Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 80: Xét nhà




Chuyện Dận Chân tiến cung, Na Lạp thị cũng nhanh chóng biết được, tuy trong cung chỉ nói là Đức Phi bị bệnh, nhưng bệnh bình thường thì không đến mức đêm hôm khuya khoắc mở cửa cung để Dận Chân tiến cung, huống hồ Na Lạp thị biết quan hệ giữa hai mẫu tử này không tốt.

Náo động như vậy, hơn phân nửa người của phủ Bối lặc đều bị đánh thức, cả trưởng tử Hoằng Huy mới gần hai tuổi cũng có thể cảm giác được bầu không khí khác thường này, mặc kệ nhũ mẫu dỗ thế nào cũng không chịu ngủ, Na Lạp thị hết cách, đành phải dẫn nó đến tiền thính.

Dận Tự cũng không ngủ, lúc này đang trò chuyện câu được câu mất với phụ tá trong phủ Tứ Bối lặc – Thẩm Trúc.

“Bát thúc.” Hoằng Huy còn đang tập nói, nhưng đã có thể tự đi. Từ khi phát hiện lạc thú của việc bước đi, nó đã không chịu cho ôm nữa, nhất định đòi tự đi, trời sinh trắng trắng tròn tròn, cộng thêm y phục trên người, lúc đi khó tránh khỏi trông như hơi tập tễnh loạng choạng, khiến người khác không kiềm được nổi lên lòng chọc ghẹo, Dận Chân lúc đối mặt với đứa trưởng tử này cũng không làm mặt lạnh được.

“Hoằng Huy qua đây.” Dận Tự cười vươn tay, Hoằng Huy lập tức đi qua, nhào vào lòng hắn.

Nó đối với người bát thúc thường hay tới nhà, thỉnh thoảng còn cho nó không ít thứ linh tinh, hiển nhiên có ấn tượng sâu sắc.

Thẩm Trúc thấy Na Lạp thị đến, vội đứng dậy xin cáo lui.

“Tứ tẩu không cần lo, Đức Phi nương nương chắc không sao đâu.” lời của Dận Tự đương nhiên là dựa trên cơ sở lịch sử bản thân từng trải, nhưng Na Lạp thị chỉ cho là hắn đang cố an ủi, miễn cưỡng cười cười.

“Nếu bình minh mà gia còn chưa về, tẩu sẽ trình lệnh bài xin tiến cung xem sao.”

“Bát thúc, thơm quá.” Hoằng Huy không có phiền não của người lớn, đồng thời hồn nhiên không biết vì sao những người khác phiền não, nó khịt khịt mũi ra sức ngửi, xong lại vùi đầu vào lòng Dận Tự dụi qua dụi lại.

Tiểu hài tử luôn luôn đặc biệt mẫn cảm. Bản thân Dận Chân luôn bận công cán, lại thêm không có khiếu làm từ phụ, nên dù yêu thương Hoằng Huy cũng sẽ không thể hiện ra ngoài nhiều, ngược lại, bát thúc luôn luôn cười hiền hòa, đôi khi còn ôm nó, khiến nó cảm giác thân thiết hơn nhiều.

Dận Tự ôm nó cho ngồi lên đùi, cười hỏi: “Bát thúc không sử dụng huân hương, sao lại thơm hả?”

Hoằng Huy cười khanh khách không ngừng, cũng không trả lời, ôm cổ Dận Tự, thân thiết không gì sánh bằng.

Dận Tự ôm Hoằng Huy trong lòng, bỗng nhiên nhớ tới, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì vào năm Khang Hy thứ bốn mươi ba, nó sẽ chết yểu, đứa con duy nhất của tứ tẩu không còn, từ đấy dưới gối trống trơn, không sinh được đứa nào nữa.

Nhìn lại Hoằng Huy lúc này hoạt bát đáng yêu, lại nghĩ đến Hoằng Vượng đứa con kiếp trước của hắn, trong lòng không khỏi nổi lên thương tiếc, nhà cao cửa rộng thê thiếp tranh giành tình cảm, lục đục với nhau không hề hiếm thấy, tuy rằng bên ngoài Hoằng Huy là bị bệnh cấp tính mà chết, nhưng nội tình thế nào, không ai nói rõ được.

Na Lạp thị nhìn hai thúc chất trông còn giống phụ tử hơn, nỗi buồn thoáng qua trong mắt, đứng dậy cười nói: “Tẩu đi trù phòng xem sao, chuẩn bị chút gì đấy ăn.”

Vừa dứt lời, bên ngoài có ngoài hô hoán: “Gia đã về!”

Na Lạp thị vội vàng đi ra nghênh đoán.

“Gia đã về.”

Dận Chân gật đầu, trong lòng lúc này chỉ cảm thấy chán nản, không muốn nhiều lời.

Na Lạp thị trong y không có vẻ ưu buồn, biết Đức Phi không có gì đáng lo, cũng không nói nhiều, quay vào phòng mang theo Hoằng Huy đi trước, để lại không gian riêng cho hai huynh đệ.

“Đức Phi nương nương không sao chứ?” thấy vẻ mặt của y, dù biết rõ nhưng mấy câu có lệ này thì vẫn phải hỏi.

Dận Chân cầm khăn nóng đặt sẵn trên bàn lau mặt, thờ ơ đáp: “Không sao, Thái y nói khí huyết không đủ, nghỉ ngơi nhiều là được.”

“Hoàng a mã cũng ở đấy?”

Dận Chân lắc đầu: “Chỉ có huynh và Thập Tứ.”

Dận Tự trầm ngâm nói: “Thường ngày nương nương trong hậu cung bị bệnh, mặc dù cũng có tiến cung thăm, nhưng một khi đã qua giờ mở cửa, trừ khi cấp bách nếu không sẽ không ngoại lệ, theo tứ ca nói Đức Phi nương nương cũng không đáng ngại, vì sao Hoàng a mã lại triệu huynh đêm khuya tiến cung?”

Dận Chân vốn đang chìm đắm trong tình cảnh lúc nãy, cảm giác nản lòng loanh hoanh trong đầu, giờ nghe hắn nói vậy, không khỏi giật mình.

“Ý đệ là Hoàng a mã có dụng ý gì sao?” nhưng lại lập tức lắc đầu, “Xưa nay mẫu phi luôn được thánh quyến, Hoàng a mã vì vậy mà ngoại lệ cũng không có gì lạ.”

Dận Tự nhớ đến một chuyện khác, hai năm trước Huệ Phi cũng từng bất ngờ phát bệnh cấp tính như vậy, lúc ấy Đại A ca đang tùy giá ở trường săn Mộc Lan, nhưng Khang Hy lại không cho y hồi kinh trước để thăm bệnh, vậy mà giờ....

“Chắc do ngày thường tứ ca làm việc chăm chỉ thật thà, Hoàng a mã cũng khá xem trọng huynh.”

Dận Chân nghe thế, lập tức nghĩ đến chuyện Dận Tự bị tước chức, không khỏi rục rịch, nhìn về phía hắn, thấy trên mặt Dận Tự không có cảm xúc mất mát đa cảm, mới tạm yên lòng.

“Lời này không được nói lung tung, nếu bị đại ca nghe được thì không hay.”

Đối với vị trí kia, nói chưa bao giờ để tâm là giả, nhưng ngày nay Thái tử và Đại A ca tranh chấp, trên y còn có một tam ca, Dận Chân vốn không ôm ấp hy vọng xa vời là bao, so với việc ngồi tưởng tượng những thứ hão huyền, không bằng làm đến nơi đến chốn những việc trước mắt.

Dận Tự cười: “Ở đây chỉ có hai huynh đệ chúng ta, tường cao không gió, tứ ca có thể yên tâm.”

Tướng mạo hắn vốn tao nhã, khi cười lại mang theo chút cười cợt chút tùy ý, dường như dưới ánh nến gương mặt hắn trở nên hồng hào hơn, thấy thế trong lòng Dận Chân rung động, nhịn không được bắt lấy tay hắn.

Dận Tự vốn không có phản ứng gì, nhưng bỗng dưng lại nhớ đến cảnh hai người quấn lấy nhau trong phòng, không khỏi mặt nóng bừng, dời mắt đi chỗ khác nhưng không rút tay lại.

Trong nhất thời sự im lặng bao trùm cả phòng, càng làm nổi bật tiếng gõ mõ từ xa xa truyền đến, Dận Chân chỉ cảm giác sự bình lặng trước nay chưa từng có, bao nhiêu tủi thân ấm ức phải chịu đựng trong cung nháy mắt tan biến vào hư không.

Sáng hôm sau Dận Chân lại đi thượng triều, lúc đêm sau khi trải qua chuyện của Đức Phi, cũng không thể nghỉ ngơi được bao nhiêu, cũng may đã uống một chung trà sâm, nên không đến nỗi ngủ gà ngủ gật lúc ở trên triều.

Y vừa bước chân khỏi cửa không bao lâu, Dận Tự cũng hồi phủ, hắn không cho người thông báo nên lúc này Đình Xu ngủ còn chưa dậy, mơ mơ màng màng nghe được Dận Tự đến, mới hấp ta hấp tấp bật dậy rửa mặt thay y phục.

“Nàng cứ ngủ thêm chút nữa đi, là do ta về sớm.” Dận Tự giữ nàng lại, ngồi xuống đầu giường, tiện tay cầm quyển sách nàng đặt ở đầu giường lên xem.

Đình Xu đỏ mặt. “Là thiếp ham ngủ, tưởng gia sẽ không về sớm vậy.”

Dận Tự thở dài: “Hôm qua ta từ trong cung về, phải ghé qua phủ tứ ca, có chuyện chưa kịp nói với nàng.”

Đình Xu quan sát sắc mặt của hắn, cẩn thận nói: “Gia cứ nói đừng ngại.”

“Chuyện buôn bán, chỉ e không được rồi, Hoàng a mã ở trước mặt mọi người trách ta, ngày hôm qua ta đã bàn với tứ ca, cửa hàng tạm thời cứ để cho tứ tẩu trông coi hộ, sau này có cơ hội lại lấy về, chỉ là uất ức cho nàng, hai cửa tiệm trước đây của nàng, giờ cũng phải....”

Đình Xu trong lòng xót xa, nhưng vẫn gượng cười: “Gia nói đi đâu vậy, gì mà của thiếp, của thiếp tức của chàng, không được buôn bán, vậy thì thiếp không làm.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn thấy tức, nhưng không phải với Dận Tự, mà là với Khang Hy.

Lúc còn là khuê nữ, nàng cũng từng nghe nói rất nhiều tôn thất quý nhân không chỉ có điền trang, còn có thể cho thuê hoặc mở cửa buôn bán, đến cả nhà nàng, tên danh nghĩa cũng có mấy cửa hàng. Mặc dù có quy định không cho người Bát Kỳ buôn bán, nhưng đấy chẳng qua là với bá tính bình dân, Khang Hy chưa từng vì vậy mà can thiệp hay trách cứ, sao tới phiên trượng phu của nàng, lại thành lý do bị quở trách.

Dận Tự vỗ vỗ tay nàng. “Gả cho ta, thật tủi thân cho....”

“Có thể gả cho gia, là phúc của thiếp, những lời thế này về sau xin gia đừng nhắc lại.”

Dận Tự thấy nàng như vậy, trong lòng càng xót xa, cười đáp: “Nàng yên tâm, thời gian còn dài, rồi tất cả sẽ tốt hơn.”

Trong lúc hai người trò chuyện, sắc trời cũng dần sáng lên, bên ngoài Lục Cửu báo rằng Thẩm tiên sinh mời gia qua.

Dận Tự ừ một tiếng, rồi nói với Đình Xu thêm đôi câu mới đứng dậy đi.

Đình Xu nhìn hắn đi xa rồi mới bảo nha hoàn Giai Kỳ đóng cửa lại, từ trong rương hồi môn lấy ra một cái hộp, cầm chìa khóa mở ra, lấy ra một xấp ngân phiếu.

Giai Kỳ là nha hoàn đi theo Đình Xu từ nhà gái, xưa nay thân cận được việc, lúc này thấy vậy, không khỏi bật kêu lên.

“Chủ tử, đây là của hồi môn, người....”

“Đừng la ầm lên thế!” Đình Xu thấp giọng mắng. “Ngươi cầm cái này đem đến phòng thu chi, ngàn vạn lần không được để gia biết!”

Giai Kỳ cắn môi dưới. “Dạ....”

Thẩm Triết hiện nay trụ tại phủ Bát bối lặc, ăn ngon ngủ kỹ, không cần vì cuộc sống mà bôn ba, thỉnh thoảng ra ngoài giải sầu, không có gì phiền não bận tâm, nên hiện tại trông có vẻ phóng khoáng rạng rỡ hơn xưa.

“Tử Thanh ngày càng có phong thái danh sĩ.” Dận Tự cười nói, trong lòng có chút hâm mộ, chỉ là bản thân sinh trong hoàng thất, đã định không thể được như y.

“Bát gia chê bai rồi, đây cũng là nhờ đại ân của Bát gia.” Thẩm Triết chắp tay, lập tức thu lại ý cười. “Trầm mỗ nghe nói ngày hôm qua tiến cung Bát gia bị Hoàng thượng quở trách.”

Dận Tự gật đầu, hiện tại Thẩm Triết cũng xem như nửa mưu sĩ, hắn cũng không giấu diếm, đem chuyện ngày hôm qua thuật lại một lần.

Thẩm Triết khẽ nhíu mày, thoáng trầm ngâm, mới ai thán: “Nếu nhìn lại, Hoàng thượng bắt đầu đối xử lạnh nhạt với người là từ khi người tra tra xét án ở Giang Nam trở về, nhưng nhìn chuyến đi Giang Nam, có công không lỗi, vậy tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên như không muốn thấy người, trong đó chắc chắn có nguyên nhân, mà trước kia chúng ta không ngờ đến?”

Dận Tự cười khổ: “Nếu phải nói, đó là ta đã phạm vào điều cấm kỵ của Hoàng a mã.”

“Hửm?”

Dận Tự đã đoán ra lý do Khang Hy lạnh nhạt với hắn từ sớm, mong muốn hắn trừng trị nghiêm khắc đám tham quan, nhưng lại không đụng tới Thái tử, nhưng trên đời này làm gì có chuyện vẹn toàn đôi đường như thế, huống hồ ông thiên vị Thái tử, mấy đứa con còn lại ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng đều nghĩ kế. Thái tử về sau bị phế, không phải chỉ do mỗi hắn, mà còn do sự dung túng của Khang Hy, lại thêm đám huynh đệ bỏ đá xuống giếng.

Cái gọi là băng dày ba thước, không phải chỉ trong một ngày, chính là nói vị Hoàng a mã này của hắn, trong mọi chuyện đều xử lý rất gọn gàng dứt khoát, vận dụng thông thạo mưu kế đế vương cân bằng tranh chấp quần thần, chỉ duy trong việc giáo dục con cái, từ những năm tháng đầu tiên đã gieo trồng mầm móng.

Đại Thanh từ khi lập quốc tới nay chưa từng lập Thái tử, Khang Hy cũng nhờ là người duy nhất trong chúng huynh đệ bị bệnh đậu mùa, được Hoàng Thái hậu tự tay chăm sóc dạy dỗ, bằng không với xuất thân không thể xem là hiển hách nhất của Hiếu Khang Chương Hoàng hậu, lại không phải là trưởng tử, xét thế nào cũng không tới phiên ông bộc lộ tài năng trong chúng huynh đệ do các phi tần Mãn Mông chốn hậu cung sinh ra.

Nhưng tới đời Khang Hy, ông luôn luôn khác người, chọn đích tử do Hoàng hậu sinh. Xuất thân đủ hiển hách, Thái tử chưa đầy một tuổi sao có thể biết được hiền tài hay không, huống hồ trên có Đại A ca, mẫu phi Nạp Lạt thị của Đại A ca, cũng là đại tộc nhất nhì trong Bát Kỳ Mãn Châu, Huệ Phi còn có một đường huynh Minh Châu quyền khuynh triều dã, giả như Đại A ca tầm thường vô tranh thì thôi, nhưng không, các con của Khang Hy, hầu như không ai là đèn cạn dầu, chiến công hiển hách có, tài hoa hơn người có, lanh lợi giỏi giang có, khéo léo khôn ngoan có, tuy Thái tử không hẳn không sánh bằng, nhưng có một đám con cái thực lực, hiển nhiên Khang Hy cũng bắt đầu rối mắt. Không biết trong lòng vị Hoàng a mã này, có từng hối hận vì đã lập Thái tử quá sớm, để đến nỗi xảy ra cục diện như ngày nay không?

Dận Tự thầm than một tiếng, quẳng những suy nghĩ này ra sau đầu, quay qua nói với Thẩm Triết: “Tất cả quan viên ngành muối ở Dương Châu, hầu như không thoát khỏi quan hệ với Thái tử, ta tiền trảm hậu tấu, gây lớn chuyện, rồi mới tấu với Hoàng a mã, trong lòng ông tự nhiên cảm thấy không hài lòng.”

Thẩm Triết thở dài: “Hiện tại Thánh thượng đối ai kia sủng ái vô vàn, khó tránh khỏi giận lây.”

Những lời này của y chẳng qua là tức cảnh sinh tình, Dận Tự cũng rõ, năm ấy Khang Hy ngự giá thân chinh, Thái tử và Sách Ngạch Đồ thậm chí nghĩ ra cách cắt đường lương, huống hồ nay chỉ là một đám tham quan, có khi đâu đấy trong đó còn là suy xét cân bằng thế lực của Minh Châu để tránh xuất hiện tình trạng độc đoán một phương, nhưng Khang Hy đối với Thái tử, quả thực dung túng tới mức khiến các huynh đệ khác lòng sinh đố kị.

Chỉ là suy cho cùng khoan dung cũng có mức độ của nó, tình cha cũng sẽ bị năm tháng mài mòn, đến một ngày Thái tử tiếp tục tái phạm, lần thứ ba khiêu chiến hoàng quyền, thì Khang Hy cũng sẽ xuống tay.

Khi phế Thái tử lần thứ nhất, Khang Hy đã hoàn toàn mất lòng tin với Thái tử, nếu nói về chuyện tái lập Thái tử, chẳng qua là vì đề phòng đám con của ông nuôi mộng ngôi vị Hoàng đế mà thôi.

Nghĩ vậy, Dận Tự thản nhiên nói: “Ác giả ác báo, Thái tử tự tung tự tác, đến lúc sẽ tự có người trừng trị hắn thôi.”

Thẩm Triết gật đầu: “Nếu Bát gia có lòng quay lại triều đình, trong khoảng thời gian này vẫn nên giấu tài, nhưng dịp lễ tết trong cung vẫn phải theo phép không nên giảm bớt, cần để Vạn tuế gia nghĩ rằng người không nuôi hận trong lòng, trái lại vẫn hiếu thuận như thuở ban đầu.”

Dận Tự cười trào phúng: “Tử Thanh, có đôi khi ta thật muốn từ bỏ mọi thứ, đi thật xa, tìm một chỗ đặt chân, mai danh ẩn tánh, mỗi ngày trời sáng làm việc, trời tối nghỉ ngơi, khoái lạc biết bao!”

Thẩm Triết bật cười: “Thứ cho Tử Thanh nói thẳng, người nào có khó khăn của người nấy, cách nghĩ của Bát gia thật hoang đường, nếu ngài thật sự là nông dân, không có thân phận quyền thế, chỉ e sẽ bị bốc lột đến vô cùng vô tận, nào có ngày an nhàn?”

Dận Tự cũng hiểu bản thân đang suy nghĩ viễn vông, không khỏi cũng cười theo: “Nói cho cùng, mỗi nhà đều có bài kinh khó niệm, ta chưa từng trải qua, mới hâm mộ kẻ khác, đợi đến khi ngồi vào vị trí ấy, chưa chắc sẽ thật sự thoải mái.”

Chuyện Dận Tự bị quở trách ngay trong yến tiệc, chẳng mấy chốc đã truyền đến tai mọi người.

Hắn cũng chỉ vờ như không hay không biết, mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại thú tiêu khiển như đọc sách viết chữ, ngoại trừ thỉnh thoảng đến phủ của Dận Chân, hầu như không ra khỏi cửa, lúc rảnh rỗi có khi sẽ loay hoay ở khoảnh đất trồng rau.

Khoai lang giống trải qua trời đông giá rét năm ngoái đã héo úa, chết gần như hơn một nửa, qua ba tháng, Dận Tự lại trồng thêm một ít, nhờ tiết trời dần dần chuyển ấm, khoai lang giống càng ngày càng có sức sống, Dận Tự vô cùng vui vẻ, mỗi ngày rảnh rỗi đều sẽ tạt qua xem, sau đó ghi lại chút tâm đắc trồng trọt của bản thân.

Do tiếp xúc gặp gỡ trước đây, Mã Tề cực kỳ xem trọng người con rể này, thấy hắn cả ngày đóng cửa không ra ngoài, trong lòng không khỏi sốt ruột, mấy lần gọi nữ nhi về dò hỏi, mới từ miệng nàng biết được Dận Tự vậy mà cả ngày loay hoay bên đống hoa màu, không khỏi thở dài, cũng thầm trách móc Khang Hy quá nghiêm khắc.

Về phía Dận Chân quản lý Hộ Bộ, có hiệu quả rõ rệt, Khang Hy thấy y làm được việc, lại cẩn thận tỉ mỉ, cũng xem trọng y hơn trước, thêm vào đó Đức Phi ở hậu cung được sủng ái, địa vị vững chắc, không khỏi có chút lời đồn đãi vô căn cứ, nhưng Dận Chân lại vờ như không biết, mỗi ngày chỉ lo cắm đầu cắm cổ làm việc của mình, càng khiến Khang Hy cho rằng đứa con này đúng là có tấm lòng đáng khen.

Qua tháng tư, vụ án quan viên Thiểm Tây tham ô ngân lượng cứu tế cuối cùng cũng kết thúc. Quả nhiên như Dận Chân dự đoán, Lận Giai Tuyển nguyên là Đồng Châu Đồng Tri, Vương Tông Đán Tri huyện Bồ Thành bị phán trảm giam hầu, Diêu Sĩ Thục Tri huyện Triều Ấp, Vương Kiến Trung Tri châu Hoa Châu do mắc bệnh qua đời nên miễn định tội, chỉ thu hồi ngân lượng cứu tế bị biển thủ, chuyện đến đây vốn cũng xem như đã xong xuôi, nhưng xui rủi sao chuyện Bố Khách nguyên là Tuần phủ Thiểm Tây có tư trạch mỹ thiếp ở kinh thành bị Đại A ca vạch trần, Khang Hy tức giận, hạ lệnh áp giải Bố Khách vào kinh hỏi tội, xét tư trạch sung công.

Nhiệm vụ xét nhà, lại rơi xuống người Dận Chân, tuy rằng y không nhất thiết phải tự thân vận động, nhưng từ kê khai danh sách, đến ở bên đôn đốc, thì không thể thiếu màn chỉ huy giám sát, hơn nữa vụ án này được Khang Hy quan tâm, càng không thể để xảy ra sai lầm.

Bố Khách từng đảm nhiệm nhiều chức vụ như Tuần phủ Cam Túc, Tuần phủ Thiểm Tây, tuy nói gã như đại quan vùng biên cương, quan lớn một vùng, nhưng nếu so với kinh thành một nơi tùy tiện ra đường cũng có thể gặp được một vị đại quan quý nhân, thực sự không là thá gì, nhưng không ai ngờ đến, theo từng thứ từng thứ trong tài sản riêng của Bố Khách bị liệt kê, đến cả Khang Hy cũng phải chấn động.

Dưới đáy hồ nước ở hậu viện tàng mấy rương châu báu, trong bức tường hai lớp cất giấu lượng hoàng kim khổng lồ, Dận Chân một bên sai người liệt kê danh sách, một bên đi bẩm báo với Khang Hy, trong lòng vừa ngỡ ngàng vừa căm tức, những địa phương như Cam Túc Thiểm Tây cũng không phải vùng sung túc, vậy mà quan phụ mẫu đã có thể vơ vét từng ấy, thế thì quan viên Giang Nam, gia tài tính tới đâu?

Bố Khách vốn chỉ bị phạt giáng chức do lơ là chức trách, nhưng bản kê khai tài sản riêng này một khi được báo lên trên, tội trạng của gã không biết sẽ tăng lên mấy lần, thiên tử nổi giận, máu chảy ngàn dặm, đến nỗi rơi vào tình cảnh toàn gia lưu vong Trữ Cổ Tháp.

Một ngày nọ Dận Chân cầm tấu chương tiến cung, tới Dưỡng Tâm Điện, lại phát hiện Tam A ca cũng ở đấy, thoáng giật mình, mới quỳ xuống hành lễ.

“Xin thỉnh an Hoàng a mã, đây là bản kê khai đầy đủ toàn bộ của cải trong tư trạch của Bố Khách, xin trình Hoàng a mã xem qua.” Dận Chân hai tay dâng tấu chương, Lương Cửu Công bước lên trước nhận lấy.

Khang Hy nhận lấy tấu chương, lướt mắt một lần, khóe mắt liếc qua Tam A ca, lạnh nhạt nói: “Con đến trước không phải là có chuyện muốn nói sao, nói đi.”

Dận Chỉ sửng sốt, cười lấy lòng nói: “Tứ đệ làm việc chăm chỉ, Hoàng a mã anh minh quyết đoán, nhi thần không có gì muốn nói.”

Dận Chân cũng nhìn thoáng qua hắn, trong lòng biết tỏng tam ca đến gặp Hoàng a mã trước y, chắc chắn để nhắc đến chuyện có liên quan đến y.

Dận Chỉ vốn định ba hoa cho qua, nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Khang Hy, như đang chờ hắn mở miệng, không còn cách nào khác đành sờ sờ mũi, bất chấp nói: “Dạ, thật ra việc của nhi thần cũng chỉ là lời đồn, nghe nói Bố Khách trước đây, ừm, có một bộ ấm trang trí sơn thủy nhân vật bằng ngọc, và một bình sứ thanh hoa họa tiết hoa cỏ cực phẩm, vô cùng nổi tiếng, không hay tứ đệ....”

Dận Chân vẻ mặt lãnh đạm, trả lời theo phép: “Trong quá trình xét nhà, đệ đệ quả thật có thấy một bình sứ thanh hoa, không biết có đúng là cái mà tam ca đề cập không, sau khi giám định, nó chỉ là một món hàng nhái cực phẩm, còn về bộ ấm ngọc, thì chưa từng thấy.”

Dận Chỉ thử đưa mắt dò xét Khang Hy, gượng cười nói: “Đã vậy thì thôi, ngu huynh cũng là nghe nói, nghe nói mà thôi.”

Dận Chân im lặng không lên tiếng, mắt cũng không ngước lên lấy một lần, vẫn duy trì tư thế quỳ như trước.

Bầu không khí trong Tây Noãn Các im lặng như tờ, Dận Chỉ cảm giác sau lưng thấm ướt, không khỏi bắt đầu mắng nhiếc bản thân vì sao hôm nay lại tới đây.

Khang Hy im lặng trong chốc lát, mới nói: “Đều quỳ an cả đi.”

“Dạ.”

Hai người lui xuống, qua không bao lâu, một người có tướng tá như thị vệ đi vào.

“Chủ tử cát tường.”

Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy đồ trên người hắn có chút khác so với thị vệ tầm thường.

“Sao rồi?” Khang Hy mở mắt.

“Quả thật có người đến nhà Sách Ngạch Đồ, sau nô tài đi điều tra, thì hay người này là quản gia của ở tư trạch tại kinh thành của Bố Khách, lúc gã đi trên tay còn mang theo gì đấy, nhìn không rõ là gì.”

Từ đáy lòng Khang Hy bỗng dưng lên cảm xúc chán chường nói không nên lời, ông khép mắt, nói: “Trẫm đã biết, ngươi lui xuống đi.”

Thị vệ vâng lời lui ra ngoài.

Tay Khang Hy đặt trên quyển tấu chương Dận Chân vừa trình lên, xong lại rút một quyển tấu chương ở bên cạnh ra, nội dung bên trong là Sách Ngạch Đồ xin tội dùm Bố Khách, nói gã mặc dù có tham ô, nhưng khi còn nhậm chức Tuần phủ cũng làm không ít việc tốt cho dân, tội không đáng chết.

Nội dung trong tấu chương trước đó Khang Hy đã xem qua mấy lần, nhưng giờ đây khi xem lại lần nữa, không hiểu sao có một ngọn lửa vô danh bùng lên trong ông, ông cười lạnh, đặt hai quyển sổ con qua cùng một bên.

Lương Cửu Công nơm nớp lo sợ, hận không thể ẩn thân vào tường, đến hít thở cũng không.

“Ngươi nói xem tại sao trẫm muốn làm một người cha tốt, lại khó đến thế?” Khang Hy đột nhiên lên tiếng, có vẻ giống như đang lầm bầm tự nói, Lương Cửu Công biết ông không cần câu trả lời của mình, nên chỉ tiếp tục cúi đầu không nói.

Khang Hy thở dài, nhìn ngoài trời cành liễu lay động theo gió, gió nhẹ len lỏi vào trong từ cánh cửa sổ khép hờ, tựa như mang theo không khí tươi mát ngày xuân.

“Lương Cửu Công.”

“Có nô tài.”

“Thay y phục, trẫm muốn xuất cung một lúc.”