*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nương nương, người sớm chút nghỉ ngơi đi ạ, chỗ A Kỳ, người kia đã đi rồi."
A Nhiễm nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, khoác lên người hoàng hậu một cái áo khoác, nàng ấy luôn biết rằng nương nương rất tốt với A Kỳ, đều là cung nữ nhất đẳng, nhưng mọi người đều cho rằng, A Kỳ mới là người có tiếng nói bên cạnh nương nương.
Thực ra nàng ta và A Kỳ đều không để ý đến những thứ này, điều họ cần làm chỉ là hầu hạ tốt nương nương là đủ rồi.
Nàng ta vẫn nhớ khi mới gặp A Kỳ, đối phương vẫn là một nha đầu mười ba tuổi, nhưng trong mắt là nồng đợm buồn đau, rất giống nương nương khi đó.
Bây giờ nghĩ lại, đúng thật là vì cái người có tình mà không thể ở bên ấy.
Lúc đó mỗi khi rảnh rỗi, A Kỳ lại thích nhìn lên trời ngẩn người, mà nương nương thì lại ngồi nhìn A kỳ, giống như là đang thông qua A Kỳ mà nhìn thấy bản thân mình, cũng giống như nhìn thấy người thiếu tướng quân đã chết trận nơi biên quan đó.
"Đứa bé ngốc A Kỳ." hoàng hậu nhẹ nhàng thở dài, "cho dù Mục Gia Nghĩa thích nàng ta thì sao, thật sự phù hợp với nàng ta sao"
A Nhiễm nghĩ đến nắm cơm nếp trên bàn và hình dạng cười ngốc nghếch của A Kỳ, im lặng một lúc nói: "chắc là, sẽ phù hợp chăng."
"Uh, nếu thật sự phù hợp, tất nhiên là tốt nhất. Nếu sau này ngươi gặp được người khiến ngươi cam tâm tình nguyện giao phó một đời, nhớ phải nói cho bản cung, bản cung sẽ làm chủ cho ngươi."
Dường như tâm trạng của hoàng hậu nương nương rất tốt, quay đầu nhìn A Nhiễm, trong nụ cười thêm vài phần trêu đùa.
A Nhiễm lập tức đỏ mặt, giận dữ hô lên: "nương nương.."
* * *
Không khí trên triều đình dần dần thay đổi.
Thế cục hai bên vốn cân bằng vì sự tham gia của Mục Gia Nghĩa mà biến thành thế chân vạc; Vì Mục Gia Nghĩa là thân truyền đệ tử của quốc sư đời trước, cho nên cũng có rất nhiều người ủng hộ huynh ấy.
Đối với cục diện như vây hoàng thượng và Xà thái hậu cảm thấy rất là hài lòng.
Hơn nữa càng ngày càng thích chạy tới Vị Ương cung gây phiền phức cho hoàng hậu; mà ta, một bên là hoàng hậu nương nương, một bên là Gia Nghĩa, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Ta không muốn nương nương mỗi ngày phải trôi qua trong lo lắng, lúc nào cũng bị hoàng đế cạnh khóe đôi câu, nhưng cũng luyến tiếc sự ấm áp của Gia Nghĩa.
Bọn họ đều là những người rất quan trọng trong cuộc đời của ta.
Nhưng ta không ngờ rằng, bọn họ lại phải đứng ở hai mặt đối lập, mới có thể sống tiếp.
Đêm nay, trăng lạnh như nước.
Ta đang ở trong tẩm cung bồi hoàng hậu nương nương, hoàng thượng một thân đầy mùi rượu chạy vào, lớn tiếng kêu la yêu cầu hoàng hậu thị tẩm.
Hoàng hậu nương nương không hề để ý đến hắn, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
"Hậu cung tỷ muội nhiều như vậy, lẽ nào hoàng thượng còn không vừa ý?"
"Phí lời" hoàng thượng hàm hồ nói ra câu này, chân cũng phát run, chắc là vì uống say.
Nhưng vào lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, hắn bỗng nhiên xông về phía hoàng hậu nương nương, trong tình huống người không hề đề phòng, giành lấy chiếc huân trong tay người ném về phía tường: "Ngươi là đồ tiện nhân lăng loàn."
"Cạch" một tiếng, Huân vỡ nát.
Hoàng hậu nương nương lặng ngồi tại chỗ, trên mặt chết lặng.
Cho đến khi có thị vệ nghe thấy âm thanh đi vào, hoàng hậu mới giật mình tỉnh lại, hầu như chỉ trong khoảnh khắc, bội đao bên eo thị vệ bị hoàng hậu nương nương rút ra đặt lên cổ hoàng đế.
Lưỡi đao cứa vào cổ hoàng đế làm chảy máu, hắn lập tức tỉnh rượu, nhìn thấy hoàng hậu hai mắt đỏ hoe dường như muốn xé nát mình, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Từ trước hắn đã biết mình không đánh thắng được Lạc Thanh, cho nên không dám thật sự trêu vào nàng ta, cho dù là một chút ồn ào, Lạc Thanh cũng không để ý đến.
Nhưng hôm nay uống say, nghĩ đến những việc trong quá khứ chỉ thấy hơi say và sự tức giận bốc lên, hắn nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, chỉ cảm thấy trái tim cũng đang run rẩy.
"Lý Diệp, mọi người đều nói bản cung bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên, ngươi nói xem, nếu hôm nay bản cung giết ngươi, thì sẽ thế nào?"
"Nương nương, không được."
Mọi người tất cả quỳ xuống, nghe thấy những lời này vội vàng vùi đầu sát tay cầu xin.
Hoàng đế cho dù có sai, giết vua lại là tội khi quân, hơn nữa còn là vì hắn làm vỡ một cái Huân.
Nương nương rốt cục còn mấy phần lí trí.
Bội đao dần dần cách xa cổ Lý Diệp, hắn đang định thả lỏng, lại nhìn thấy Lạc Thanh cong tay, đao xẹt qua vai trái của hắn, còn không đợi hắn kêu đau, Lạc Thanh đã ném đao xuống đất, chỉ cửa lớn Vị Ương cung, âm thanh lạnh lùng nói: "cút, đều cút hết cho ta."
Ta và A Nhiễm vốn muốn an ủi nương nương đôi câu, người lại không cho chúng ta cơ hội mở miệng, "đều ra ngoài đi, ta chỉ muốn một mình im lặng trong chốt lát.."
*Hình ảnh cái Huân (minh họa)