Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 19: Bạch y phong nguyệt!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Sân thượng bệnh viện hôm nay đặc biệt mở phòng tiếp khách, bức tường quét vôi màu vàng nhạt làm dịu cảm giác nghiêm túc và lạnh lẽo, mang chút ánh sáng ấm áp xung quanh. Vinh Tây Lăng ôm bảo bối của mình ngồi trên sofa, thấy một nam tử đang tiến vào. Hai người hai mắt nhìn nhau một cái đều vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Lê Mộ sẽ chủ động xuất hiện trước mặt bọn họ.

Cùng với Bùi gia cũng được liệt vào đại thế gia cao quý có công với vương triều Đường gia, thế lực Lê gia hiển nhiên cũng không thể khinh thường. Lê Mộ coi như là người nắm quyền mới, tuy nhiên trên người lại không có ý chất uy nghiêm của một gia chủ. Mặc trên người áo trong dệt lụa màu xanh dương, cổ áo chữ V hơi trễ xuống, phối cùng quần short hoa trắng, đẹp đến khinh linh phiêu dật, tựa như một chú hạc trắng cao ngạo. Mà lộ ra bên ngoài da thịt là lấm tấm những dấu hồng nhạt như thiên sứ vừa thanh khiến nhưng đồng thời cũng vô cùng dụ hoặc, khiến người khác không nhịn được suy nghĩ miên man đó là dấu vết lúc triền miên vui sướng.

Lê Mộ vừa tới cửa liền nhìn thấy hai người đang ôm nhau như hoà làm một ngồi trên sofa, cười cười bày tỏ thiện ý, dùng chất giọng trong trẻo mềm mại chậm rãi nói: "Xin chào, tôi là Lê Mộ."

Vinh Tây Lăng không thích hàn huyên, dứt khoát đi thẳng vấn đề: "Cậu tới đây làm gì?"

Lê Mộ cười không nói, quay sang nhìn Tô Quân Lan, ôn nhu nói: "Chồng cậu dữ quá."

Tô Quân Lan chống cằm nhìn y hồi lâu, không kiêng dè nói: "À há, rõ ràng là một bé sư tử, cũng không cần giả bộ làm mèo con đâu, người khác nhìn cũng muốn mệt. Cậu muốn hợp tác cùng chúng tôi sao?"

Nếu đối phương đã thẳng thắn như vậy thì trực tiếp đề nghị, Lê Mộ cũng không vòng vo, trực tiếp nói: "Đúng vậy! Tôi không phải người hay dài dòng, nên hôm nay liền nói chuyện với các người. Lê gia này, chính là một trại tập trung biến thái, quyền lợi của đám quỷ già kia tôi cho ra đê cả rồi. Theo tôi thấy, sẽ cho bọn họ và cái Lê gia này cùng nhau tan thành mây khói. Tôi lấy danh nghĩa cá nhân gia nhập phe các người, nghĩ sao?"

Vinh Tây Lăng đơn giản đưa ra trọng điểm: "Tôi muốn thấy tiền cược của cậu, và thành ý."

Lê Mộ nói: "Nhắc nhở trước cho các người về chuyện của Đường Dạ Vũ chính là thành ý của tôi, nếu không thì tôi đã trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi rồi. Nói về tiền cược, toàn bộ Lê gia còn không ngừng..."

Tô Quân Lan tò mò: "Tiền cược này có thể rất lớn, lỡ cậu muốn trả công thì sao?"

Lê Mộ khoát tay, nói: "Đế vương gì đó tôi không có hứng thú, thời thế loạn lạc nên kiếm chỗ nương thân mà thôi, trùng hợp là các người nhìn thuận mắt hơn Đường Dạ Vũ nhiều. Tuy nhiên, cũng có một điều kiện: triều đại mới thành lập, địa vị của Lê gia nhất định không thể thấp hơn bây giờ. Ý hai vị thế nào?"

Vinh Tây Lăng gật đầu: "Điều này tôi có thể đảm bảo. Tô Cô Vân là người quang minh lỗi lạc, tương đối có phong độ của một đại tướng, vô cùng khinh thường đám thỏ chết chó săn ngoài kia. Cậu có thể yên tâm."

Bước đầu thoả thuận tương đối ổn. Lê Mộ trước khi rời đi, Tô Quân Lan gọi y lại, nói: "Lần này cậu lấy tin từ đâu vậy, không ngại tiết lộ chút đi. Minh Nguyệt đường chúng tôi đang bắt nội gián."

Lê Mộ cười gian, nói: "Dĩ nhiên, các người đáng tin cậy hơn tôi nghĩ đó. Cùng hợp tác với những người như vậy chắc chắn sẽ là chuyện vô cùng sung sướng. Đặc biệt là cậu đó, Tô - mỹ - nhân, thì ra không phải chỉ được mỗi cái mã đẹp thôi hen."

- ---------

Tô Quân Lan không để ý tới chế nhạo của y, mọi người đi hết mới bắt đầu có sức lại cọ cọ Vinh Tây Lăng, tay mềm nhỏ nhắn chui vào trong áo sơ mi sờ soạng khối cơ bụng mình thích nhất, rì rì rầm rầm nhỏ giọng rên rỉ, giống như một tiểu hồ ly phát tao, lăn lộn xấu xa cầu hoan. Mấy ngày trước chăm sóc và lo lắng cho anh hai, có hai ngày không được 'đút ăn'. Bây giờ đã nhẹ lòng hơn, chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài cả người ngứa ngáy muốn chết, vừa khô vừa nóng. Thật muốn được ngâm trong tinh dịch ông xã để hạ nhiệt nha ~

(chung quy thì đây vẫn là H văn, không nghiêm túc được lâu hix...)

Vinh Tây Lăng buồn cười nhìn đầu nhỏ cứ nhoi lên nhoi xuống trong ngực mình, biết vật nhỏ này lại phát dâm rồi đây. Hừm, bàn tay mềm mại không xương sờ sờ bụng dưới hắn làm bất ngờ vọt lên một cỗ tà hoả, thiêu đốt mạnh mẽ. Từ khi phá bỏ phòng tuyến, hai người thường xuyên cứ hứng lên là dính nhau 'làm' chẳng phân biệt thời gian địa điểm. Ngưng 'chiến' trong thời gian dài như vậy, hắn cũng thèm chết tiểu yêu tinh thơm ngon dâm đãng diễm lệ kia rồi. Có điều... giờ đang ở bệnh viện, hiển nhiên phải 'chơi' chút trò rồi.

Vinh Tây Lăng đột nhiên đè tay ngọc đang không nhịn được mà đưa vào quần hắn làm loạn xuống, khàn khàn nói: "Bảo bối, ông xã nhớ là lâu rồi chưa kiểm tra thân thể."

Tô Quân Lan bất mãn ngẩng đầu lên, mắt to lấp lánh làm bộ đáng thương. Huhu, vừa rồi mò tới dương v*t to bự của ông xã, cứng lên nè, còn nóng hổi như vậy làm tim y cũng muốn tan chảy. Ư ưm, thật thèm quá, trên dưới hai cái miệng nhỏ nhắn đều muốn ăn dương v*t của ông xã nha, ăn xong còn có 'sữa bò' để uống. Không được, hai vú thịt thịt lại không ngoan, run trái run phải, muốn tay ông xã 'thương yêu'. Trời ạ, cái mông còn chảy ra dâm thuỷ, không có dương v*t bự chơi sẽ chết mất. Mỹ nhân hu hu sụt sùi khóc: "dương v*t bự ông xã là của em, mau trả lại cho em đi! Em muốn.... em muốn mà ~ Cơ thể ông xã không cần kiểm tra đâu, em thấy vô cùng khoẻ, lần nào cũng làm người ta không khép chân lại được, ngất đi cũng phải nâng mông lộ ra cho anh chơi, lần nào cũng hành hạ bông cúc đến sưng đỏ."

Vinh Tây Lăng cười nói: "Thật không đấy? Ông xã nhớ lần trước có liếm cho bảo bối nha, không phải bảo bối thích nhất ông xã liếm cái mông to của em, dùng nước miếng giúp em giảm sưng sao, hửm? Bảo bối ngoan, đi thay đồng phục y tá đi, tự mình kiểm tra thân thể cho ông xã, mỗi bộ phận đều kiểm tra kỹ lưỡng, hiểu chưa?"

Nhân nhi xinh đẹp bị nam nhân trầm ấm thành công dụ dỗ thôi miên bốc lên lửa dục đỏ ửng người. Tô Quân Lan nghe lời nam nhân tụt xuống, tìm đồng phụ y tá mặc vào, còn không quên mềm nhũn nói: "Ông xã chờ em ~."

Vinh Tây Lăng thừa lúc y đi thay quần áo, nhanh chóng tự lột sạch mình, hào phóng khoe ra vóc người hoàn mỹ. Không lâu sau nghe được tiếng gõ cửa, khoé miệng Vinh Tây Lăng nhếch lên, nói: "Đi vào!"

Tô Quân Lan vào phòng liền thấy nam nhân yêu dấu của mình không mảnh vải che thân nằm ngửa trên lớp lông cừu màu trắng mềm mại trên giường, da thịt màu mật như thần vô cùng hoàn mỹ, cơ bắp đột ngột căng lại, bắp đùi cường tráng, 'khu rừng' rậm rạp, núp bên trong là cự vật khổng lồ, ngay cả yết hầu cũng vô cùng sexy. Hắn chính là thần mặt trời định mệnh của mình, nắm giữ ánh sáng cùng ấm áp, ái tình cả đời.

Tô Quân Lan cảm giác nhiệt độ cơ thể tăng lên như muốn đem bộ đồng phục trắng mỏng manh kia cũng tan ra, đầu v* ngẩng cao kiêu ngạo lại cố chấp, hận không thể đâm thủng lớp chướng ngại vật kia lao vào miệng nam nhân. Chết người hơn là, tiểu huyệt giữa mông giống như gặp nạn, như người đang đuối nước há miệng hô hấp dồn dập, dâm thuỷ như dòng suối nhỏ chảy ra, thấm đẫm hai chân. Tô Quân Lan chân mềm yếu ớt, suýt chút nữa ngã xuống đất không dậy nổi, kinh động níu tay ghế, khó khăn lắm mới ổn định được.


Đúng vậy, Vinh Tây Lăng nằm đây cũng không chút cố kỵ quan sát mỹ nhân ở cửa. Chỉ thấy y mặt hồng thấu, gương mặt xinh đẹp so với hoa đào nở rộ còn diễm lệ hơn mấy phần. Mái tóc dài như tơ được cột lên phía sau, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, độ cong ưu mỹ tinh tế, thật muốn hung hăng cắn xuống một cái. Cơ thể mềm mại thơm ngát, đồng phục y tá ngắn cũn vừa đủ che mông, hai chân trắng nõn thon dài bắt chéo, xương quai xanh xinh đẹp cũng phơi bày toàn bộ. Trọng điểm chính là bộ đồng phục y tá đó, nửa kín nửa hở, rõ ràng mặc lên còn muốn hồn xiêu phách lạc hơn khi trần trụi.

Tiểu tao hoá ngay cả quần lót cũng không mặc, tuỳ tiện là có thể thấy ngay hình dáng khái quát của ngọc hành, lông lưa thưa cũng dính lên áo trắng tạo ra bóng mờ mờ, tựa như một bức tranh sơn thuỷ mực tàu. Cặp vú dường như lúc nào cũng bị hắn nắm trong tay đùa bỡn dựng lên sau lớp vải, núm vú như hạt lựu, chính là bộ dáng dâm đãng câu hồn người khác.

Vinh Tây Lăng trầm giọng nói: "Tiểu y tá này ở đâu ra vậy, đi vào nhìn bệnh nhân chảy nước miếng. Còn không mau tới đây."

Tô Quân Lan chỉ sợ cái mông đã ướt đẫm dâm thuỷ chảy dọc hai chân, đi cực kỳ cẩn thận, kẹp chặt hai cánh mông múp lê bước nhỏ về phía trước, cuối cùng cũng khó khăn tới trước nam nhân, cơ hồ rên rỉ nói: "Ưm... quý khách thân ái, ngài... Ngài muốn bắt đầu kiểm tra ở đâu?"

Nam nhân tà ác cười, nói: "Trước khi kiểm tra, tiểu y tá không phải nên giúp tôi tắm rửa sạch sẽ sao?"

Tô Quân Lan mặt càng đỏ tợn, hổn hển nói: "Vậy... Chúng ta tới phòng tắm đi..."

Vinh Tây Lăng quả quyết lắc đầu, từng chữ nói: "Không, ngay tại đây! Tiểu y tá sẽ dùng đầu lưỡi cùng nước miếng thơm ngọt của mình tắm cho khách 'VIP' này. Nhớ, từ trên xuống dưới, không được bỏ sót chỗ nào cả."

☆☆☆

Hạc trắng/Bạch hạc

chapter content


chapter content


chapter content


Tranh sơn thủy/tranh thủy mặc

chapter content


chapter content


chapter content