Sơn Hà Tướng Vọng

Chương 21




Tránh khỏi ngự lâm quân, rời khỏi hoàng cung, Mục Gia Nghĩa nhìn Lâm Ngộ Từ im lặng không nói gì.

Đối phương đầu đội mũ, Mục Gia Nghĩa không nhìn rõ thần sắc của hắn, chỉ rót một ly rượu đưa qua: "Mấy năm nay ta mãi không hiểu, rốt cục Lạc Thanh có năng lực thế nào, khiến cho huynh trầm mê không thôi, hôm nay, ngược lại là đã hiểu rõ nguyên nhân, trên thế giới này có lẽ không có mấy người, có được tấm lòng như nàng ấy."

"Nhưng ta không hi vọng nàng ý như vậy, bị uy khuất cũng chỉ tự mình gánh." Lâm Ngộ Từ không thích uống rượu, lúc còn thanh niên từng uống một lần, mãi mới dỗ được Lạc Thanh, bây giờ, trong đầu cũng chỉ có mấy câu nói của Lạc Thanh vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Nói đến đây liền dừng lại, hai người trầm mặc nhìn nhau, rất lâu sau, bên ngoài quán vang lên tiếng đánh mõ, Mục Gia Nghĩa mới nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn,

"Kim Lăng bên đó đã chuẩn bị xong chưa?"

"Tất cả đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông mà thôi."

"Vậy.." ánh nến trong quán bập bùng, đôi mắt đào hoa của Mục Gia Nghĩa hơi nheo lại, nốt ruồi dưới mắt tăng thêm vài phần yêu mị, "Ta sẽ giúp vị nào đó trong hoàng cung đón gió đông đến"

* * *

Ngày thứ hai, ta tỉnh dậy sớm đi gặp hoàng hậu nương nương.

Ta trước đây một lòng muốn gả cho Gia Nghĩa, nhưng hôm nay nghĩ tới, huynh ấy có trí lớn của huynh ấy, mà ta lại không có được tấm lòng như thế để ở lại bên cạnh huynh ấy.

Sau đó, hoàng đế vì huynh ấy chỉ hôn, đối phương đúng là người hôm qua ta gặp trong Mục Phủ- Hứa Nguyệt, đối với chuyện như vậy ta không thể chấp nhận, thì đành buông tay huynh ấy thôi.

Nhưng mà, trước khi ta hoàn toàn chấp nhận được ý chỉ nay, Hứa Nguyệt đã tìm đến cửa rồi, nàng ta cúi đầu tôn kính hành lễ với hoàng hậu nương nương, nhưng mắt lại luôn nhìn ta, trong mắt ôn nhu như nước mùa thu.

"Thần nữ có một chuyện không rõ.."

Nàng ta đại khái nhìn ta vài lần, mới cười rạng rỡ nhìn về phía nương nương.

Hoàng hậu nương nương đương nhiên hiểu mục đích của nàng ta, cũng nhìn nàng ta một lúc, đợi Hứa Nguyệt có chút không tự nhiên, mới gật gật đầu: "Đi đi, thời gian là một nén nhang, bản cung không phải là người có kiên nhẫn đợi người đâu."