Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 58: Thức tài




Dận Chân không nói lời nào, đương nhiên là do Dận Tự ra mặt.

Hắn đưa mắt nhìn qua Dận Chân, xong cười nói: “Chúng ta là nhân sĩ kinh thành, trong nhà mấy đời đều buôn bán làm ăn, hôm nay chỉ là tùy ý đi ra ngoài dạo chơi thôi.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng xung quanh hai người không hề vương mùi tiền cố hữu tầm thường của thương nhân, nói là công tử thế gia thì có vẻ giống hơn.

Trương Hoành có lòng kết giao với hai người, nên cần phải có thứ gì để làm cớ, hắn vội kéo thư sinh kia qua nói: “Đây là người đầu bảng trong khoa thi của Uyển Bình Huyện, Sầm Mộng Như Sầm huynh.”

Dận Chân cùng Dận Tự đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên có hơi ngạc nhiên.

Phàm là học trò tham gia thi hương, cần phải đủ tuổi và vượt qua khoa thi, độ khó tăng dần, Uyển Bình Huyện là một huyện thuộc kinh kỳ, nằm phía Tây thành Bắc Kinh, cũng là nơi có không ít nhân tài, người này có thể đỗ đầu bảng, hiển nhiên phải có vài phần tài năng lẫn học vấn.

Dận Tự cười nói: “Quả nhiên nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo, không ngờ tới Sầm huynh là một người lợi hại tới vậy.”

Sầm Mộng Như có vẻ như đang áy náy, y còn bận tâm chuyện do bản thân đụng phải làm dơ y phục của người ta, vội nói: “Không dám nhận, chỉ là y phục của hai vị.....”

“Y phục không quan trọng, lúc về giặt là ổn thôi.” Lần này lại là Dận Chân mở miệng.

Thật ra bị thấm ướt cũng chỉ có tay áo và góc áo, hôm nay hai người đều mặc y phục màu tối, cũng không nhìn thấy gì.

Dận Tự tiếp lời: “Chọn ngày không bằng ngẫu nhiên, hiếm có dịp chạm mặt hai vị ở đây, không bằng đến trà lâu gần đây ngồi một chút?”

Hắn nhận thấy người này quá mức chất phát, lại không ngờ tới trên trường thi lợi hại đến thế, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác muốn kiểm chứng, lại nhìn qua Dận Chân, thấy y cũng lộ ra điệu bộ cảm thấy hơi hứng thú, hiển nhiên có cùng suy nghĩ như mình.

Mấy người chọn một trà quán ở gần đấy, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Hiện tại cách thời gian thi hương chưa đầy hai tháng, học trò tập trung về kinh thành, đến cả quán trà nhỏ này cũng có mấy thư sinh ngồi, đang ngồi ở đấy bàn luận viển vông.

Sầm Mộng Như này, nhìn qua không mấy thu hút, thậm chí miệng lưỡi còn không lanh lợi bằng Trương Hoành, nhưng khi nói chuyện nhiều, chẳng mấy chốc hai người Dận Tự đã phát hiện, càng nói càng ăn ý, Sầm Mộng Như cũng cởi mở hơn, khi nói chuyện không còn câu nệ như trước nữa, trong lời nói ngược lại còn toát ra vài phần phong thái tài tử, danh hiệu đệ nhất tài tử thuộc về y, cũng không lấy làm lạ.

Trương Hoành thì ngược lại, tuy rằng biết ăn nói, mặt mày rạng rỡ, nhưng khéo quá hóa vụn, ở trong mắt bọn họ, hắn không có được sự chín chắn như Sầm Mộng Như.

Dận Tự đã sống hai kiếp người, mắt nhìn ngươi tự nhiên đặc biệt cay độc, còn Dận Chân bản tính nội liễm, cũng không thích những người quá mức suồng sã.

Trương Hoành khéo léo, không hẹn mà gặp đồng thời bị hai người âm thầm xem nhẹ.

Trương Hoành và Sầm Mộng Như không hề nghĩ tới, hai người trẻ tuổi kia, tuy xuất thân từ thương nhân thế gia, nhưng lời nói cử chỉ, tối thiểu không để lộ một chút nông cạn nào.

Sau một hồi trò chuyện, trọng tâm câu chuyện không tránh khỏi lại quay về vấn đề thi hương năm nay.

Trương Hoành than thở: “Thi hương đúng là khiến người ta lo chết, chỉ mong năm nay ta sẽ không tiếp tục thất bại thảm hại mà trở về là tốt rồi.”

Sầm Mộng Như xưa nay nhân hậu, tuy rằng mới vừa nãy còn cùng hắn cự nự, nhưng lúc này thấy hắn có vẻ hơi chán nản, không khỏi lên tiếng an ủi: “Tử Kiệt huynh tài học xuất chúng, hai lần trước chẳng qua là do vận khí kém, có câu sự bất quá tam, lần này nhất định trúng cao.”

Tính ra, năm nay đã là lần thứ ba Trương Hoành tham gia kỳ thi, Sầm Mộng Như lại là lần đầu.

Trương Hoành cười có phần miễn cưỡng, lại chuyển qua hỏi hai người Dận Tự: “Ta thấy tài học của nhị vị cũng không kém gì chúng ta, vì sao không thử tài một lần?”

“Hai huynh đệ chúng ta đều không có công danh, đương nhiên không thể tham gia thi hương.” Dận Tự mỉm cười nói, ngập ngừng đôi chút, lại tiếp tục: “Hơn nữa thiên hạ rộng lớn, không phải chỉ có một con đường làm quan, làm ăn buôn bán phát đạt, đóng thuế cho triều đình, hay, tu sửa cầu đường, mở kho quyên lương, nếu không được, thì làm đại phu hành y tế thế, suy cho cùng đều là làm chuyện tốt cho bá tính.”

“Nói rất hay!” Sầm Mộng Như vỗ đùi, tiếng nói phấn kích dẫn đến sự chú ý của người xung quanh, kể cả mấy tên thư sinh lúc nãy.

Nếu như nói lúc nãy Sầm Mộng Như chỉ là cảm thấy nói chuyện cùng hai người này khá ăn ý, thì hiện tại bỗng nhiên có cảm giác như tri kỷ.

Hắn không có suy nghĩ vòng vo lươn lẹo như Trương Hoành, cũng không phải là coi thường thương nhân, nhưng dù sao vẫn hiểu được thương nhân bị giới hạn trong chính cực hạn của bản thân, nên kiến thức sẽ không đạt được đến đâu, cho đến khi nghe lời này, khiến y cũng không cầm lòng được cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Sau khi la lên, mới phát hiện bản thân có chút thất thố, khó tránh đỏ mặt. “Nhất thời kích động, xin lỗi, lời nói của Ứng công tử thực sự khiến ta cảm thấy tâm đắc, làm việc không cần để ý xuất thân, không phải con đường làm quan cũng không sao, chỉ cần có lòng có sức, đi khắp thiên hạ cũng không sợ, ta hôm nay mới hay trong thương nhân cũng có người kiến thức bất phàm, thực sự thất kính! Thất kính!”

Nói xong liền đứng dậy chắp tay thi lễ.

Dận Tự cảm thấy tính tình người này rất chân thành đáng yêu, không chỉ không bực bội, ngược lại còn tràn đầy ý cười.

Lại nhìn Dận Chân, thấy y cũng lộ ra nét mặt hài lòng.

“Hừ, toàn một đám thứ phẩm, chỉ riêng việc đọc sách cao, ngay cả đạo lý như vậy cũng không hiểu, còn dám nói là đọc sách?”

“Lời của Minh Bội huynh sai rồi, nói không chừng người ta chính là muốn mượn dịp nịnh nọt, kết thân với con cháu thương nhân, lừa chút ngân lượng đấy thôi!”

“Ha ha.....”

Tràng cười vang lên liên tiếp.

Sầm Mộng Như đỏ mặt, nói không nên lời, nhanh nhẹn và cơ trí của y chỉ có thể biểu hiện ở trước mặt những người quen biết, còn trước mặt bao người, thì trái lại có chút chậm chạp.

Lúc nãy hai người Dận Tự coi trọng Sầm Mộng Như, trong lúc trò chuyện đề tài câu chuyện cũng do y gợi mở, Trương Hoành đã cảm thấy bất mãn từ sớm, hiện giờ thấy Sầm Mộng Như bị xấu hổ, thì vui vẻ ngồi một bên chế giễu.

Dận Chân Dận Tự xuất môn, tất nhiên có dẫn theo thị vệ, bấy giờ không thấy hai người lên tiếng, thị vệ cũng không tiến lên, thế nhưng ánh mắt sắc bén, đủ để cho mấy tên học trò chân yếu tay mềm trói gà không chặt cảm thấy uy hiếp.

“Không ngờ tới nhà thương nhân đê tiện còn nuôi mấy con chó săn tay sai,” người lúc nãy lên tiếng đầu tiên khinh bỉ nói, “Trên có lãng lãng càn khôn, dưới có pháp luật quốc gia, chẳng lẽ còn muốn học theo Lã Bất Vi sao?”

Lời này lại có phần hơi quá đáng, ai ai không biết Chiến quốc Lã Bất Vi, sau cùng trở thành loạn thần tặc tử soán quyền thao túng triều chính.

Mấy người bên cạnh vừa nghe lời này, sắc mặt đồng loạt thay đổi, vội đẩy nhẹ hắn nhỏ giọng nói: “Minh Bội huynh, đừng nên hồ ngôn loạn ngữ!”

Người nọ dường như cũng đã phát giác bản thân lỡ lời, nhưng vẫn cố già mồm nói: “Sợ cái gì, dám làm, không dám cho người ta nói à!”

Dận Tự mỉm cười: “Không biết quý tính đại danh của các vị, liệu có thể cho hay không?”

Người nọ trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì, trả thù sau lưng à?”

“Ban nãy huynh đài cũng đã nói, trên có lãng lãng càn khôn, dưới có phát luật quốc gia, ta sao dám làm ra hành vi phạm pháp loạn kỷ cương như thế, chỉ là ấn theo pháp luật Đại Thanh, vu khống người vô tội, định tội nặng.” nụ cười trên môi Dận Tự đột nhiên chuyển lạnh. “Các ngươi đều là người đọc đủ thi thư thiên hạ, lại ngay cả chút thứ con cỏn này cũng chưa từng học sao?”

Sắc mặt mấy kẻ kia thoáng cái thay đổi ngay, có ai ngờ tới từ trong miệng một thương nhân đột nhiên vác pháp luật Đại Thanh ra, bọn họ chẳng qua là xem thường hai người đọc sách như Sầm Mộng Như Trương Hoành, lại đi giao du với bọn thương nhân, nên mới nhất thời lắm miệng nói mấy câu, không ngờ lại gặp phải mầm móng tai vạ này.

Sắc mặt xám ngoét, bỏ lại bạc dùng trà, xoay người vội vã trốn chạy.

“Nếu để cho người như thế đạt được thứ hạng, thì quan chủ khảo đúng là mắt chó đui mù.” Dận Chân nhìn bóng lưng của bọn chúng lạnh lùng nói.

Dận Tự cười nói: “Nghe nói kỳ thi hương Thuận Thiên lần này quan chủ khảo là Từ Trác, người này rất được..... Đương kim Thánh thượng tán dương, có lẽ sẽ không coi trọng hạng người như vậy.”

Sầm Mộng Như và Trương Hoành đưa mắt nhìn nhau, hai huynh đệ này gọi thẳng tên của quan chủ khảo một cách nhẹ nhàng như vậy, vả lại không hề có ý kính trọng, khó tránh có hơi lớn gan làm loạn quá mức.

Trương Hoành lại suy nghĩ thâm sâu hơn, hai người này nhìn sơ không giống thương nhân tầm thường lắm, chẳng lẽ trong nhà có người làm quan lớn, hay có thân thích khó lường gì đấy?

Nghĩ tới đây, hắn liền cười nói: “Có ít người đọc sách, chỉ hiểu nghĩa mặt chữ, không hiểu được dụng ý bên trong, nếu thế gian không có thương nhân, chỉ sợ bọn họ ngay cả chỗ để dừng bước ăn cơm cũng không có, chẳng lẽ lại chỉ mang theo bánh màn thầu tới đây gặm suốt hai tháng hay sao?”

Lời vừa nói ra, mấy người khác đều cười, bầu không khí căng thẳng vừa nãy bị quét sạch sẽ.

Dận Tự đã yêu thích Sầm Mộng Như, lại không muốn bại lộ thân phận của mình, bèn tặng ít bạc cho hai người, nói mấy câu phải phép, rồi mới cáo từ.

Sầm Mộng Như đương nhiên không chịu nhận, nhưng Trương Hoành lúc tới kinh thành, đã tiêu tốn một khoảng lớn, từ sớm đã thu không đủ chi, khách sáo đôi ba câu cũng không tiếp tục từ chối nữa, để tránh việc bản thân lộ ra bộ dáng con buôn, cũng cực lực khuyến khích Sầm Mộng Như nhận lấy.

Ra khỏi trà quán, Dận Chân cau mày nói: “Sầm Mộng Như thì cũng thôi đi, tên Trương Hoành kia tâm tư lươn lẹo, chỉ sợ không phải hạng người trung hậu.”

Dận Tự cười nói: “Đúng là vậy, đệ chỉ sợ Sầm Mộng Như được chúng ta coi trọng, mà Trương Hoành thì không, trong lòng bất bình, sẽ xảy ra chuyện không hay, nên ngoài mặt vẫn đối xử bình đẳng thì tốt hơn.”

Dận Chân gật đầu: “Đệ xưa nay vẫn tế nhị hơn huynh.” Liền không phản đối nữa.

Ý chỉ của Khang Hy ngày hôm sau đã xuống tới, ra lệnh cưỡng chế Dận Chân kiểm điểm tại gia, ngoại trừ tiến cung thỉnh an theo quy định, không được phép tự tiện rời phủ.

Đạo thánh chỉ này giống như giam lỏng lại như không giống khiến rất nhiều người nhìn không thấu, nếu nói Tứ A ca thất sủng, sao Hoàng thượng còn để y tiến cung thỉnh an, lẽ nào lại không ngại chướng mắt, nếu nói không thất sủng, vì sao lại cách chức ở Hộ Bộ của y?

Dận Chân vốn ít qua lại với tôn thất đại thần, nay cổng nhà lại càng thêm vắng vẻ, chỉ có Dận Tự vẫn như trước không e ngại, mỗi lần xuất cung đều đến phủ Tứ A ca dạo một vòng.

Khí trời ấm dần, bệnh tình của Lương Phi cũng khá hơn, từ từ có thể đứng dậy đi lại, hoặc có lẽ vẫn còn lo lắng hôn sự của Dận Tự, khiến nàng có động lực sinh tồn, trong lòng nhớ mong, sức khỏe dĩ nhiên cũng tốt hơn.

Ấn tượng của Khang Hy với Mã Tề cũng không tệ lắm, một lần được Lương Phi đề cập qua, cũng đồng ý.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, phúc tấn tương lai của Bát A ca, hẳn sẽ là nữ nhi thứ hai của nhà Phú Sát.

Tuy nói sang năm tuyển tú mới bắt đầu, nhưng mới nay các gia đình đã có dự tính riêng, tiến cung thỉnh an thì thường hay thuận miệng đề cập với tần phi đồng tộc, hoặc nương nương quen biết.

Giống như chất nữ của Nghi Phi – Quách Lạc La thị Dục Tú, nữ nhi của Mã Tề – Phú Sát thị Đình Xu, đều không có khả năng nhập cung, với thân thế của các nàng, làm phúc tấn Hoàng tử hay phúc tấn hoàng tộc, hiển nhiên cũng là danh chính ngôn thuận, còn có mấy nhà, không muốn nữ nhi nhập cung, cũng sẽ sai người báo trước một tiếng với nương nương trong cung, đến lúc đó lựa lệnh bài ra thì có thể tự cưới gả.

Chỉ cần không phải Quách Lạc La thị, đổi lại là ai trở thành thê tử của hắn, Dận Tự cũng không có ý kiến.

Về phần Dục Tú, kiếp này chỉ cần nàng không phải gả cho Hoàng tử, hay phải nói, không phải gả cho Hoàng tử bị vướng vào vòng xoáy tranh đoạt, tình tính thì kiềm chế bớt, chắc hẳn cũng có thể trước sau vẹn toàn.

Trong tháng tám, thi hương ba năm một lần chính thức bắt đầu.

Trường thi chính là Cống Viện, trong Cống Viện có dãy dãy phòng được đánh số, các tú tài sẽ chui vào những căn phòng được đánh số đấy để trả lời đề, ăn uống ngủ nghỉ đều giải quyết ở nơi chưa tới một tấc vuông ấy. Tiền đồ của bản thân, mấy mươi năm cực khổ đèn sách, đặt hết trong mấy ngày ngắn ngủi này, hơn nữa tháng tám rơi vào mùa hè nóng bức, khí trời đặc biệt oi ả, cảm giác hiển nhiên sẽ không dễ chịu tí nào, còn chuyện có mấy người tóc đã ngã màu vẫn tiếp tục chiến đấu đến để thi lại té xỉu ngay trước trường thì cũng gặp không ít.

Thi hương của triều Thanh, từ trước đến nay thi hương Thuận Thiên và thi hương Giang Nam luôn luôn được chú ý nhất. Trước thì nằm ngay dưới chân thiên tử, sau thì là trường thi đông đảo nhất Đại Thanh, từ xưa Giang Chiết đã sinh ra không biết bao anh tài, bất luận xuất phát từ việc suy xét đề bạt nhân tài, hay từ yêu cầu chính trị, Khang Hy đều rất coi trọng trường thi Giang Nam.

Nhưng càng như thế, thì hàng năm những chuyện không hay phát sinh từ hai khoa thi Thuận Thiên và Giang Nam ngày càng nhiều, năm thứ ba mươi lăm Khang Hy thi hương Thuận Thiên bắt đầu không bao lâu, đã lục tục truyền ra chuyện có người gian dối bị giám khảo phát hiện.

Dận Tự bởi vì coi trọng Sầm Mộng Như, nên đối với khoa thi lần này cũng quan tâm hơn bình thường, đợi ba ngày sau thi hương kết thúc, liền nhờ người của phủ Tứ A ca giúp hỏi thăm tung tích của Sầm Mộng Như.

Vì phải đợi yết bảng, các thí sinh cũng không vội trở về, đều tụ chung một chỗ đàm luận thơ văn, một phần do đã giảm bớt gánh nặng, nên nhất thời cảnh tượng trong kinh thành trái lại trở nên rất náo nhiệt, có chút hành vi phóng đãng ngổ nghịch, từ lâu đã không cầm lòng được đi đến ngõ Bát Đại tìm cô nương.

Sầm Mộng Như không khó tìm, do lúc trước y đạt được thứ bậc trong khoa thi, nên cũng xem như có chút danh tiếng trong giới học trò vùng Thuận Thiện, nhưng kết quả thu về lại khiến Dận Tự ngạc nhiên.

Sầm Mông Như cơ bản không có tham gia hết kỳ thi hương, ngày thứ hai do bị bắt gian lận ngay tại chỗ, mà bị trục xuất khỏi trường thi.

Tuy rằng đi chung chưa đến nửa ngày, nhưng nhìn ra người ngày bản tính trung hậu, tài học cũng không kém, Dận Tự vốn có dự định nếu y không thể phát huy hết mình trong trường thi, thì tương lai bản thân thành thân lập phủ, cũng có thể trước mời y đến nhà mình ở lại, làm khách, nhàn rỗi đàm luận văn chương, cũng xem như một chuyện tốt, lại không nghĩ tới cách thức kết thúc cuối cùng thành ra như vậy.

Người phụ trách hỏi thăm việc này, là một gia đinh trong phủ Tứ A ca, tên là Tiểu Cần, một người lanh lợi hiểu chuyện, chưa đầy hai ngày hắn đã hỏi được khách *** nơi Sầm Mộng Như đang trọ, còn có chuyện sau đó y bị bệnh nặng, hiện giờ còn đang nằm liệt giường.

Dận Tự không tiện xuất cung thường xuyên, nên nhờ Tiểu Cần đi thăm y, đưa ít bạc, hỏi lại cho rõ ràng nguyên nhân sự việc.

Theo như Tiểu Cần quay về kể lại, từ khi xảy ra chuyện đó, thì không còn ai đến thăm Sầm Mộng Như, y ngày nay nghèo túng nản chí, lại nợ không ít tiền ở trọ, nếu không phải ông chủ sợ gây chuyện liên quan tới mạng người, đã đuổi y đi từ lâu.

Đến lúc Tiểu Cần hỏi về vụ thi hương, Sầm Mộng Như chỉ nói bản thân chưa bao giờ gian lận, hỏi tới, thì y không chịu nói tiếp.

Dận Tự biết xưa nay trong khoa cử trường thi luôn ẩn chứa nhiều nội tình, lòng ngờ ngợ Sầm Mộng Như chính là bị oan uổng, đang nghĩ cách để giúp y một lần, nhưng đúng lúc này trên triều lại xảy ra một việc, khiến Dận Tự không rảnh quan tâm đến y.