Lần đầu tiên Khang Hy thân chinh vì bị nhiễm bệnh trên đường đi nên phải quay ngược về hồi kinh, kết quả tuy rằng để Cát Nhĩ Đồ chạy thoát, nhưng suy cho cùng cũng xem như đại thắng, nhưng lần này không bệnh không tai, vận khí lại có phần không may.
Đầu tiên là không thấy tung tích của đại quân hai lộ đông tây, hơn nữa hiện giờ ngoài trời đang tuyết rơi đầy, đại quân trung lộ do Khang Hy dẫn đầu cứ vậy bị vây ở giữa đường, tiến thoái lưỡng nan.
Tuy nói vậy nhưng không có nghĩa là không thể rút lui hay tiến tới, chỉ là mấy ngày trước vốn đã lần được tung tích của Cát Nhĩ Đan, lại bị trận tuyết lớn này xóa sạch hoàn toàn, giờ đừng nói là trinh sát, đến cả lần theo tung tích chỉ sợ cũng gặp phải trắc trở.
“Hoàng thượng....” Sách Ngạch Đồ đứng một bên châm chước lựa từ, “Khí trời hôm nay ác liệt, Cát Nhĩ Đan thì không thấy bóng dáng đâu, trung lộ chỉ có hơn ba vạn người, vạn nhất bị tập kích, lợi bất cập hại, không bằng trước tiên chúng ta cứ lui binh về....”
Lời còn chưa nói hết, đã bị một tiếng “rầm” cắt ngang.
Khang Hy đập mạnh xuống bàn, nhưng lại không lên tiếng, bầu không khí im ắng bao trùm cả đại trướng, không ai dám mở miệng.
Sách Ngạch Đồ quỳ phịch xuống đất.
“Các ngươi không nghĩ cách làm thế nào tìm được tung tích của Cát Nhĩ Đan, trái lại cứ luôn miệng khuyên trẫm rút quân.” Giọng Khang Hy nghe qua rất bình tĩnh, tuyệt đối không hề tạo ra cảm giác ông đang tức giận như khi đập bàn lúc nãy, giọng điệu cũng rất từ tốn, từng chữ từng câu, rõ ràng rành mạch lọt vào tai những người có mặt.
Thế nhưng vẫn như trước, không một ai dám mở miệng.
Đến cả thúc công của Thái tử còn bị bác lại, còn ai có thể thảo luận cho ổn thỏa được?
Vốn Đại A ca cũng định khuyện Khang Hy hồi kinh, vừa chứng kiến tình cảnh này, lập tức rụt về, trong lòng còn thầm may mắn y không phải là người mở miệng đầu tiên.
“Nô tài hèn nhát dám bẩm tấu bừa bãi, tội đáng chết muôn lần!” Sách Ngạch Đồ tháo mũ xuống, đầu dập sát xuống đất.
Khang Hy nhìn đỉnh đầu hắn, mái tóc hoa râm rõ màu, ông thầm thở dài trong im lặng, lát sau mới nói: “Nếu còn có người dám nói lời thối chí, trảm lập huyết!”
Lúc này màn đại trướng thình lình bị nhấc lên, gió tuyết cuồn cuộn thổi vào.
“Báo ——! Phó tướng Na Đồ Tô phát hiện hành tung của một tốp phản quân, tại bờ sông Khắc Lỗ Huân cách đây ước chừng ba trăm dặm!”
Khang Hy hít sâu: “Tiếp tục thăm dò, đừng đả thảo kinh xà.”
Hiện tại nhiều lắm cũng mới hơn tháng hai, mà Tây Bắc vào đêm có vẻ lạnh lẽo hơn nhiều.
Khoác áo lông cáo đi lại trong doanh trướng, gió lạnh còn thổi vù vù luồn vào trong y phục, huống hồ là những binh lính tuần tra chỉ mặc áo bông dày đứng gác, may mà giữa doanh trại lúc nào cũng có đốt củi lửa hừng hực, còn có thể mang đến chút ít ấm áp như có như không, để cho họ có thể tìm thấy chút an ủi trong tình cảnh thế này.
Gió ập vào mặt, lạnh tới tận xương, nhưng cũng không thể khiến thần trí tỉnh táo hơn là bao, hành quân lặn lội đường xa lại thêm dưới khí trời thế này, thân thể đã mệt mỏi không chịu nổi từ lâu, tuy tiếng gió lạnh thấu xương rít lên bên tai, cũng không thể khiến cơn buồn ngủ giảm bớt chút nào.
Khang Hy ngồi trong đại trướng, nương theo ngọn đèn chập chờn xem xét bản đồ địa hình, hai hàng lông mày nhíu chặt.
“Theo dõi thế nào, lại để mất mục tiêu?”
Na Đồ Tô xấu hổ ra mặt: “Nô tài vô dụng, đã phụ sự kỳ vọng của Thánh thượng.”
“Đã là lúc nào rồi, đừng nói mấy câu vô nghĩa như vậy!” Khang Hy phất tay. “Theo cách nhìn của ngươi, chúng có thể đi theo hướng nào?”
“.... Dường như phản quân nắm rất rõ hành tung của quân ta, chúng chơi trốn tìm cùng chúng ta suốt dọc đường đi, đại quân đi đến đâu, thì không thấy tung tích của chúng ở đấy, có vẻ như đang muốn thừa dịp đại quân hai lộ đông tây chưa đến, dụ dỗ chúng ta đơn độc thâm nhập.” Na Đồ Tô suy luận đưa ra phán đoán của riêng ông, xong lại nói: “Đây chỉ là ý kiến cá nhân của nô tài.”
Khang Hy trầm ngâm nói: “Địa hình phía trước tương đối bằng phẳng, không phải một chỗ thích hợp để mai phục, nếu như trận tuyết này có thể ngừng, cũng chưa hẳn là không thể đuổi theo.”
Na Đồ Tô quỳ phịch xuống, dập đầu. “Xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ thật kỹ, không nên mạo hiểm!”
Khang Hy không lên tiếng, chỉ dời đường nhìn quay về trên bản đồ, nhìn rồi lại nhìn.
Chỉ vì Na Đồ Tô được gọi vào nói riêng nên đến cả Lương Cửu Công cũng bị cho lui ra ngoài, lúc này bên trong trướng chỉ còn lại hai người Khang Hy và Na Đồ Tô, bầu không khí im lặng, đến cả tiếng lửa trại cháy lách tách cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Vạn tuế gia, nô tài A Nhĩ Cáp Đồ, có quân tình khẩn cấp cần bẩm báo!”
A Nhĩ Cáp Đồ? Cái tên này thoáng lướt qua trong đầu, Khang Hy ngước mắt lên. “Vào.”
Một binh sĩ mặc áo giáp nhẹ, dáng vẻ phong trần mệt mỏi tiến vào.
“Nô tài A Nhĩ Cáp Đồ, khấu kiến Vạn tuế gia!” Người nọ quỳ một gối xuống, hành lễ theo kiểu quân nhân.
“Miễn lễ, bình thân, có quân tình gì cần tấu?”
“Hồi bẩm Vạn tuế gia, nô tài đến từ bên tây lộ của tướng quân Phí Dương Cổ, mang theo một bản sớ của tướng quân Phí Dương Cổ.”
Khang Hy mừng rỡ, “Mau trình lên!”
A Nhĩ Cáp Đồ từ trong tay áo rút ra một tờ sớ, nâng bằng hai tay quỳ gối đi đến trước bàn.
Khang Hy đưa tay nhận.
Nhưng đúng lúc này, biến cố bất ngờ xảy ra.
A Nhĩ Cáp Đồ nhảy lên bàn, sớ trong tay đổi thành một thanh chủy thủ, hàn quang màu xanh tăm tối lấp lóe xuyên qua những mảnh giấy vụng bay lả tả, đâm về phía Khang Hy.
Na Đồ Tô vẫn đang quỳ ở một bên hoảng sợ tột độ, không chút nghĩ ngợi lập tức xông lên.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
“Thái tử gia, Hà Đạo Tổng Đốc trình báo, bên phía Hoàng Hà sợ là có tai họa ngầm,....”
“Các ngươi cứ tự quyết định là được rồi.” Ngón tay nhịp nhịp trên bàn, giọng nói của vị bề trên này đã phảng phất sự bực bội, Trương Anh và Lý Quang Địa cùng nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ.
“Không còn gì thì các ngươi lui xuống trước đi.” Lòng dạ Thái tử lúc này rõ ràng không còn nằm ở đây, đôi mày dài nhíu chặt, dường như đang chờ đợi điều gì đấy.
“Chúng thần xin cáo lui.” Mấy người Trương Anh thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, nếu như ngay cả việc cai quản Hoàng Hà cũng không phải đại sự, thì còn có gì có thể là đại sự, đáng tiếc vị này là Thái tử điện hạ, từ lúc bắt đầu thay Khang Hy giám quốc đến nay, dường như lúc nào cũng thấp thỏm không yên, ngoài thời gian xử lý chính sự mỗi ngày nhiều lắm bA canh giờ thì căn bản đừng mong nhìn thấy bóng dáng hắn.
Đợi đám người Trương Anh lui ra ngoài rồi, Thái tử nhịn không được đứng dậy, đi lại quanh quẩn trong Dục Khánh Cung.
Đã mấy ngày rồi, sao vẫn chưa có tin tức gì hết, nếu như Hoàng a mã đại thắng, ít nhiều gì cũng phải có thư truyền về chứ.
Vào lúc hắn đang miên man suy nghĩ, có một người từ ngoài cửa gấp gáp chạy vào.
“Điện hạ!” Trên mặt Lăng Phổ loáng thoáng nét mừng rỡ thần bí, lại cố gắng che giấu, khiến cho gương mặt có chút méo mó. “Cung hỉ điện hạ!”
“Ồn ào cái gì!” Thái tử cắt ngang gã, Lăng Phổ là chồng của nhũ mẫu Dận Nhưng, xưa nay rất được hắn tín nhiệm. “Là của Sách Ngạch Đồ?”
Lăng Phổ gật đầu. “Chính là thư của Sách đại nhân, nô tài vừa nhận được thì lập tức chạy tới đây, không dám ngừng lấy một giây!”
Thái tử không nói tiếp, nhận lấy thư lập tức mở ra, đọc kỹ một lần, chân mày hiện hữu sự vui sướng không cách nào che giấu, xong lại lập tức biến mất, khẽ nhăn mày.
“Điện hạ....?” Lăng Phổ dè dặt hỏi, Thái tử không lên tiếng, hiển nhiên gã cũng không thể mở miệng hỏi thẳng.
Thái tử cầm thư đứng yên tại chỗ hồi lâu, mãi không nhúc nhích, Lăng Phổ chỉ cảm thấy bản thân cũng đã đứng theo hắn rất lâu, đến nỗi xương cốt dường như chỉ cần khẽ động đậy sẽ phát ra tiếng động.
“Lão cầm vật này, đi tìm Cửu Môn Đề Đốc.” Dận Nhưng bất ngờ từ trong túi áo lấy ra một thứ, đưa cho Lăng Phổ.
“Bảo hắn điều binh, giới nghiêm kinh thành, không có thủ lệnh của ta, bất luận là ai cũng không được tự ý rời khỏi thành.” Ánh mắt lúc Thái tử nhìn Lăng Phổ vô cùng sắc bén, giờ phút này Lăng Phổ chợt cảm thấy, Thái tử mà gã trông nôm từ nhỏ đến lớn, kỳ thật có rất nhiều điểm giống như Hoàng thượng. “Nhớ kỹ, phải đi ngay lập tức, không được để xảy ra bất kỳ sai lầm nào!”
“Rõ.” Lăng Phổ đáp lời, xong lập tức xoay người đi ngay.
Dận Nhưng rút hai tay vào trong tay áo, nhìn bóng lưng Lăng Phổ vội vã rời đi, đột nhiên cảm giác lòng bàn tay mình lúc này đây đã toàn là mồ hôi.
Trong đầu hắn không khỏi lại hiện lên mấy chữ trong bức thư lúc nãy.
Bị đâm, nguy hiểm tính mạng, giải quyết nhanh.
Phủ Tứ A ca.
“Tẩu là một người phụ nữ chỉ biết ru rú trong nhà, cái gì cũng không biết, lần này gia bị giam lỏng, cũng không làm gì được.” Na Lạp thị thở dài. “Kỳ này thật sự là khiến bát đệ cực khổ rồi.”
Thiếu niên trước mắt, trên gương mặt đã dần mất đi nét ngây ngô ngày đầu gặp gỡ, thay vào đó là nét tao nhã điềm đạm.
“Tứ tẩu khách khí, đệ cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn, chỉ là kỳ này, e rằng có chút nan giải.” Lúc đầu Dận Tự vốn cũng không định nhiều lời với Na Lạp thị, chỉ đơn giản vì nàng cũng không thể giúp được gì, nhưng Na Lạp thị đã đích thân gởi lời mời hắn đến phủ, lại tha thiết trông mong nhìn mình đến thế, thật sự không thể giấu tiếp.
Na Lạp thị ảm đảm nói: “Hiện tại chỉ mong sao thập tứ đệ sớm ngày tỉnh lại, như vậy gia cũng có thể lấy lại trong sạch.”
”Phúc tấn, Phúc tấn!” Tô Bồi Thịnh từ ngoài cửa vội vã đi vào, từ khi Dận Chân lập phủ, hắn từ thị tòng thiếp thân thăng lên làm quản gia. “A, Bát gia, thỉnh an Bát gia!” Tô Bồi Thịnh tới lúc này mới chú ý đến Dận Tự đang ngồi bên cạnh Na Lạp thị.
Không đợi đến phiên họ lên tiếng, Tô Bồi Thịnh đã nói tiếp: “Cửu Môn Đề Đốc vừa hạ lệnh giới nghiêm kinh thành, bất luận là ai cũng không được tự ý rời khỏi thành!”
Cửu Môn Đề Đốc, trên thực tế gọi là Đề Đốc Cửu Môn thống lĩnh bộ quân tuần bộ tam doanh, nói thẳng ra, chính là tổng thống lĩnh cai quản chín cổng chính của nội thành kinh thành, liên quan đến những chuyện vụn vặt trị an kinh thành, không có gì hắn không thể xử lý, vị trí này nhìn qua thì cảm thấy tầm thường, nhưng thực tế lại hết sức quan trọng, phàm là những đại sự liên quan đến đấu đá hoàng quyền, thì người đầu tiên mà các thế lực muốn lôi kéo, chính là Cửu Môn Đề Đốc.
Cửu Môn Đề Đốc đương nhiệm là Tề Bố Sâm, thường ngày đi lại khá mật thiết với phái Thái tử, như vậy chuyện hôm nay kinh thành giới nghiêm, có liên quan đến Thái tử?
Na Lạp thị không giống như Dận Tự suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng cũng phần nào lờ mờ phát hiện ra điểm bất thường, bất đắc dĩ hiện tại trong phủ không có người tâm phúc, nàng không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Dận Tự.
Dận Tự âm thầm cau mày.
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
Đây là vấn đề tất cả mọi người đều muốn biết.
Kinh thành giới nghiêm, bá tính bình dân nhiều nhất cũng chỉ dám âm thầm oán hận trong lòng, nhưng đối với đạt quan quý nhân thì khác, lại là nghi vấn bày ra trước mắt.
Cửu Môn Đề Đốc dám làm như vậy, tất nhiên đã phải được Thái tử cho phép rồi, mà hiện tại Hoàng thượng thân chinh, Thái tử giám quốc, mọi thứ trong kinh, vốn là do hắn định đoạt, điều này cũng không có gì đáng trách.
Chỉ là nếu nhìn lại tất cả mọi việc sẽ cảm thấy có chỗ không bình thường.
Một số ít quan viên nhỏ đi hỏi, Tề Bố Sâm còn có thể đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng nếu là A ca Vương gia đến hỏi, Tề Bố Sâm lại không thể không trả lời.
Tróc nã khâm mệnh tội phạm quan trọng.
Đây là câu trả lời của hắn.
Nếu gặng hỏi tiếp, thì nói là phản tặc có quan hệ tới tiền triều.
Đáp án này rất đường hoàng, người chất vấn thoáng cái tắt tiếng, cho dù ngươi dám đề xuất phản đối, như vậy lỡ không cẩn thận thả nhầm phản tặc, ai sẽ là người đứng ra chịu trách nhiệm?
Nhưng điều Dận Tự nghĩ tới lại không phải điều này.
Thái tử làm gì, vốn không liên quan đến hắn, nhưng Tứ A ca Dận Chân lại đang ở chỗ hắn.
Bất luận là Thái tử làm gì đi nữa, theo như ký ức của hắn, Khang Hy tuyệt đối không thể nào một đi không trở lại.
Như vậy tới lúc Khang Hy quay về, thấy kinh thành có dị động, lại thấy Tứ A ca đang ở bên Thái tử, ông sẽ nghĩ thế nào?
Có lẽ người khác không rõ, nhưng hắn hiểu hơn ai hết, vị Hoàng a mã này, có lẽ rất anh minh cường thế, nhưng cũng có bệnh chung mà tất cả bậc đế vương đều mắc phải —— ĐA NGHI.
Hán Vũ Đế chỉ vì đa nghi, đã bức chết con của mình và Hoàng hậu, tình cảm hôn nhân mấy mươi năm, còn không sánh bằng một lời gièm pha của người khác.
Khang Hy, tự nhiên cũng không khá hơn là mấy.
Đến lúc đó, chỉ sợ người bị hoài nghi, chính là Dận Chân.
Mặc dù nguyên nhân y bị giam lỏng, còn đang chờ thương thảo, nhưng nếu bị chụp mũ có ý đồ mưu phản, thì nguyên nhân ban đầu là gì đã không còn quan trọng nữa.
Dận Tự khe khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Bầu trời không hề trong xanh, thậm chí còn mang theo chút u ám, mây đen kéo đến che kín bầu trời kinh thành, chậm rãi lượn lờ, tựa như thế cục giờ phút này, tối tăm không rõ.
Hắn đã vì y làm nhiều chuyện như vậy rồi, hiện tại không đi cứu y, người khác cũng không thể trách hắn được.
Thế nhưng nếu một Dận Chân xưa nay khiêm tốn thận trọng, mới bắt đầu đã bị Hoàng a mã của bọn họ nghi ngờ, như vậy ngày sau, y còn có thể đi tranh giành vị trí kia không, còn có thể có Hoàng đế Ung Chính của hai mươi lăm năm sau không?
Như vậy, liệu có phải nói lên rằng bản thân hắn vẫn còn hy vọng không?
Ý niệm này tất nhiên cũng chỉ thoáng lướt qua trong đầu rồi biến mất vô tung, hắn kiếp này, không mong đi tranh giành cái ghế kia.
Giành được, thì có ý nghĩa gì?
Giống như tứ ca của hắn vậy, mỗi ngày đều phải đề phòng kẻ thù chính trị, đàn áp huynh đệ, mỗi ngày phê duyệt tấu chương đến tận đêm khuya?
Dận Tự cười khổ, hắn phát hiện bước chân của bản thân, trong lúc bất tri bất giác, đã hướng về phía Vĩnh Hòa Cung.
Hay có lẽ, hắn chỉ là muốn tìm một lý do, thừa nhận địa vị của người kia ở trong lòng mình.
—— Kỳ thật rất quan trọng.