm cung, Hoàng Hậu nương nương đối với ta rất tốt, nhưng ta rốt cục cũng chỉ là một quân cờ.
Mà nay, Hoàng Hậu nương nương đại khái là đã biết rồi.