Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 75: Thành thân




Dù Dận Tự có nhàn rỗi ở nhà, thì vẫn là Hoàng a ca, vẫn có tước vị bối lặc, việc cưới hỏi tự có nội vụ phủ lo liệu, hắn chỉ cần ngồi yên trong nhà chờ nội vụ phủ đến thông báo chi tiết cụ thể những việc cần làm là xong, nhưng bên nhà gái thì không được như vậy.

Từ sau khi quân Thanh nhập quan, chịu sự đồng hóa của trung nguyên, thành ra cũng có các nghi thức như nạp thái, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, thân nghinh, mà làm Phúc tấn tương lai của Hoàng tử, xuất thân rất quan trọng, ngoài những thứ đó ra, thì trước khi xuất giá còn phải theo mẫu thân học tập việc quản lý nhà cửa tiền bạc, năm ấy ngạc nương của Quách Lạc La thị mất sớm, nên mặc dù nàng xuất thân cao quý, nhưng do từ nhỏ đã được ngoại tổ nuông chiều tạo thành tính cách nóng như lửa, chính bởi vậy, sau khi được gả cho Dận Tự, nàng không thể bỏ qua cho bất kỳ cái gai nào trong mắt, thành ra trong nhà mới xảy ra tình cảnh gà bay chó sủa, khiến Khang Hy không hài lòng.

Bên ngoài tiếng chiên trống vang trời, kèn trống xập xình, nàng cúi đầu, chỉ nhìn thấy mỗi bàn tay đang gác trên hỉ phục của chính mình, và một màu đỏ.

Lời căn dặn của ngạc nương trước khi xuất môn như còn văng vẳng bên tai, thiếu nữ mười bốn tuổi hai tay xoắn chặt hỉ khăn, như muốn nhờ đó mà cởi bỏ ưu tư trong lòng nàng lúc này.

Đình Xu cắn môi, tim đập thình thịch.

Trước đây lúc đại tỷ xuất giá, nàng còn từng cười nhạo tỷ ấy, nhưng nay mới phát hiện, kỳ thật bản thân cũng không hơn gì.

Vị Bát A ca này, có dễ hòa thuận không?

Quá trình lúc nãy, từ đầu tới đuôi, không biết liệu nàng có thất lễ chỗ nào không?

Không biết đã qua bao lâu, chỉ chợt nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng nhịn không được khẽ ngồi thẳng lưng lên, lại phát hiện do duy trì cùng một tư thế gần cả canh giờ, nên hiện tại lưng có hơi tê cứng.

Hỉ xứng vén khăn che của nàng, Đình Xu không dám ngẩng đầu lên.

Dận Tự nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Kỳ thật hắn uống không nhiều rượu, tuy ban nãy bị người khác mời rượu liên tục, nhưng lúc uống hắn vẫn có phần kiềm chế.

Thành thân cưới vợ, đã xa xăm tựa như chuyện của kiếp trước, hiện tại nhìn nữ tử xa lạ đang mặc lễ phục Phúc tấn của bối lặc trước mắt, hắn bất giác cảm thấy hoảng hốt.

Nàng không phải Dục Tú, còn hắn, từ lâu cũng không còn là Dận Tự của kiếp trước.

Nàng đi theo hắn, liệu có giẫm vào vết xe đổ của ngày trước không?

Nữ tử cúi thấp đầu, từ góc nhìn của hắn, có thể thấy được dung mạo hiền thục dịu dàng, êm đềm như nước.

Nàng và Dục Tú, chắc hẳn không thuộc một kiểu người.

Nhưng tại sao trong lòng hắn lại cảm thấy trống rỗng.

Hình như đã quên mất một chuyện, lạc mất một thứ.

Dận Tự khẽ nhíu mày, đứng yên tại chỗ.

Hắn quét mắt một vòng, lọt vào trong mắt là màu đỏ chói lòa, đầu kia một đôi đèn cày long phượng, đang cháy sáng trưng, phát ra tiếng tí tách rất nhỏ, rất nhỏ.

Màu đỏ …..

Đột nhiên lại nhớ đến Dận Chân.

Lúc đó cũng là đại hôn của y, uống đến nỗi người toàn là mùi rượu, tại góc hành lang gấp khúc, ghìm hắn trên cột …..

Dận Tự khẽ khép mắt, lại nhìn Đình Xu, thở dài trong im lặng, tiến lên một bước, cầm tay nàng lên.

Đình Xu ngạc nhiên ngẩng đầu, đột nhiên a một tiếng.

“Sao vậy?” Dận Tự nhìn về phía nàng, chỉ thấy trên mặt nữ tử dần dần đỏ lên, hòa cùng màu son môi, động lòng người.

Đình Xu lí nhí trả lời: “Gia từng ôm chậu hoa hướng dương đi ngoài đường, thiếp còn sai nha hoàn qua hỏi mua hoa của gia …..”

Dận Tự đương nhiên nhớ chuyện này, nhưng ngoài mặt lại vờ ngạc nhiên bật cười: “Hóa ra vị tiểu thư trong xe ngày đó là nàng, nói thế, chúng ta thật đúng là có duyên.”

Mặt Đình Xu càng đỏ hơn, phảng phất như sắp rỉ máu.

Dận Tự thấy thú vị, đang định nói tiếp, đột nhiên lại truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.

“Gia, là nô tài!” Lục Cửu đè thấp giọng, nói cực nhanh.

Dận Tự ngẩn người, đứng dậy đi ra mở cửa.

“Gia!” Lục Cửu nhăn mặt nói, “Tứ Bối Lặc đang ở ngay ngoài viện, nói muốn gặp người, đứng mãi không chịu đi, chúng nô tài lại không dám …..”

Dận Tự gật đầu. “Ta đi xem sao.”

Chân vừa bước khỏi cửa, bất chợt quay đầu lại, nói với nữ tử đang ngồi trong phòng: “Nàng đợi một lát, ta sẽ quay lại ngay.”

Đình Xu cúi đầu, nhìn không thấy biểu cảm của nàng.

Dận Tự cũng chẳng còn sức quan tâm, lập tức đi ra ngoài.

Đi tới trong sân liền nhìn thấy người nọ đang lẳng lặng đứng ở cửa nhìn hắn, ***g đèn đỏ tạo nên cảm giác hân hoan, đồng thời cũng càng làm nổi bật sự vắng lặng.

Dận Tự không biết tại sao y lại rời khỏi bàn tiệc chạy đến đây, hai người nhìn nhau trong giây lát, hắn khe khẽ gọi: “Tứ ca.”

Dận Chân cũng không hiểu tại sao y lại nhất thời xung động chạy đến đây.

Bên tai toàn là lời cát tường chúc mừng đại hôn của người này, lại liếc nhìn sảnh đường đầy thân thuộc hoàng thất, đến cả Thái tử cũng thay mặt Hoàng a mã tới đưa lễ vật, giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Trong lòng y không thoải mái, đó là điều chắc chắn, nhưng cũng không thể ngăn cản Dận Tự thành thân.

Vậy nên, bất tri bất giác đi đến đây.

Chỉ là muốn gặp hắn.

Dận Tự nhìn người đứng trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác cay đắng.

Kiếp trước, họ vướng mắc tới chết, kiếp này, bản thân thật khó mới có thể quyết tâm từ bỏ ngôi vị Hoàng đế kia, vốn định yên ổn qua ngày, kết quả, đối phương lại không tha cho hắn.

Hắn thở dài: “Tứ ca, quay lại bàn uống rượu đi, bên ngoài náo nhiệt …..”

Dận Chân không nói lời nào, từ từ bước lại gần, lấy một cái tượng đất từ trong tay áo ra, đưa cho hắn.

Dận Tự nhận lấy, dựa vào ánh sáng yếu ớt, thấp thoáng thấy được hình dáng của tượng đất, rõ ràng có bảy phần giống như Dận Chân.

Trong lòng không khỏi chấn động.

“Lần trước đi Sơn Tây, không có gì hay, nên mua một cặp tượng đất, còn một cái, để ở chỗ huynh.” Dận Chân khẽ cười.

Tuy không nói cái còn lại có hình dáng ra sao, nhưng dựa theo trực giác, Dận Tự biết.

“Đại hôn của đệ, tứ ca không có gì để tặng, món đồ chơi này không đáng là bao, hay giữ lại chơi …..” Giọng nói của y rất trầm, lại như khàn khàn. “Tứ ca, chúc đệ sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long.”

Dận Tự nhìn y, nhưng không biết nên nói gì, chỉ cảm giác tượng đất trong tay, còn phảng phất hơi ấm của người này.

Dận Chân bất ngờ vươn tay, ôm hắn thật chặt.

Chỉ là trong thoáng chốc, lại buông ra.

Xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.

Dận Tự nhìn theo y mãi đến khi khuất bóng, lại cúi đầu nhìn tượng đất, biểu tình buồn bã mờ mịt.

Dận Chân trở lại bàn tiệc, náo nhiệt vẫn chưa kết thúc.

Dận Kỳ và Dận Hựu đi lại mời rượu y, y cũng cầm ly rượu lên đối ẩm cùng mọi người.

Y biết, với lần quấy rầy ban nãy, dù Dận Tự có động phòng hoa chúc, lòng, cũng sẽ rối.

Dù là lúc ở bên cạnh nữ nhân kia, vẫn sẽ nghĩ tới y …..

Dận Chân ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, khóe miệng khẽ nhếch.

Đình Xu ngồi trong phòng đợi một lát, cuối cùng cũng thấy Dận Tự quay về.

Nàng không dám hỏi, nhưng cũng cảm giác được tâm trạng của hắn không tốt, ngồi xuống bên giường, im lặng không nói.

Lúc nến gần tàn, nàng không cầm lòng được nhẹ giọng mở lời: “Gia, đêm đã khuya, không bằng hãy nghỉ ngơi …..”

Từ góc nhìn sườn mặt của hắn, nàng rõ ràng thấy hắn không lộ ra biểu cảm gì, nhưng khi nàng vừa nói xong, hắn như bị bất ngờ bừng tỉnh, quay mặt qua, bên môi đã mang theo ý cười, ôn hòa nhàn nhạt, không một kẻ hở.

“Được.”

Không có công việc, ngày tháng dường như chậm lại.

Đình Xu quả nhiên không hề giống như Dục Tú, nàng là một nữ tử xem chồng như trời, dường như cả tính cách mạnh mẽ của nữ tử Bát Kỳ cũng rất ít, so ra, giống Vệ thị ―― ngạc nương của Dận Tự hơn, chung sống với một nữ tử như vậy, đương nhiên rất dễ dàng, bản thân Dận Tự cũng thích yên tĩnh, một khi hắn đã định người se duyên, đương nhiên sẽ không để đối phương nghĩ hắn có nửa điểm không tốt.

Kể từ đó, hai người xem như tương kính như tân, tình cảm hòa hợp.

Ngày thứ hai sau đại hôn, Dận Tự dẫn theo Đình Xu về nhà, sau khi hành lễ, Đình Xu bị ngạc nương nàng giữ lại, Dận Tự ắt bị Mã Tề mời tới thư phòng.

“Bát gia đến giờ đã có tính toán gì chưa?”

Mã Tề một câu đi thẳng vào vấn đề, khiến Dận Tự có hơi bất ngờ.