Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 41: Gian d*m quân kỹ!!





*Quân kỹ: kỹ nữ/nam phục vụ trong quân đội.

Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Sau khi Cố Dạ Hằng và Đường Phong rời đi, Đường Dạ Vũ một tay tiếp quản quân đội phía Bắc, cũng ngoan ngoãn ở yên một thời gian.

Tứ đại hộ pháp của Minh Nguyệt đường vẫn ở lại Kinh đô, trong khi Vinh Tây Lăng và Tô Cô Vân mỗi người bê tiểu thụ nhà mình chạy tới đại doanh trại ở Tô Châu, nhân lúc đang sóng yên biển lặng trước trận chiến cuối cùng mà thao binh luyện mã, bày binh bố trận.

Doanh trại Nam triều Tô gia chiếm hơn nửa số lượng trong sân, mấy trăm ngàn ngựa lính đang được huấn luyện, Tô Cô Vân và Vinh Tây Lăng cũng tham gia, tự mình ra sân huấn luyện.

Binh lính như mọi ngày huấn luyện vô cùng nghiêm túc và tập trung, động tác mạnh mẽ dứt khoát, tiếng hô vang rền như sấm khí thế át cả sông núi, không ai phát hiện ra bên trong bụi rậm trong sân huấn luyện xuất hiện một bóng dáng đo đỏ, chính là anh bạn Tô Quân Lan ở nhà rảnh rỗi chán quá chán chạy tới xem luyện binh.

Thời tiết ở phương Nam vẫn luôn oi bức ẩm ướt, lúc nào cũng có thể mưa lớn. Nhưng khí hậu âm u bầu trời xám xịt như vậy lại hợp với cảnh tượng hùng tráng khắc nghiệt của quân đội đang luyện tập. Một cảnh tượng thời bình hiếm thấy như vậy, nhưng Tô Quân Lan vẫn không có tâm trạng ngưỡng mộ, bởi vì ánh mắt của y đã bị người đàn ông đứng trước đội lính thu hút hết. Vinh Tây Lăng mặc quân trang dã chiến, nét mặt chăm chú quan sát các binh lính tập luyện, ánh mắt lạnh lẽo ngưng đọng như vực sâu, toàn thân chững chạc hiên ngang lại phá ra khí chất đàn ông cuồng dã mê người, Tô mỹ nhân dòm mà nước miếng ròng ròng.

Úi chaoooo, chồng em sao có thể đẹp trai đến dị, mê quá mê quá!! Tô Quân Lan có chút đứng không vững, eo mềm chân cũng mềm, chỉ muốn nhào lên người nam nhân cho hắn hung hăng 'yêu thương' một trận. Nhìn thời gian đoán chắc tầm nửa tiếng nữa sẽ được nghỉ ngơi, ông xã cực khổ như vậy, hay là cho ảnh một chút 'sập rai' đi. Mỹ nhân quyết tâm, lặng lẽ chạy đi, giữa chân mày đều là rạo rực.

Vinh Tây Lăng quay về phòng chỉ huy đã là lúc xế trưa, cả người đều là mồ hôi, quần áo đầy bụi bặm, đang muốn cởi đồ đi tắm lại nghe được tiếng 'cốc cốc' gõ cửa. Hắn đành dừng động tác lại, cao giọng nói: "Vào đi!"

Đẩy cửa vào là hai người lính, trên vai còn vác theo một cuộn thảm lông. Chỉ thấy bọn họ nhẹ nhà bỏ tấm thảm lên đất, cung kính chào một cái, nói: "Báo cáo tướng quân, đây là Tô tướng quân sai chúng tôi đưa tới."

Vinh Tây Lăng ngạc nhiên một lát, không hiểu hỏi: "Thứ gì đây?"

Vẻ mặt cậu lính bỗng trở nên vi diệu, khóe môi giống như co rút mấy cái mới bình tĩnh đáp: "Tô tướng quân nói là... đặc biệt tìm riêng cho ngài một quân kỹ tốt nhất. Ngài khổ cực huấn luyện chúng tôi, cần... được 'chăm sóc chu đáo.'"

Trên mặt Vinh Tây Lăng hiện lên nụ cười, thầm nghĩ chắc đây là trò gì mới, không biết sẽ 'đùa giỡn' như thế nào. Hắn phất tay một cái ý bảo hai tên lính lui ra, chống cằm chăm chú nhìn cái cuộn trước mặt.

Một lát sau, cái cuộn bắt đầu chuyển động, bên trong còn truyền tới âm thanh rên rỉ yếu ớt nhưng hết sức êm tai. Vinh Tây Lăng túm cái thảm lại, dùng sức nhấc nó dậy, 'cái bánh cuốn' được mở ra, kéo mấy vòng lộ ra một bóng người. Người nọ nói nhỏ hai tiếng, đôi mắt chăm chú nhìn Vinh Tây Lăng, thấy nam nhân chỉ cười như không cười đứng đấy, liền nũng nịu nhếch lên cái miệng hồng hồng xinh xắn, xoay mình chạy tới vừa vặn ngừng dưới chân Vinh Tây Lăng.

Vinh Tây Lăng cũng đứng đây nhìn cậu ta, quả là mỹ nhân thế gian hiếm thấy. Làn da trắng tuyết, mái tóc đen nhánh, đôi mắt đen láy sáng người sâu thẳm, hai chấm nhỏ động lòng người, eo lưng chuyển động mị ý. Yếm màu xanh dài đến rốn, hạ thể trần trụi, 'cây thịt' không lớn, hai chân bắt chéo thon dài trắng nõn khiến người ta muốn hung hăng tách chúng ra, trộm ngắm cảnh đẹp ở trong.

Vinh Tây Lăng cười đen tối, hỏi: "Cậu là... quân kỹ tốt nhất sao?"

Mỹ nhân mặt đầy say mê, kêu: "Ưm... Thưa tướng quân, đúng vậy... Tướng quân thỏa thích chơi đùa em đi, ưm a... Làm em... Em sẽ cho ngài vô cùng sung sướng..."

Vinh Tây Lăng cũng không khách sáo, chân mang bốt da đạp lên dương v*t nam kỹ. Mỹ nhân bị đạp rên rỉ một tiếng: "Thật sướng quá... Chân tướng quân thật mạnh mẽ, hưm... Khí lực thật lớn, a ha... sướng chết kỹ nam em..."

Hai chân vốn khép chặt đã không tự chủ được mở ra, nhường không gian lớn hơn cho nam nhân tùy ý chà đạp đùa bỡn tiểu kê kê. Dưới đế giày còn dính không ít bùn đất, cạnh cứng đế giày thi nhau đạp lên miếng thịt nho nhỏ kia, chơi khúc thịt sạch sẽ béo múp dính đầy bụi đất, mã mắt còn trào ra hỗn hợp dâm dịch nhất thời lầy lội chịu không nổi, vô cùng dơ bẩn. Nhưng thứ như vậy kết hợp với cơ thể tuyết trắng nhẵn nhụi và dung mạo như hoa như trăng của quân kỹ lại không có cảm giác không ưa nhìn, ngược lại càng khơi dậy dục vọng giày xéo của hắn, muốn cả người y cũng nhuốm bẩn, nhìn y trở thành một dâm vật bị đàn ông chơi hư.

Định lực của Vinh Tây Lăng cũng rất cứng, vưu vật như thế nằm dưới chân cho hắn chà đạp còn rất hưởng thụ uốn éo rên rỉ mà hắn vẫn còn tâm trạng hành hạ khiêu khích, lực dưới chân càng tăng thêm, trầm giọng hỏi: "Không sợ ta giẫm nát thứ này của cưng sao?"

"A a... Không sợ, tướng quân giẫm nát em đi, không có tiểu kê kê... ưm... em vẫn có thể dùng phía sau cho tướng sung sướng... Ứm a, thí mắt tiểu tao hóa chơi rất sướng, tướng quân... thử một chút đi mà..."

Vinh Tây Lăng nghe y rên rỉ càng về cuối âm thanh càng thay đổi, cao độ giống như tấm lụa bị xé toạc, trong trẻo nhưng run rẩy cuối âm, nam nhân liền rõ tiểu tao hóa trên sàn này muốn bị hắn đạp cho bắn lắm rồi. Tức thì, Vinh Tây Lăng lại xấu xa rút chân về, cởi dây nịt da ra, phóng thích 'thằng nhỏ' bị nhốt cả nửa ngày.

Mỹ nhân mới bị cưỡng chế xoa nắn cao trào, run run rẩy rẩy khó chịu rụt người chảy nước mắt, chợt thấy một cây dương v*t thô to như vậy xuất hiện trước mắt, nước miếng lập tức ứa ra ướt đôi môi đỏ mọng, tha thiết cầu xin: "Trời ơi, dương v*t tướng quân thật lớn... Tướng quân, em muốn dương v*t ngài, ngài bắn cho em được không... Hức, tao hóa khó chịu..."

Nam nhân cười tà: "Nhưng mà dương v*t bây giờ không muốn bắn tinh, nó muốn tiểu cơ..."

Mỹ nhân kích động cầu xin: "Ưm ưm... Muốn, tướng quân tiểu ra tiểu tao hóa cũng muốn... A ư... Tướng quân, tiểu lên người em đi, dùng nước tiểu ngài tắm sạch em đi... Muốn mùi vị của ngài..."

Mời gọi như vậy chắc chắn không gã nào cưỡng được, Vinh Tây Lăng nặng nề thở mạnh cúi đầu nhìn bé dâm lõa lồ đang chờ được mình 'tưới tắm', hạ thân thả lỏng một chút, một dòng nước màu vàng tí tách rơi xuống tiểu hết lên thân thể lẳng lơ yêu mị dưới thân. Nước tiểu ấm áp của nam nhân rơi xuống, mỹ nhân không kiềm chế nổi ngẩng đầu thét chói tai, cơ thể lăn lộn uốn éo, dương v*t bị nam nhân chơi cứng lên cũng bắn ra luồng tinh dịch trắng đục. Nhất thời cơ thể mơn mởn trắng nõn được đủ loại thể dịch bắn lên, vàng trắng xen kẽ, cái yếm mỏng manh bị ướt ôm sát người, càng hiện rõ hơn từng đường con uyển chuyển.

Trên người bị phun nước tiểu, tiểu kê kê cũng được giải phóng, mỹ nhân trong nháy mắt dễ chịu không thôi, xụi lơ không muốn cử động. Vinh Tây Lăng lạnh lùng nhìn y, ra lệnh: "Đứng lên phục vụ ta."

Mỹ nhân dần hồi tỉnh, mắt thấy dương v*t siêu to khổng lồ của nam nhân nhất thời cả người lại nóng ran, sức lực và khát vọng như được bơm đầy. Y nhanh chóng ngồi dậy, bò đến bên chân nam nhân.

Mới rời khỏi sân huấn luyện trên người nam nhân còn mang mùi mồ hôi hòa cùng bùn đất, nhưng mỹ nhân lại vô cùng yêu thích mùi hương giống đực này, ôm lấy chân hắn, thành kính cởi bốt da và vớ ra, áp bàn chân lên gương mặt xinh đẹp của mình. Gương mặt nhỏ nhắn cạ cạ chân nam nhân, hít lấy hít để ra sức ngửi mùi hương nam nhân, sau đó y vươn chiếc lưỡi mềm mại bắt đầu liếm lòng bàn chân.

Vinh Tây Lăng dứt khoát ngồi trên ghế sofa nâng chân hưởng thụ phục vụ của mỹ nhân, đồng thời nhìn sống lưng trắng nõn đường cong vô cùng xuất sắc trước mặt mình, còn có dâm dịch và nước tiểu vẫn chảy xuống.

Mỹ nhân hết ngửi lại liếm, một đường hướng lên, cái miệng nhỏ nhắn rốt cuộc cũng được ăn dương v*t bự mình hằng mong ước. dương v*t mới tiểu ra còn mùi khai, cộng thêm bộ quân phục thật dày nên còn ủ thêm mùi mồ hôi, nhưng hai mùi hương này ăn vào lại chính là liều thuốc kích dục tốt nhất khiến tiểu tao hóa vừa ăn vừa uốn éo cái mông như chó mẹ đang cầu xin bị chơi hỏng.

Nam nhân được phục vụ sảng khoái không tiếc lời khen ngợi: "Hừ... Miệng nhỏ được ăn ngon chưa này, hừ... Mẹ nó thật dâm đãng, động tác nhanh hơn nữa coi, a ha... Bắn cho cưng..."

Mỹ nhân ra sức khẩu giao cuối cùng cũng có được tinh dịch nồng đậm của tướng quân thân yêu. Y mút dương v*t thật mạnh, ngẩng đầu nuốt toàn bộ tinh dịch được phun ra vào bụng như sợ bị rớt mất, mặt đầy dâm đãng.

"Ưm a... 'Sữa bò' của tướng quân uống thật ngon... Ưm hưm... Tiểu tao hóa uống no bụng, còn muốn..."

Vinh Tây Lăng thấy mỹ nhân thỏa mãn nằm trên chân mình thở dốc, da thịt trắng tuyết hơi lay động, cái mông béo khỏe rịn mồ hôi tựa như quả đào mọng nước, tươi non ngon ngọt khiến người khác nhìn khô miệng. Cuối cùng, hắn cười nói: "Tiểu quân kỹ, tướng quân của cưng cũng khát lắm rồi."

Quân kỹ chuyên nghiệp nghe những lời như vậy, nhanh chóng đáp: "Tiểu tao hóa có nước, có loại tướng quân thích uống nhất..."

Dứt lời, mỹ nhân lại chống hai tay xuống đất nhưng xoay người lại để mông mình đối diện Vinh Tây Lăng, sau đó áp đầu xuống sàn, tay nhỏ đẩy hai cánh mông múp, lộ ra cúc huyệt ở giữa.

Nam nhân không nhịn được trợn mắt, chỉ thấy cái mông kia rõ ràng có dính cái gì màu đỏ, yêu mị mê hoặc lòng người, đỏ giống màu phấn còn phảng phất hương thơm. Lỗ nhỏ cũng không phải khép lại hoàn toàn, ở giữa đã bị banh ra nhét vào một viên ngọc trai trắng, ngoài cửa động đã có vài giọt chất lỏng dần tràn ra ngoài, viên ngọc dường như cũng không chặn nổi chất lỏng bên trong có xu hướng muốn rơi xuống.

Chất lỏng ở thí mắt dâm đãng hình như màu đỏ sậm. Đó... là cái gì?

☆☆☆

Editor: Trịn hấp dữn hơ =)))))))))))) Thiệt mệt hai đứa này luôn á =))))))))))))