Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 43: Thác loạn!!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Quân Đại

Editor: Shenllino/nanaluvsj

(*)Nguyên tác tên chương là 'Xuất quỹ ai thao'. Có thể hiểu là 'quá trớn' cũng được.

☆☆☆

Vinh Tây Lăng nắm được tin tức báo lại cho Tô Cô Vân, hai người bận rộn điều động công việc đến tận đêm khuya, xung quanh vắng vẻ, đèn đuốc sáng choang mới hoàn thành tốt bước đầu kế hoạch. Vinh Tây Lăng cũng bận rộn một ngày, nhưng chỉ cần nghĩ đến con người đáng yêu ở phòng đang chờ hắn về thì hăng hái trở lại. Đốt điếu thuốc trên đường đi qua chỗ ở Tô gia, Vinh Tây Lăng hồi tưởng lại mùi vị vui thích ban ngày phiên vân phúc vũ với tiểu quân kỹ, nghĩ nghĩ một hồi trong lòng lại xao động, nảy ra cách chơi mới, không kịp đợi quay về.

Nơi ở Tô gia sáng như ban ngày, Tô Quân Lan đang vùi trên sofa chờ ông xã quay lại thì nghe có người gõ cửa, y trong lòng nghi ngờ, ông xã đều trực tiếp mở cửa, bên ngoài là ai chứ? Mỹ nhân sau cánh cửa hỏi: "Ai vậy?"

Lập tức nghe được người kia trả lời: "Tô công tử ở trong sao? Tôi là đồng liêu của Vinh tướng quân, có lời muốn chuyển tới cậu."

*đồng liêu: bạn cùng làm quan.

Tô Quân Lan nghe sửng sốt một chút, đồng liêu với ông xã, nhưng rõ ràng là giọng nói y đã quen đến không thể quen hơn, là thứ mình ngày nhớ đêm mong. Im lặng trong chốc lát, mỹ nhân lập tức hiểu ý, cười duyên mở cửa.

Bên ngoài có một người đàn ông đang chống tay lên cửa, một tay cầm áo khoác quân phục, bộ dáng cà lơ phất phơ, áo sơ mi cởi hai nút lộ ra vòm ngực màu mật khỏe khoắn, cách mặc áo cũng có thể nhìn ra cơ thể hoàn hảo của hắn, cơ bắp rắn chắc, cường tráng hữu lực. Hơn nữa, hắn còn sở hữu một gương mặt vô cùng anh tuấn phi phàm, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, kèm chút khí chất cao ngạo, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn y. Ánh mắt nóng bỏng như vậy, rất là... lộ liễu sắc tình.

Tô Quân Lan nương theo ánh mắt hắn nhìn lên người mình hét lên một tiếng sợ hãi. Y mới tắm thơm cánh hoa xong đang chờ ông xã quay lại chơi, vốn dĩ không mặc quần áo, trong lúc kích động không kiềm được chạy đi mở cửa, bị một tên đàn ông xa lạ nhìn sạch sẽ.

Mỹ nhân theo bản năng che hạ thể mình, nhưng quên mất trên người y chỗ mê người không phải chỉ mỗi chỗ ấy. Bị căng thẳng, hô hấp mỹ nhân cũng trở nên dồn dập, hai bé vú mềm mại phía trước cũng sợ hãi khẽ run, núm vú dưới sự kích thích không biết nguy hiểm thật thà dựng lên, tròn tròn đỏ thẫm liễm lệ, trên quầng vú còn lưu lại dấu răng nam nhân, hương thơm hoa hồng lan tỏa từ cơ thể trắng tuyết, rạo rực biết bao.

Nam nhân ngoài cửa hẳn đã quên mục đích khi tới đây, no mắt đối diện mỹ nhân xinh đẹp vú lớn nhút nhát nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng, mắt ẩn xuân quang, một bộ dạng lẳng lơ đói khát cầu được đàn ông yêu thương. Nam nhân khó nhịn cởi áo sơ mi ra, áo khoác cầm trên tay cũng ném xuống đất, tay trần hướng tới mỹ nhân, không tiếc lời khen tóm lấy hai vú y, ngón cái không ngừng se đầu v*. Bàn tay có vết chai, thêm nữa còn chơi đùa vị trí trước đây đã bị đàn ông khác làm trầy da ứa máu, trong chốc lát trêu đùa cặp vú đỏ ửng, còn trướng lớn hơn, đầu v* cũng dần cứng lên, lại mơ hồ thoang thoảng hương sữa.

Tô Quân Lan không nghĩ rằng mới lên đã bị tên đàn ông xa lạ kia sờ ngực, còn trổ hết thủ đoạn sắc tình trêu đùa, chơi cặp vú trống vắng của y thật lâu làm mùi sữa bay khắp nơi, chỉ sợ bị bỏ lại mà chui rúc trong lòng bàn tay người nọ. Tô Quân Lan vội vã lui về sau, lại bị nam nhân túm lấy hai vú không cho tránh thoát, y chỉ có thể la hét kháng cự: "Không... không được làm vậy, xin anh, a... Đừng sờ vú tôi, ứm a... Trướng quá, đừng làm nữa... A... huhu, tôi không muốn mà, chỉ có ông xã mới được chơi... tôi... Tránh ra..."

Thịt dâng tận miệng, nam nhân đời nào chịu để yên. Hắn đã duyệt qua vô số người cũng chưa từng thấy qua cực phẩm mỹ vị như vậy. Hắn ta dứt khoát bước vào, một cước đá cửa, kéo Tô Quân Lan vào ngực mình tận tình xoa nắn, cảm nhận thịt non mềm mại cặp vú y, bàn tay chơi đùa cái mông Tô Quân Lan, xấu xa cười: "Khó trách Vinh tướng quân mỗi ngày đều xuân quang đầy mặt, thì ra là có một bảo bối cực phẩm thế này phục vụ hắn mỗi ngày ha. Bảo bối, mỹ nhân, cưng để gia đây thoải mái một chút, chắc chắn sẽ không bạc đãi cưng."

Đời nào Tô Quân Lan chịu như vậy, nhưng bị cánh tay như gọng kiềm giam cầm trong ngực, trên dưới lớn nhỏ gì bị ăn sạch cả rồi, chiêu trò tán tỉnh của đối phương lại quá mức cao siêu làm thí mắt y ướt đẫm, đùi non d*m thủy chảy liên tục, vú cũng xuất hiện cảm giác no căng quen thuộc. Chẳng lẽ... sẽ phun sữa cho tên này sao? Không, y không muốn, chỉ có thể phun nước cho mình ông xã thôi. Trướng chịu không nổi, Tô Quân Lan không thể làm gì hơn ngoài áp dụng chính sách dụ dỗ, chôn mặt vào vai nam nhân khóc lóc thất thanh, khẩn cầu: "Ư... ư... Xin anh, đừng ép tôi mà, tôi khổ quá mà... Bị đàn ông khác chạm vào, ông xã cũng không cần tôi nữa, tôi sẽ chết mất... A... Sao anh dám chen ngón tay vào, rút nó ra, ưm... Anh là người xấu, cái mông xót quá..."

Mỹ nhân bật khóc, nào có sinh vật giống đực nào có thể đỡ được, nào có thể không đau lòng kia chứ? Nam nhân lặng lẽ thở dài, nói: "Không phải tôi làm em rất thoải mái sao, phía dưới cũng ướt cả rồi, tiểu côn th*t còn hôn dương v*t bự của tôi, d*m thủy chảy ướt cả quần tôi rồi còn không chịu cho làm sao? No no, đừng có vội lắc đầu, đói khát như vậy rồi, ông xã cưng có phải cả ngày chưa 'làm' cưng không, trễ như vậy cũng không về yêu thương để cưng ở nhà một mình phát dâm. Nói tôi nghe có phải dâm thịt cũng phát đau rồi không?"

Tô Quân Lan bị nam nhân xoa nắn ở trong, lời nói của hắn lại chạm đến thâm tâm y, càng khóc dữ hơn nói: "Ưm... Anh nói đúng, tôi... Từ trong ra ngoài chỗ nào cũng ngứa, từ vú xuống mông, càng dâm đãng càng ngứa ngáy, hức hức... Cả ngày không ai 'làm' tôi, thật khó chịu... Trời ạ, không muốn anh làm nữa, tôi muốn thủ thân cho xã. Ư a, dừng lại đi... anh đã sờ qua, còn dùng... a, dùng ngón tay chơi tôi. Tha cho tôi đi, tôi không cho anh... đút dương v*t vào đâu, ưm..."

Nam nhân cười mấy tiếng kì quái, thế mà lại thu tay thật. Thí mắt Tô Quân Lan bị hắn xâm phạm cũng đỏ lên, nhục huyệt lộ ra ngoài, núm vú lại tràn ra mấy giọt sữa, cái mông béo múp sưng to, bên hông đều là dấu tay, khóc trông thê thảm vô cùng, không biết lát nữa sẽ nói với ông xã làm sao.

Nhưng nam nhân lại không đi, còn không biết lôi từ đâu ra một đoạn băng bỏ vào máy chiếu. Mỹ nhân vừa nhìn thấy máy chiếu liền nhớ lại lần trước bản thân một mình trở về Tô gia, nhìn đoạn phim bị ông xã chơi đến bắn nước tiểu trong hầm giam 'tự xử', vô cùng xấu hổ nhưng lại ngọt ngào, càng thêm nhớ lại khoảng thời gian hai người vui vẻ bên nhau, lại cúi đầu nhìn dấu vết sắc tình khắp người, cơ thể bị đồng liêu của ông xã dày xéo dâm uế chịu không nổi, nhất thời cảm thấy đời này không còn gì có thể luyến tiếc nữa.

Âm thanh trong đoạn phim thu hút sự chú ý của Tô Quân Lan, nam nhân mở phim lên đã đến phía sau Tô Quân Lan, từ phía sau ôm lấy y tiếp tục sờ nắn cặp vú, đồng thời cũng chen vào giữa hai chân đùa bỡn hạ thể y, mấy phần ôn nhu nói: "Xem đi, trên đó đều là bằng chứng thác loạn của Vinh tướng quân, trong văn phòng công khai đi chơi quân kỹ, phiên vân phúc vũ cả một buổi chiều, đã sớm vứt cậu bé đáng yêu cưng ra sau đầu rồi."

Tô Quân Lan đã sớm không còn quan tâm đến tên đang giở trò bỉ ổi trên người mình, y ngây ngốc nhìn hình ảnh trước mặt. Trong đoạn phim Vinh Tây Lăng hung mãnh chơi tiểu quân kỹ dung mạo xinh đẹp, dương v*t bự được hai cái miệng của y vô số lần ăn vào lại chơi thí mắt người khác, tinh dịch và nước tiểu của riêng y lại không chút keo kiệt tưới hết lên người quân kỹ, còn có những lời dâm êm tai kia đều nói cho người lạ nghe. Tiểu quân kỹ kia mặt cũng đầy hạnh phúc và hưởng thụ, bộ dáng muốn ngừng nhưng không ngừng được rất đẹp, còn vô cùng dâm... Trời ạ, quân kỹ cũng có cái vú lớn ngang ngửa y, cũng sẽ phun sữa... Ông xã đi mút sữa người khác, còn liếm cái mông cậu ta, uống rượu vang cậu ta dùng mông đút... Quân kỹ này cũng quá biết chơi đi, khó trách ông xã không còn thèm y nữa...

Bị những hình ảnh dâm uế phóng túng kia kích thích, mỹ nhân đau lòng đến phẫn uất, không cam lòng cũng thét một tiếng chói tai phun ra một luồng sữa đậm đặc dính đầy hai vú bự. Thấy nam nhân phía sau chăm chú nhìn, mỹ nhân dường như còn ngại hình ảnh này chưa đủ ướt át dâm đãng, nâng hai tay nhỏ bé xoa xoa ngực dính sữa, khóc nói: "Đau quá... Chỗ này của em đau quá..."

Nam nhân sao không biết y đang muốn nói đau tim, vô cùng phối hợp với hoàn cảnh, bàn tay ấm áp ôm lấy hai vú mềm mại xinh đẹp của mỹ nhân, vô cùng ôn nhu an ủi, dụ dỗ nói: "Ngoan, để anh xoa cho cưng, xoa rồi sẽ không đau nữa. Chúng ta không cần Vinh Tây Lăng nữa, để anh yêu cưng đi, chỉ thương một mình cưng, bảo đảm bên trong cái mông và trên người cưng còn nhiều tinh dịch hơn tiểu quân kỹ dâm đãng kia."

Dường như sợ mỹ nhân không tin, nam nhân cởi quần, dương v*t thô to dựng thẳng lập tức phóng ra đập lên cánh mông béo múp tròn lẳn của mỹ nhân, nhiệt độ nóng phỏng khiến mỹ nhân run lên. Nam nhân nhanh chóng chớp thời cơ túm lấy bàn tay nhỏ bé của mỹ nhân sờ lên dương v*t ngạo nghễ của mình, cười nói: "Sờ dương v*t anh một cái nào, có phải khổng lồ không, để nó đút vào mông cưng bảo đảm vô cùng sướng, sướng đến thét chói tai cái gì cũng không nhớ nổi, hơn nữa nó chỉ thuộc về mỗi cưng thôi. Tới nào, bảo bối, để anh chơi cưng sướng một trận."

Bàn tay trước ngực thật dịu dàng quá, hầu hạ vú y sướng như vậy, còn chơi đầu v* nữa... Dường như... trong lòng cũng không còn quá đau đớn, còn có cây dương v*t trong tay nữa, chiều dài thật kinh người mà. Y khó chịu quá, không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn có đàn ông mơn trớn cơ thể mình thật sướng, lấp đầy trống rỗng trong y, không muốn một mình thương tâm rơi nước mắt nữa...

Trong đầu hỗn loạn Tô Quân Lan hoàn toàn bị nam nhân đầu độc, lại chủ động xoay người tựa sát lên ngực nam nhân, dùng bộ ngực mềm mại làm nũng cơ bụng nam nhân, thất thần nói: "Được, em... Em cho anh chơi, cho anh thỏa sức chơi em... Đúng, làm em..."

Nam nhân chỉ đang đợi những lời như vậy, được mỹ nhân cho phép lập tức đè y dưới thân, cắn lên vú múp mình khao khát từ lâu, liếm sạch sữa trắng dính bên trên, bắt đầu liếm lên vết cắn hôn in dấu trước đó, nhân lúc mỹ nhân còn thất thần càng ra sức cắn mạnh lên, che đi tất cả các dấu vết ban đầu.

Tuy vậy đau đớn cũng không làm mỹ nhân chùn bước, ngược lại y càng thêm kích động, chủ động mở lớn hai chân, lắc eo cọ lên dương v*t nam nhân, nỉ non: "A... Làm em, anh trai dương v*t bự mau tới chơi em... Em gái dâm... không, em trai dâm đãng của anh thật muốn bị anh hai chơi mà... Nhanh lên chút... vào đi..."

Lời mời gọi như vậy khơi dậy tính tình thô bạo của nam nhân, không chút lưu tình vọt thẳng vào một phát đâm trúng điểm dâm, hưởng thụ bao bọc giữ lại của vách tràng nóng bỏng, còn có dịch ruột ấm áp ẩm ướt, dương v*t bự được phục vụ sướng không nói nên lời, càng chắc chắn mình đã nhặt được một bảo bối cực phẩm, là bé dâm trời sinh cho đàn ông chơi.

Những người làm lính đều có thể lực tốt kinh người, Tô Quân Lan bị hắn chơi hai mắt trắng dã, tinh thủy cũng bắn ra hai lần mà nam nhân vẫn chưa bắn lần nào, sức ngựa không hề giảm sầm sập húc vào dâm huyệt, hỏi: "Bé dâm, anh chơi cưng sướng không, sướng như nam nhân của em chơi em không?"

Tô Quân Lan quả thực yêu thích hương vị bị hắn cắm huyệt điên cuồng, rất sợ hắn lui ra không làm nữa, kỹ xảo thỏa mãn đàn ông bày hết ra cho hắn, cái mông uốn éo theo tiết tấu của nam nhân, lại còn chủ động dâng lên hai vú cho người ta bóp nắn. Y nghe nam nhân hỏi, lập tức đáp: "Sướng... Tiểu tao hóa sướng quá... A... Cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ được chơi như vậy... Ứm... Phê quá, ha... Ư ưm... Anh chính là người đàn ông của em.. Hắn... hắn có quân kỹ, em có anh, có 'cậu bé' to bự của anh... Ha... Tới nữa đi, đâm em, rót tinh cho em, em thèm tinh dịch..."

Dứt lời, Tô Quân Lan lại ra sức kẹp chặt cái mông, toàn tâm toàn ý cầu xin tinh dịch của nam nhân. Quả nhiên không hổ danh là bé dâm được đàn ông 'dạy dỗ' từ nhỏ, lựa đúng thời điểm kẹp nam nhân bắn ra. Cái mông được rót ngập tinh dịch như ý muốn, ấm áp nóng hổi, tưới cả người y cũng nóng lây. Dâm huyệt đói khát đã lâu cuối cùng cũng được ăn 'đồ' của nam nhân, mỹ nhân hạnh phúc khóc nấc, khóc không thành tiếng rên rỉ: "Lại được đàn ông rót tinh... Thật vui, a... Em còn muốn, anh trai tốt, tướng quân giỏi quá, ngài thật dũng mãnh rót đầy em, ha... Dùng dương v*t bự chơi chết em, bắn thật nhiều tinh dịch và nước tiểu, rót phình bé dâm của anh..."

Nam nhân vừa bắn xong bị dâm kêu của mỹ nhân làm cho dựng lều lại, cười cợt: "Cưng bé dâm này, có phải đã sớm muốn hồng hạnh xuất tường rồi không còn giả bộ trinh tiết liệt phụ với anh. Nói, thí mắt dâm này đã ăn bao nhiêu cây dương v*t rồi?"

*hồng hạnh xuất tường: ý chỉ ngoại tình.

Tô Quân Lan bị nói vậy bao oan, thương tâm đau khổ muốn chết, giãy giụa nhào vào lồng ngực nam nhân, ôm thật chặt eo hắn, lắc lắc đầu khóc lóc: "Không, em không có... Thân thể này với dâm vừa tiện, thích đàn ông, bị chơi quen rồi... Nhưng mà... em không chấp nhận được người khác, em chỉ có anh thôi huhu... Em không muốn anh hiểu lầm... Anh xấu lắm, sao có thể nói em như vậy..."

Trông mỹ nhân khóc lóc nghẹn ngào, nam nhân cũng biết đang sướng quá hóa sảng cmnr, ghẹo hơi quá trớn làm bảo bối mình đau lòng, làm y quên mất đang chơi trò tình thú với hắn mà khóc nức nở. Nam nhân vội vàng kéo y vào lòng ôm, đau lòng nói: "Được rồi, bảo bối ngoan, đừng khóc mà... Anh biết hết, bảo bối chỉ cho một mình anh chơi, là anh sai."

Tô Quân Lan bị vẻ mặt cuống cuồng của nam nhân chọc cười, cũng rõ nam nhân khi lên giường thì không quản được cái miệng mình, những lời trêu đùa cũng không thể coi là thật, nín khóc mỉm cười kêu một tiếng: "Ông xã..."

Vinh Tây Lăng vội vã trả lời, không thèm để ý mình đang chơi đóng vai đóng viếc dụ dỗ mỹ nhân gì nữa, đang muốn bình tĩnh dỗ bảo bối, ai dè nam nhân đột nhiên lắc mông một cái, nũng nịu nói: "Trong mông... cứng quá..."

Vinh Tây Lăng suýt nữa lại bị câu dẫn thú tính đại phát, gầm gừ: "Không cứng thì lấy gì chơi tiểu tao hóa cưng?" Dứt lời, thể lực như được khôi phục lại, dùng hành động thực tế yêu thương mỹ nhân. Tô Quân Lan được nam nhân mình yêu hôn cả người, cắm mông, vô cùng vô cùng hạnh phúc, cũng bởi do bị tiếng rên rỉ nũng nịu kích thích, hai người đương nhiên lại 'đánh' nhau một trận.

Ân ái qua đi, Tô Quân Lan nằm trong lòng nam nhân hồi phục sau cao trào, Vinh Tây Lăng nghịch mái tóc dài ướt mồ hôi của y, đột nhiên hỏi: "Nếu ông xã thực sự làm bậy, bảo bối sẽ tìm đàn ông khác sao?"

Tô Quân Lan trừng hắn một cái, nói: "Làm gì, em sẽ ném con hồ ly tinh đó xuống biển làm mồi cho cá, cướp ông xã lại."

Vinh Tây Lăng nghe xong tâm tình rất tốt, cười cười: "Trước mặt mỹ nhân nhà anh ai dám giành lấy cái danh hồ ly tinh này. Em chính là hồ ly dâm của ông xã, ông xã muốn cưng cả đời còn không hết, sẽ không làm bậy đâu."

Hiển nhiên Tô Quân Lan tin tưởng nam nhân, cũng tin tưởng mình tuyệt đối có thể giữ được hắn. Nếu nam nhân nói mình là hồ ly dâm, vậy hẳn phải thời thời khắc khắc phát tao nhỉ. Đoạn, mỹ nhân 'yêu nghề' lần nữa quấn lên người nam nhân. Đêm chỉ vừa mới bắt đầu...

(tổ nghề quật chết =))))))

- ----

Cậu hai họ Tô ân ái không ngừng, tình nồng ý mật, nhưng Tạ Lan Khanh ở trong doanh trại thì không được sung sướng như vậy, bị tin tức của kẻ thù làm chấn động đến mất năng lực suy nghĩ, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra ai đã giúp cậu báo thù, nhưng lại có một chút cảm giác nhẹ nhõm. Trong lòng ngổn ngang, cậu càng nhớ Tô Cô Vân. Nam nhân kia dạo này đối xử cực kỳ dịu dàng với cậu, cho dù bận rộn nhiều việc nhưng chuyện gì cũng chiều cậu, đi tới đâu cũng dẫn cậu theo. Mặc dù Tạ Lan Khanh cảm thấy rất vui, nhưng chung quy cũng không tránh được cảm giác lo được lo mất. Tô Cô Vân dịu dàng quan sát cậu, sờ sờ rồi ôm ấp hay hôn hôn cũng không thiếu, nhưng cái chính vẫn không làm đến bước cuối cùng. Lần nào cũng thắng gấp quay xe không biết gã đang nghĩ gì, chẳng lẽ cảm thấy cậu không hấp dẫn bằng Đường Dạ Vũ sao?

Tạ Lan Khanh nhớ tới những gì Tô Quân Lan từng nói với cậu, mọi việc muốn có phải có làm thì mới có ăn, xem ra mình phải chủ động một chút. Đặc biệt tối nay, cậu vô cùng khao khát những cái chạm và chiếm làm của riêng của Tô Cô Vân, đến để cho cậu cảm giác an toàn. Hạ quyết tâm, Tạ Lan Khanh tùy tiện thay quần áo đi đến doanh trại Tô Cô Vân, quyết định cho dù gã có từ chối cỡ nào cũng phải tiến được tới bước cuối. Vừa đi vừa nghĩ ngợi, Tạ Lan Khanh hơi thả lỏng cảnh giác, bởi y không cảm thấy sẽ có gì nguy hiểm ở doanh trại. Nhưng đến khi cậu cảm giác được sau lưng mình có người thì đã muộn, hắn ta dùng khăn tẩm thuốc mê chụp mũi và miệng của cậu. Tạ Lan Khanh liều mạng vùng vẫy nhưng vẫn không chống được tác dụng thuốc, hôn mê bất tỉnh.

Buổi tối vẫn bình yên như vậy, các hoạt động vẫn tiếp tục như thường lệ, không ai phát hiện ra Tạ Lan Khanh đã im hơi lặng tiếng bị bắt đi. Tô Cô Vân lúc này còn ở bộ chỉ huy nghiên cứu phương án chiến đấu, trong đầu còn nghĩ không biết tiểu Tạ ngủ chưa, định bụng lát đi ngó một chút, nếu chưa ngủ thì đi ăn khuya với nhau, hoàn toàn không biết Tiểu tạ bị bắt cóc ngay trên chính địa bàn của mình...

☆☆☆

Editor: Sao anh hai Tô cái số nó cứ nhọ thế nhỉ =))))))))))))))))))))

chapter content