Ngày 24 tháng 4, trời nắng, thích hợp cưới gả.
Hứa Chiêu đưa con gái lên kiệu hoa trong lời chúc phúc của tất cả mọi người.
Trang hoàng màu đỏ mười dặm, hoành tráng như thế, khiến cho người khác phải cảm thán, thật sự là một đoạn lương duyên tốt của tài tử và giai nhân.
Mà giây phút này trong Vị Ương cung, ta nghe hoàng hậu nương nương đàn đi đàn lại khúc "Phượng cầu hoàn", trong lòng có nỗi đau khó nói thành lời.
Ta chúc mừng Gia Nghĩa cưới được người đẹp.
Hứa Nguyệt sẽ là một người vợ tốt, ít nhất, tốt hơn ta rất nhiều.
"Nương nương, nhiếp chính vương tới"
A Nhiễm vừa vào truyền báo Nhiếp chính vương đã bước như bay đi vào, vừa nhìn thấy hoàng hậu nương nương, liền cười sảng khoái, mặt mày vẫn còn có thể thấy phong thái khi còn thiếu niên.
"A Thanh có nhớ cữu cữu không?"
Trước đây Nhiếp Chính Vương vì để tránh hiềm nghi, rất ít đến Vị Ương cung, mỗi lần ngài ý đến, ta nhìn ngài ấy đều không nhịn được mà nhớ tới Xà thái hậu trong Từ Ninh cung.
Không biết hai người rốt cục đã có chuyện gì trong quá khứ, khiến cho người thiếu nữ ít lời năm đó biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Thật ra mỗi lần Xà thái hậu gặp hoàng hậu nương nương, sẽ có một chút xíu thất thần, ta nghĩa có lẽ do hoàng hậu nương nương và nhiếp chính vương có vài phần tương tự.
"Hôm nay có việc quan trọng như vậy mà cữu cữu tham dự sao?" hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng nói với nhiếp chính vương, chắc là sợ ta nghe thấy, sẽ vì thế mà đau lòng, nhưng cho dù có nói nhỏ như vậy, ta vẫn là nghe thấy rõ ràng, không tránh khỏi cho chút buồn cười lại có chút khó chịu.
"Không đi, những chuyện ồn ào như thế, ta vốn không thích, khó được hôm nay có thời gian, nên qua đây thăm A Thanh nhà ta." Nhiếp chính vương sờ sờ đầu hoàng hậu nương nương, sau đó ngồi xuống ghế, ngài ấy dường như rất thích cười, số lần ta nhìn thấy ngài ấy cười không nhiều lắm, nhưng mỗi lần cười đều như có gió xuân, không nghiêm túc như Lạc Tướng, "mấy tháng không gặp, cữu cữu thấy, càng ngày càng xinh đẹp rồi."
Câu này hoàng hậu nương nương thích nghe, nhịn không được cười ra:
"Cữu cữu lúc còn trẻ, nếu đem những lời này nói với các cô nương ở thượng kinh, nói không chừng có không biết bao nhiêu bà mối đến cửa rồi. Cũng chỉ có ngoại tổ mẫu lòng dạ rộng rãi, nếu là người khác, giống người hiện tại đều hơn 37 vẫn chưa lấy vợ, sớm bị mắng không biết bao nhiêu lần rồi."
"Uhm, may là a nương người lòng dạ rộng rãi."
Nhiếp chính vương nói như vậy, dường như không khỏi có chút vui mừng, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không biết nói gì cho phải, mà ngài ấy lại tự mình đi tới trước cổ cầm.
"Hôm nay sao lại có hứng đánh đàn vậy?"
Hoàng hậu nương nương cũng đi cùng ngài ấy, từng bước từng bước, giống như trẻ nhỏ đi theo sau trưởng bối đòi kẹo ăn vậy, "nhàn quá ấy mà, thượng kinh này nếu nói đến đánh đàn, ai có thể giỏi hơn cữu cữu."
Nhiếp chính vương vừa định đánh một khúc, nghe thấy những lời này tay bỗng ngừng lại, sau đó tự diễu cười cười.
"Thật ra là có, chỉ là ngươi không biết mà thôi, năm đó nàng ấy cũng từng một khúc nổi danh khắp thiên hạ, chỉ là sau này.."
Chỉ là sau này làm sao? "Hoàng hậu nương nương không phải là không biết chuyện cũ của Nhiếp Chính Vương và thái hậu, nhưng trước giờ chưa từng nghe thái hậu đánh đàn, tự nhiên nhịn không được muốn hỏi rõ ràng.
" Chỉ là sau này nàng ấy gả cho người ta, lại không thích đánh đàn nữa. "
Nhiếp chính vương ấn xuống dây đàn, một khúc" phượng cầu hoàn "vang lên trên các đầu ngón tay.
Ta trước đây cảm thấy hoàng hậu nương nương đánh đàn rất hay, nhưng hôm nay nghe, mới biết thiên ngoại hữu thiên.
Bên ngoài vị ương cung
Thái hậu muốn tới tìm hoàng hậu bàn về thọ yến cuối tháng sau của mình, an quý phi tuy làm việc thỏa đáng, nhưng vẫn không được vừa lòng như hoàng hậu làm.
Không ngờ rằng, trong vị ương cung truyền ra tiếng đàn, dường như bỗng nhiên quay lại trước đây.
" Hoàng hậu nương nương đang ở bên trong đánh đàn sao? "
Bà ta ngẩng đầu nhìn thái giám chuẩn bị đi vào thông báo, gọi đối phương lại.
" Bẩm thái hậu, là nhiếp chính vương hôm nay đến thăm hoàng hậu. Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, nghĩ tới sắc mặt âm trầm của thái hậu vừa nãy, thân thể không nhịn được có chút phát run.
Xà thái hậu lại đứng nghe một lúc, sau đó đi rồi, lúc đi không quên nhìn chằm chằm tiểu thái giám: "Việc ai gia từng đến không cần bẩm báo với hoàng hậu."
"Vâng"