Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 37: Dã chiến trong rừng!!




Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Vinh Tây Lăng không ngừng hạ từng nụ hôn lên chiếc lưng cong cong ưu mỹ của mỹ nhân, giúp y lắng xuống dư âm cao trào, tay đặt trên ngực cũng nhẹ bớt, chậm rãi xoa nắn hai luồng vú mềm mại, trên đầu nhũ còn rịn chút sữa. Vinh Tây Lăng cầm lấy toàn bộ, nương theo bên hông vuốt ve xuống phía dưới, thoa sữa lên hai cánh mông đầy, kêu: "Hưm ưm bảo bối, nếu anh không chơi cưng đến khi hậu huyệt cũng chảy sữa sẽ không..."

Nhẹ nhàng âu yếm vuốt ve như mang theo ma lực, mệt mỏi sau khi giao hoan thỏa thích như được quét sạch, ngược lại còn mong nhớ cảm giác sâu sắc tận xương tủy đó, quấn quýt nhau mặc kệ mọi thứ. Tô Quân Lan trên đất lắc lắc cái mông hai cái, nhỏ giọng nói: "Ông xã, anh... Ra ngoài một chút đi..."

Vinh Tây Lăng thoạt đầu ngây ngẩn, đây là lần đầu tiên mỹ nhân nói hắn rời khỏi cơ thể mình, trước đây đều là trêu chọc hắn thậm chí còn chủ động cầu hoan. Nhưng nghĩ có thể y bị cành cây cọ lên người không thoải mái, kìm nén dục vọng lập tức rút ra tính khí đang phồng to, dương v*t thẳng tưng ngồi bên cạnh.

Tô Quân Lan cũng gắng sức đứng dậy, ngồi quỳ trước mặt nam nhân, nghiêng đầu nhìn hắn. Vinh Tây Lăng đơn giản là hút một ngụm khí lạnh, cảm giác căng cứng muốn phát nổ, toàn bộ đều bị tiểu yêu tinh đó mê hoặc. Cách đó không xa, mỹ nhân nghiêm túc ngồi quỳ trên đất, trần trụi lặng lẽ đắm chìm dưới ánh trăng, dâm đãng mà thánh khiết. Mái tóc đen dài tán loạn rũ trên thân thể ngọc ngà, hai tay y vòng lại trước ngực, ép ra rãnh sâu hun hút giữa hai vú và cặp ngực tròn trịa, tính khí giữa hai chân cũng hơi dựng lên, tinh dịch dính trên người được ánh sáng tờ mờ chiếu sáng, dấu vết bị lăng ngược mông lung dưới ánh sáng bạc được điểm xuyết thêm, tựa như một họa phẩm tuyệt tác được vẽ lên cơ thể người, phác họa cám dỗ đầy tội lỗi không ai có thể chống lại.

Tô Quân Lan ngồi yên hồi lâu, nghe được tiếng thở dốc thô lỗ như dã thú nam nhân phát ra, tiếng sau nặng hơn tiếng trước, y biết nam nhân này muốn điên rồi. Song Tô Quân Lan động tác lại nhanh hơn một bước nhào lên trước, trái ngược với bộ dáng thánh khiết ngây thơ ban nãy, thời khắc y thay đổi nét mặt, bất kể khóe mắt đuôi mày hay đôi môi đỏ mọng xinh xắn, tất cả đều tản ra khí tức yêu mị không gì sánh được, từ thiên sứ thoắt sang yêu nghiệt chỉ trong nháy mắt.

Vinh Tây Lăng thấy mỹ nhân nhào lên, sợ y té vội vã dang hai tay đón người, lại không ngờ mỹ nhân vừa nhào lên đã hung hăng lột quần áo hắn. Vinh Tây Lăng cười khổ, tí nữa lại quên mất ban nãy mình đã cải trang thành tội phạm cưỡng hiếp, tiểu tao hóa đang bực bội đây mà, giơ nanh múa vuốt cào cấu. Vinh Tây Lăng ôn nhu dỗ dỗ: "Bảo bối ngoan nào, đừng xé, coi chừng lát nữa ông xã không có quần áo để mặc. Chúng ta không thể trần như nhộng mà về chứ."

Tô Quân Lan đời nào chịu nghe, đoán chừng nam nhân cũng không phản kháng lại tiếp túc kéo kéo xé xé xả giận, lại phát hiện nam nhân cố ý mặc một lớp áo bông thật dày bên trong làm y càng quạu hơn, ôm đống quần áo đến bên bờ rừng hung hăng ném đi, sau đó ngồi vào lòng nam nhân tức giận ngẩng đầu trừng mắt.

Vinh Tây Lăng không thèm nhận sai, ngược lại ôm cơ thể mềm mại vào lòng, dùng bờ ngực rắn rỏi cọ cọ thịt mềm trước ngực mỹ nhân, giả vờ đáng thương làm nũng bên tai mỹ nhân: "Bà xã ~ Anh lạnh quá đi, coi chừng bị bịnh ó..."

Tô Quân Lan bác bỏ: "Muốn gì, em còn chưa lạnh..."

Nói đoạn, đột nhiên y nghĩ đến Vinh Tây Lăng hồi nãy mặc đồ rất dày, vươn tay lên sờ ra một lưng đầy mồ hôi ướt hết tay, cơ thể đang ướt đẫm mồ hôi bị gió đêm thổi qua không lạnh mới lạ. Tô Quân Lan nóng nảy còn dư đâu hơi đi quan tâm nam nhân kia đang nói thật hay lươn lẹo, cơn giận ban nãy bị ném lên chín tầng mây, ôm siết nam nhân, giọng nói cũng dần nức nở: "Ông xã lại gần em này, còn lạnh không?"

Ý cười xẹt qua trong mắt Vinh Tây Lăng, nhưng vẫn giả vờ yếu đuối nói: "Còn lạnh quá, chắc sốt mất rồi... Bảo bối sờ một cái đi, bé ciu lạnh quá đi mất, sợ là đóng băng hư luôn rồi, sau này không thể 'yêu thương' thí mắt bà xã dâm nữa..."

Vinh tiên sinh lươn lẹo một lát thành công dụ mỹ nhân lúng túng tách chân dâng lên tiểu huyệt, cơn giận hừng hực ban nãy cũng đã sớm tan. Vinh Tây Lăng nhìn đại mỹ nhân tách hai chân nằm trước mặt mình, không kìm được vẽ nên nụ cười hạnh phúc, cúi người đè xuống hung hăng thao làm.

Sợ cây khô làm gây thương cho làn da được chăm sóc tỉ mỉ của mỹ nhân, Vinh Tây Lăng để lưng mình trên đất rồi cho Tô Quân Lan nằm ngửa trên người mình. Tư thế của hai người là đầu đối chân, Vinh Tây Lăng như sói đói nhìn chòng chọc chân ngọc của mỹ nhân, trong suốt tinh xảo, ngón chân mịn màng đáng yêu đẹp không thể tả, mu bàn chân bị hắn điên cuồng cắm căng cứng, bên trên phủ một tầng mồ hôi như châu ngọc dưới trăng, đẹp không tả xiết. Vinh Tây Lăng đói khát liếm lên trên, đầu tiên liếm láp mu bàn chân ướt đẫm mồ hôi, sau đó nhẹ nhàng gặm cắn từng ngón chân một. Mười ngón chân đều được hắn tỉ mỉ mút mát, đầu lưỡi trêu đùa ngón chân nhạy cảm, linh hoạt cắm rút giữa các kẽ ngón. Hắn chơi ngón chân đã đời liền chuyển xuống quét qua lòng bàn chân, đôi chân ngọc ngà bị chơi đến sưng đỏ.

Tô Quân Lan nằm ngửa trên người nam nhân, mỗi cú thúc thô bạo của nam nhân khiến y nảy người lên trước, giống như chiếc thuyền lắc lư trôi nổi giữa đại dương bị từng đợt sóng xô vây chiếm, nhưng rất hưởng thụ khoái cảm sắp chết đó. Y đang bị chơi đến trợn trắng mắt, nam nhân lại bất ngờ tấn công hai chân nhạy cảm của y, từng tấc đều bị liếm qua, cảm giác ngứa ngáy như kim châm nơi đó nhanh chóng lan ra toàn thân, dường như trái tim cũng trở nên tê dại, y chỉ có thể thét chói tai trước khoái cảm kích thích điên cuồng đó.

Nhưng khi mỹ nhân nghĩ mình đã đến cực hạn, nam nhân lại cho y nhiều kích thích hơn. Mỹ nhân cảm thấy cặp chân cường tráng của nam nhân dời đi, song hai chân nam nhân lại để trên bụng phẳng của y, chạm vào hai vú múp. Ngón chân dương v*t kẹp núm vú y nhẹ nhàng kéo kéo, lại dùng lòng bàn chân xoa nắn ép vặn hai vú mềm mại trơn trượt, lực khống chế vừa đủ, một chút đau đớn dấy lên khoái cảm ngập đầu.

Mỹ nhân bị chơi nát khóc thảm thương, không biết trời trăng mây gió gì nức nở: "A ha... Chân ông xã... Chơi vú em đi, a... Vú được chân chơi thật sướng quá... Thao bắn, ưm... Ông xã lại chơi em bắn ra rồi, giỏi quá... Ưm hưm... Cái vú sướng muốn chết, ông xã nhanh nhanh chà đạp em đi... Sữa của tiểu tao hóa... cho ông xã rửa chân..."

Vinh Tây Lăng bị cảm giác mềm mại dưới lòng bàn chân khiêu khích thú tính trỗi dậy, dương v*t càng đâm càng hăng, tiểu kê kê đáng thương của mỹ nhân bị thao không mềm được, lẻ loi dựng thẳng, không ai có tâm an ủi nó. d*m thủy trong mông như thủy triều trào ra ngoài, chỗ hai người giao hợp nhơ nhớp lộn xộn không nói nổi, ngay cả hai 'viên trứng' bên ngoài của nam nhân cũng bị d*m thủy tưới ướt đẫm. Trên cái mông to còn có sữa khi nãy nam nhân thoa lên, nương theo cơ thể hoàn mỹ tí tách nhỏ xuống. Kết quả là chỗ kết hợp lầy lội lại có thêm chất lỏng lạ, trang trí cho tiểu huyệt mở lớn càng thêm dâm mỹ diễm lệ.

Nam nhân gầm nhẹ bắn tinh dịch vào cơ thể mỹ nhân, do tư thế nên bắn lên trên. Cái mông liều mạng run rẩy, trong tràng đạo ngập chất lỏng, chảy ướt bụng nam nhân.

Tiểu kê kê trông có vẻ mềm nhũn của mỹ nhân run run hai cái nhưng chỉ phun ra được vài giọt mỏng manh, rõ ràng bị nam nhân chơi đến cạn tài nguyên. Ngược lại hai vú không chịu thua kém phun ra sữa ngọt dính hết lên hai người.

Tinh dịnh nồng đậm bắn vào khiến mỹ nhân suýt co giật, run rẩy kêu lên: "Á ha... Cái mông được bắn đầy, ăn no quá... Huhu thích cho ông xã chơi em... Ứm... cái vú bị ông xã đạp phun sữa... Thoải mái quá..."

Vinh Tây Lăng cảm nhận ướt át dưới lòng bàn chân, hương sữa trong không khí mê người vô cùng, lập tức biết rõ tiểu tao hóa lại bị chơi đến phun sữa. Hắn lắng xao động trong cơ thể xuống, trầm giọng hỏi: "Tiểu tao hóa, ông xã thưởng sữa cho cưng uống, nhanh liếm sạch chân ông xã..."

Tô Quân Lan nghe được lập tức ôm một chân của nam nhân, ngẩng đầu si mê hôn lên, chiếc lưỡi đinh hương nhiệt tình liếm một đường, khóe môi dính vệt sữa trắng đục, trong mắt đều là yêu thương sâu đậm.

Vinh Tây Lăng nhanh chóng bị cái miệng nhỏ xinh dâm đãng của mỹ nhân liếm đến dựng thẳng, dứt khoát ôm người đẹp trần trụi ra khỏi rừng cây, đè y lên mui xe dâm loạn.

Tô Quân Lan bị bàn tay nam nhân sàm sỡ lại phát dâm, phóng đãng kêu loạn: "Ư a... Ông xã, xe này thật xấu mà... Mới nãy chơi cái mông người ta, bây giờ... lại sờ người ta..."

Thân xe màu đen làm nổi bật cơ thể trắng nõn không tì vết của mỹ nhân, nhưng con người sạch sẽ xinh đẹp tựa ngọc lúc này ánh mắt lại mị nhãn như tơ, dâm ngôn lãng ngữ thốt ra không ngớt. Vinh Tây Lăng đâm dương v*t trướng lớn vào huyệt khẩu mở rộng, cười nói: "Ông xã thế này mới là chơi cái mông cưng, xe ông xã không có dương v*t, chỉ giỏi kêu dâm..."


Mỹ nhân bị đâm hừ hừ rên, thuận theo nói: "Ư a... Đúng, chỉ có ông xã mới được chơi em... A, dương v*t bự thật giỏi, cái mông bị chơi nát mất..."

Vinh Tây Lăng không thèm giảm lực, cười lạnh: "Nói, có phải cưng phát dâm rồi không, nếu không sao lại bị xe chơi cái mông thế, hửm?"

"Ứ a... Là phát dâm, dâm đãng muốn chết, muốn ông xã... Cái mông chảy thật nhiều d*m thủy... Đệm.. cũng bị tiểu tao hóa làm ướt... A... Cái mông ngứa quá, ư ư... Đâm chết em đi..."

Hai người ở ngoại ô hoang vu điên cuồng ân ái, làm từ ngoài xe đến vào trong xe, cho đến khi mệt mỏi kiệt sức mới ngừng chiến. Quần áo cả hai đều bị xé nát chỉ có thể bi thảm trần trụi quay về. Tô Quân Lan ngược lại cũng không vấn đề gì, y thường xuyên bị Vinh Tây Lăng lột sạch ôm trái ôm phải đã sớm quen, còn Vinh tiên sinh lại có chút lúng túng. Mỹ nhân còn chơi xấu nằm trên đùi hắn không chịu đứng lên, thậm chí còn phấn khởi ngậm dương v*t nam nhân khẩu giao khiến trên đường về nhà xe chạy như chơi đồ quẹo đông lượn tây bao giật gân. Cũng may buổi tối đường trống hai người mới sóng gió lái về tới Quốc Sắc Thiên Hương.

- ----

Đồng thời, lúc này Tạ Lan Khanh cũng nóng lòng quay lại Kinh thành, về tới nơi cũng sửa soạn gọn gàng sạch sẽ liền vội vã chạy tới chỗ Tô Cô Vân, cũng không để ý đã nửa đêm khuya khoắt, chỉ muốn mau chóng thấy người nọ.

Nhưng khi cậu vừa đến Quốc Sắc Thiên Hương lại đụng phải Đường Dạ Vũ từ trong đi ra. Hai người không quen nhau nhưng có thể hiểu được 'loại hình' của nhau. Mà trạng thái của Đường Dạ Vũ bây giờ khiến Tạ Lan Khanh không nén được lộ ra nét mặt khinh bỉ, bởi Đường Dạ Vũ không mảnh vải che thân xuất hiện ở đại sảnh quán rượu, trên sofa còn có mấy gã ngồi hút thuốc, nhìn cơ thể của cậu ta hạ lưu huýt sáo, rục rịch muốn tiến tới chơi một trận. Đường Dạ Vũ phóng ánh mắt lẳng lơ, dâm đãng cười nói: "Tối nay bị giày vò quá ác, hơn nữa là đêm cuối cùng với người đàn ông mà em yêu, cho nên tối nay không chơi với các anh nhé. Muốn em thì lát nữa đi về chung, ngày mai nói sau."

Đám đàn ông nghe những lời này huýt sáo sáp lại gần vây Đường Dạ Vũ ở trong, mặc dù không thể súng thật đạn thật ra trận nhưng vẫn có thể la liếm chút đỉnh. Đường Dạ Vũ mặc cho bọn họ sàm sỡ mình, còn bản thân lại thả lỏng tựa lên mấy người đàn ông sau lưng, hơi ngẩn cổ lên cho bọn họ tiện gặm hôn, khiêu khích nhìn Tạ Lan Khanh.

Tạ Lan Khanh hừ lạnh: "Chạy tới đây dâm loạn, cậu không sợ bị Tô đại ca thấy sao?"

Đường Dạ Vũ lơ đễnh, định mở miệng đột nhiên nhướn mày một cái, đuôi mắt toát lên mấy phần xuân sắc, hờn trách: "Ưm a... Ngón tay ai đấy lấy ra coi, đã nói hết đêm nay không chơi rồi mà, hư... Không được đâm dương v*t vào mông tôi... Ư a... Không được chạm vào trong đấy... Về đi, về nhà tôi cho các anh chân giao, ưm a..."

Tạ Lan Khanh không nói gì nhìn cậu ta trong chốc lát, lại xoay người muốn rời đi, nhưng khi đang vượt qua người lại bị Đường Dạ Vũ lôi mạnh, kề sát tai cậu thỏ thẻ: "Biết sao tao không cho bọn chúng cắm mông mình không, bởi vì bên trong tất cả đều là 'đồ' của Tô Cô Vân, tràn - đầy!"

Tạ Lan Khanh quay đầu trừng cậu ta, cười lạnh nói: "Chiêu khích tướng của cậu kém thế, cậu nghĩ tôi tin?"

Đường Dạ Vũ cười toe toét, sung sướng nói: "Mày lên xem đi rồi biết, trong căn phòng đó đều là hương vị tụi tao làm tình. Chấp nhận đi, Cô Vân vốn không quên được tao, vĩnh viễn không chống cự được tao."

Dứt lời, Đường Dạ Vũ đột nhiên nũng nịu cười lớn, bám lên đám đàn ông lảo đảo ra khỏi quán rượu, nhưng trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt. Cậu ta cố ý phóng đãng trước mặt Tạ Lan Khanh, muốn Tạ Lan Khanh hiểu lầm, hiểu lầm Tô Cô Vân thà muốn thứ đê tiện như cậu ta chứ cũng không cần bạch liên hoa băng thanh ngọc khiết. Tạ Lan Khanh xem thường cậu ta, cậu ta càng phải khiến Tạ Lan Khanh thua trước người mình xem thường nhất.

Tạ Lan Khanh tự động lược bỏ hồ ngôn loạn ngữ của Đường Dạ Vũ, gấp gáp lao lên lầu tìm được phòng Tô Cô Vân. Cậu bất ngờ thấy cửa phòng khép hờ, đẩy cửa bước vào, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt. Trong phòng rối loạn lung tung, khắp nơi đều là dấu vết chuyện ban nãy, trên sàn còn có quần áo không phải của Tô Cô Vân, nhăn nhúm bẩn thỉu dính đầy tinh dịch còn chưa kịp lau qua...

Tạ Lan Khanh tuyệt vọng nhìn về phía cửa cổ, Tô Cô Vân chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông dựa vào cửa sổ sát đất hút thuốc. Lúc này đang quay đầu đối mặt cùng Tạ Lan Khanh, trong mắt chứa đầy thiên ngôn vạn ngữ nhưng vẫn im lặng không nói lời nào, dường như đang đợi Tạ Lan Khanh đến gần.

Nhưng Tạ Lan Khanh chỉ đứng ở cửa, lộ ra nụ cười sâu kín, thờ ơ nói: "Thế mà còn dám mắng tôi là đồ đê tiện, hai ta rốt cuộc ai tiện hơn ai nhỉ? Cái mông thối nát đó mà anh cũng dám làm, không sợ hư luôn hàng sao? Còn bộ dáng như đang ra lệnh bây giờ, Đường Dạ Vũ không bỏ rơi anh thì bỏ rơi ai?"

☆☆☆