Sơn Hà Chẩm

Chương 96




Nghe thấy tiếng gầm thét này, sắc mặt Cố Sở Sinh không thay đổi. Hắn ta quay đầu đi, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

“Thân mang áo vải, mang mặt nạ trắng bạc, còn có thể ở Vệ gia mà hô to gọi nhỏ với khách khứa…” Cố Sở Sinh cười ngẩng đầu: “Xem ra ở Vệ gia ngài rất có danh vọng, sợ rằng không phải là Công Tôn tiên sinh vốn nên ở Bắc Cảnh chứ?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn khẽ nhíu mày, suy tư xem làm thế nào Cố Sở Sinh biết được thân phận này.

Công Tôn Lan này là người hắn cứu được trên chiến trường Bắc Cảnh, sau này hắn vi phạm vào quân lệnh của Triệu Nguyệt, lúc âm thầm tiến về Hà Tây mua ngựa thì gặp phải mai mục, Công Tôn Lan bảo vệ chủ mà chết, hắn lấy tên tuổi của Công Tôn Lan mà chạy về Bạch Thành. Hắn không tuyên bố tin tức Công Tôn Lan đã chết, ngược lại từ đó biến mình thành hắn ta rồi ở bên ngoài hành tẩu một mình. Ba năm rời Kinh, hắn chưa từng trở lại Hoa Kinh, làm sao Cố Sở Sinh biết Công Tôn Lan?

Cố Sở Sinh nhìn ra sự không vui của hắn, hắn ta cười lạnh thành tiếng nói: “Nhưng mà Công Tôn tiên sinh, Hầu gia có trọng dụng ngươi như thế nào thì ngươi cũng chỉ là thân dân thường. Bổn quan là Lễ bộ Thượng thư chính tam phẩm, cho phép ngươi ở chỗ này hô to gọi nhỏ?! Quỳ xuống!”

Cố Sở Sinh nói ra lời này, Vệ Thiển ở sau lưng Vệ Uẩn lập tức rút đao ra, mà thị vệ phía sau Cố Sở Sinh cũng rút đao. Trong lúc hai bên giằng co, Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng: “Sở dĩ Cố đại nhiên tuổi còn trẻ mà đã được bệ hạ dẹp đi lời nghị luận của mọi người để thăng lên làm Lễ bộ Thượng thư, chắc là người biết giữ lễ nghĩa.”

Cố Sở Sinh nghe hiểu ý của Vệ Uẩn.

Mặc dù cấp bậc của Công Tôn Lan không cao nhưng hắn là gia thần của Trấn Quốc Hầu phủ, bây giờ hắn đứng trong Trấn Quốc Hầu phủ, gia thần bảo vệ chủ, bảo hắn ta cút đã là khách sáo rồi.

Thần sắc trong mắt Cố Sở Sinh động đậy, hắn ta thở dài, lộ ra chút vẻ khổ sở: “Công Tôn đại nhân, thật không dám giấu giếm, tại hạ lo lắng cho Vệ Đại phu nhân.”

“Đại phu nhân của Vệ phủ ta thì có người của Vệ phủ lo lắng, có Sở phủ lo lắng, ngươi và đại phu nhân có quan hệ thế nào,” Vệ Uẩn cười lạnh: “Đến lượt ngươi quan tâm?”

“Công Tôn tiên sinh,” Cố Sở Sinh đè nén cơn giận: “Ta và Đại phu nhân chính là bạn cũ.”

“Nàng ấy đã xuất giá rồi.”

Trong giọng nói của Vệ Uẩn mang theo ý lạnh: “Mong ngươi tránh hiềm nghi mới phải.”

Cố Sở Sinh bị lời này làm cho tức giận đến mức tuôn ra máu, hắn ta siết chặt cây quạt trong tay, cười lạnh thành tiếng nói: “Tốt tốt tốt, các ngươi ngăn cản như vậy, đến lúc đó xảy ra chuyện, để ta xem nô tài ngươi có gánh nổi không!”

Vệ Uẩn không nói lời nào, hai tay hắn lồng trong tay áo, bình tĩnh nói: “Tiễn khách.”

Nghe thấy hai chữ này, Cố Sở Sinh biết Vệ Uẩn đã hạ quyết tâm đuổi hắn ta đi. Hắn ta lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn chằm chằm, một hồi sau, hắn ta hít một hơi, bỗng nhiên phất tay áo rời đi, đi được vài bước, cuối cùng hắn ta vẫn dừng lại, cấp tốc nói: “Hôm qua trong cung có hỏa hoạn, đã thiêu chết Vương Quý phi, bệ hạ nói Vương Hạ bởi vì nữ nhi mất mạng mà sai thị vệ trong cung tức giận chém hơn một trăm cung nhân, trong đêm tuyên Đại Lý Tự khanh vào cung tra rõ việc này, sáng hôm nay, bệ hạ sai người vây quanh phủ đệ của Vương gia,” Nói xong, Cố Sở Sinh mím môi rồi lại nói: “Mặc dù không rõ rốt cuộc Đại phu nhân đã làm gì nhưng ngươi bảo Đại phu nhân chuẩn bị sớm đi.”

Lần này Vệ Uẩn không làm khó dễ Cố Sở Sinh nữa, hắn cung kính nói: “Cảm ơn Cố đại nhân đã nhắc nhở.”

Nói xong, hắn tiến lên, tự mình tiễn Cố Sở Sinh ra khỏi phủ. Cố Sở Sinh thấy hắn đi đến bên người mình, hắn ta lạnh giọng nói: “Ngươi đến Hoa Kinh làm gì?”

“Tại hạ cũng không phải là thủ hạ của Cố đại nhân, tới hay đi thì liên quan gì đến đại nhân?”

Vệ Uẩn không trả lời thẳng, Cố Sở Sinh suy tư không lên tiếng. Đời trước Công Tôn Lan này không dễ dàng ra mặt, sau khi ra mặt thì tất nhiên sẽ gió tanh mưa máu, tất cả sự chuyển hướng trọng đại trong đời Vệ Uẩn gần như đều liên quan đến người này, trước sau cũng là người ngồi trên trong quý tộc. Hắn ta suy nghĩ một chút, với quan hệ của bọn họ, Công Tôn Lan không có khả năng nói ra tình hình thực tế gì với hắn ta, thế là hắn ta gật đầu, không hỏi nhiều. Hắn ta nói ra việc lớn xảy ra gần đây một lần, giương mắt nhìn về phía Vệ Uẩn: “Ngươi đến để thảo luận với bệ hạ chuyện nghị hòa?”

Vẻ mặt Vệ Uẩn không đổi, Cố Sở Sinh tưởng rằng đã đoán trúng việc này, hắn ta khẽ cười: “Ta biết chủ tử các ngươi không muốn về Kinh, thật ra bây giờ các ngươi cứ yên tâm đi, Vương gia xảy ra chuyện, trong thời gian ngắn bệ hạ sẽ không để các ngươi trở về. Nếu các ngươi về, hắn còn sợ các ngươi thừa cơ hội mà câu kết với Vương gia đấy.”

“Cố đại nhân suy nghĩ nhiều rồi.” Cuối cùng Vệ Uẩn cũng mở miệng, giọng nói không mặn không nhạt: “Ngươi vẫn là nghĩ thêm về việc Vương gia xảy ra chuyện, ngươi nên cho bệ hạ chủ ý gì đó để lấp liếm đi. Dù sao Cố đại nhân sẽ không đến mức thật sự cảm thấy,” Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Sở Sinh: “Hơn một trăm cung nhân kia thật sự là do Vương Hạ gϊếŧ chứ?”

Sắc mặt Cố Sở Sinh thay đổi, Vệ Uẩn khẽ cười một tiếng rồi giơ tay lên nói: “Cố đại nhân, mời.”

Đưa tiễn Cố Sở Sinh xong, Vệ Uẩn quay lại hành lang, đi chưa được mấy bước thì trông thấy Tưởng Thuần đứng ở cửa, nàng ấy cười nhẹ nhàng hành lễ với hắn: “Công Tôn tiên sinh.”

Vệ Uẩn bước lên phía trước, cung kính hành lễ của một gia thần: “Nhị phu nhân.”

“Công Tôn tiên sinh đi đường mệt nhọc, vốn nên nghỉ ngơi, nhưng lão phu nhân nghe nói ngài đến, quá nhớ nhung Hầu gia nên muốn gọi ngài qua, hỏi ngài một chút, lấy đó làm an ủi nỗi nhớ con.”

Trong lòng Vệ Uẩn tuôn ra một chút chua xót, hắn chắp tay nói: “Nhận được sự thương yêu của lão phu nhân là chuyện may mắn của tại hạ.”

Nói xong, Tưởng Thuần dẫn Vệ Uẩn đi về phía nội viện, đi đến trước cửa phòng, Tưởng Thuần bảo Vệ Uẩn chờ, nàng ấy để hạ nhân đi thông báo với Liễu Tuyết Dương. Một lát sau, hạ nhân dẫn Tưởng Thuần và Vệ Uẩn đi vào, Vệ Uẩn trông thấy Liễu Tuyết Dương ngồi ở vị trí phía trên, bà đang lẳng lặng đánh giá hắn.

Trong ba năm hắn không ở đây, trên đầu Liễu Tuyết Dương đã có tóc bạc, bà chăm chú nhìn hắn, Vệ Uẩn rũ mắt xuống, đè nén tất cả các cảm xúc, cung kính hành lễ với Liễu Tuyết Dương.

Liễu Tuyết Dương thấy hành động của hắn thì vội bảo hắn đứng dậy. Vệ Uẩn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trong mắt Liễu Tuyết Dương mang theo chút ẩm ướt, Vệ Uẩn ngẩn người, nhịn không được nói: “Vì sao lão phu nhân đau buồn?”

“Để tiên sinh chê cười rồi,” Liễu Tuyết Dương dùng khăn lau khóe mắt: “Đôi mắt này của tiên sinh thật sự rất giống con ta.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, trong chớp mắt, hắn gần như muốn thừa nhận thân phận của mình với Liễu Tuyết Dương.

Nhưng lý trí đã ngăn hắn lại.

Từ trước đến nay Liễu Tuyết Dương không phải là người có thể giấu chuyện, chuyện hắn ở Hoa Kinh tuyệt đối không thể truyền ra một chút tiếng gió nào, hắn không thể mạo hiểm như vậy.

Thế là hắn chỉ có thể trấn an nói: “Nên để tiểu Hầu gia trở về mới phải.”

“Nói gì vậy,” Liễu Tuyết Dương cười lên: “Bây giờ Bắc Địch không yên, nó vội vàng trở về lại phải đi, vậy còn không bằng đừng về. Ta cũng quen rồi…”

Trong giọng nói của Liễu Tuyết Dương mang theo sự suy sụp: “Cha nó cả đời ở trên chiến trường, bây giờ nó cũng như thế, ta đã sớm quen rồi.”

“Lão phu nhân…”

“Nói đến,” Liễu Tuyết Dương chuyển ánh mắt sang, bà nhìn Vệ Uẩn: “Ta nghe nói là ngươi cứu A Du về.”

Vệ Uẩn gật đầu: “Đúng lúc gặp được phu nhân.”

“Ngươi ở dưới tay Hầu gia làm văn chức nhỉ?”

“Vâng,” Vệ Uẩn dựa theo thân phận của Công Tôn Lan mà diễn tiếp: “Thuộc hạ là mưu sĩ của Hầu gia.”

Liễu Tuyết Dương gật đầu: “Văn chức tốt, ít nguy hiểm. Chờ qua vài năm không đánh trận nữa, ngươi về Hoa Kinh, ta bảo Hầu gia tìm chức quan cho ngươi nhé.”

“Tạ ơn lão phu nhân ưu ái,” Vệ Uẩn hành lễ: “Thuộc hạ vô cùng cảm kích.”

Liễu Tuyết Dương cười nghênh đón, nhìn Vệ Uẩn từ trên xuống dưới, bà càng nhìn càng vui. Hỏi Vệ Uẩn về chuyện của hắn ở phía Bắc hồi lâu, bà giữ hắn lại cùng dùng bữa.

Vệ Uẩn quy củ ngồi bên cạnh Liễu Tuyết Dương, Liễu Tuyết Dương trò chuyện với Tưởng Thuần: “Hôm nay Cố Sở Sinh lại tới?”

“Đúng vậy ạ,” Tưởng Thuần thở dài: “Có điều dù sao cũng là người ngoài, con không để hắn vào thăm.”

“Chờ A Du khá hơn một chút thì con nói cho hắn biết, để hắn lại đến cửa gặp đi.”

Liễu Tuyết Dương bình tĩnh nói xong lời này, bàn tay cầm đũa của Vệ Uẩn hơi dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Liễu Tuyết Dương, trong mắt mang theo sự nghi hoặc. Tưởng Thuần nhìn ra sự nghi vấn trong mắt Vệ Uẩn, nàng ấy cười nói: “Công Tôn tiên sinh đừng thấy kỳ lạ, lão phu nhân đây là muốn tác hợp cho Cố đại nhân và Đại phu nhân đấy.”

“Tinh thần của ta càng ngày càng không tốt,” Liễu Tuyết Dương khẽ thở dài một tiếng: “Bây giờ thời gian khó khăn nhất đã qua rồi, Tiểu Thất bên kia ta cũng không lo lắng. Bây giờ Lăng Xuân cũng chín tuổi rồi, trông rất hiểu chuyện, Nhị phu nhân cũng có chỗ để dựa vào, tính đi tính lại thì trong cả phủ chỉ có A Du khiến ta không yên lòng. Bây giờ nó còn trẻ như vậy, cùng A Quân trong sạch, cũng không có con cái, là Vệ gia chúng ta có lỗi với nó, dù sao ta cũng phải sống để nhìn thấy nó gả cho nhà tốt, nhìn nó sinh con, sống tốt mới được, ta mới có thể bình thản được.”

Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn siết chặt đũa, hắn rũ mắt.

Tay của hắn có chút run lên, thế là hắn cố gắng dùng sức để dừng sự run rẩy này lại.

Tưởng Thuần ở bên cạnh không nhận ra sự khác thường của hắn, ngược lại khuyên Liễu Tuyết Dương: “Bà bà đừng nói lung tung, cái mạng này của người phải sống lâu trăm tuổi, hôn sự của A Du cũng không gấp được, trong lòng nàng có khúc mắc với Cố Sở Sinh, nhưng Cố Sở Sinh có lòng, cũng là chuyện sớm hay muộn, người đừng lo lắng.”

“Điều này cũng đúng,” Liễu Tuyết Dương cười cười, bà ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uẩn nói: “Công Tôn tiên sinh, ta xem ngươi là người trong nhà mà đối đãi, ngươi xem Cố Sở Sinh, cũng xem là không tồi nhỉ?”

Vệ Uẩn không nói ra lời, cả trái tim hắn đều đang run rẩy, hắn sợ mình mở miệng thì sẽ có sự khác thường nên chỉ có thể trầm giọng đáp lời: “Ừm.”

“Đứa trẻ Cố Sở Sinh này thật là tốt,” Liễu Tuyết Dương quay đầu nhìn về phía Tưởng Thuần: “Con xem người ở Hoa Kinh này từng gặp hắn, có ai không nói hắn tốt? Mặc dù thuở thiếu thời chúng nó có nhiều điều không vui như vậy, nghe nói là Cố Sở Sinh từ chối nó đúng không? Nhưng lúc nam nhân nhỏ tuổi thì có mấy ai biết rõ tâm ý của mình… bây giờ con nhìn hắn còn quá trẻ mà đã là Lễ bộ Thượng thư, tương lai Nội các đã được định rồi, tác phong làm người cũng coi như là đứng đắn, quan trọng nhất là hắn có lòng.”

“Người nói đúng lắm,” Tưởng Thuần cười cười: “Bây giờ chính là trong lòng A Du có khúc mắc, chờ khúc mắc được gỡ là tốt rồi. Con thấy Cố Sở Sinh là người có nghị lực, chân thành đến nỗi như kiềng ba chân, người không cần quá lo lắng, là chuyện sớm muộn thôi.”

Nghe thấy lời này, Liễu Tuyết Dương cuối cùng cũng vui vẻ, bà cười nói với Tưởng Thuần về một vài chuyện lý thú sau khi Cố Sở Sinh thăng nhiệm lên Lễ bộ, hai người thượng lượng xem sau này làm thế nào để tác hợp cho Sở Du và Cố Sở Sinh, Vệ Uẩn ở một bên chết lặng mà nghe.

Chờ hắn đi rồi, Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu nhìn hướng Vệ Uẩn rời đi, thở dài nói: “Đáng tiếc là xuất thân hơi thấp hèn.”

Tưởng Thuần cười cười: “Kim Lăng há lại là vật trong ao? Bà bà, ngọa long phượng sồ năm đó cũng chỉ là bạc y*. Xuất thân không quan trọng, quan trọng là có lòng.”

*Ngọa long phượng sồ là trích dẫn từ Tam Quốc Diễn Nghĩa, ngọa long là Gia Cát Lượng, phượng sồ là Bàng Thống, ý chỉ người giỏi giang hơn người; bạch y có nghĩa châm biếm, ý chỉ có chút ngu ngốc. Cả câu này có nghĩa là đừng vội đánh giá người khác bởi vì ngày xưa ngay cả Gia Cát Lượng và Bàng Thống cũng có thời ngây ngô, không nổi danh.

Liễu Tuyết Dương im lặng một lát, cuối cùng cũng nói: “Để xem A Du đi, nó sống tốt là được.”

Lúc Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần trò chuyện thì Vệ Uẩn đã đi đến hành lang.

Vệ Thiển đi theo phía sau, bước chân của Vệ Uẩn rất nhanh, Vệ Thiển vội vã đuổi theo, hắn ta có chút lo lắng nói: “Chủ tử, ngài làm sao vậy?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn liên tục chuyển qua mấy hành lang, cuối cùng cũng dừng bước chân, đột nhiên quay đầu, lạnh giọng nói: “Tra.”

Vệ Thiển ngẩn người, Vệ Uẩn giương mắt nhìn về nơi xa: “Tất cả hành động việc làm trong mấy năm nay của Cố Sở Sinh, tất cả sự tiếp xúc với Đại phu nhân, tra rõ ràng hết cho ta, mỗi một câu nói mỗi một việc làm của bọn họ ta đều muốn biết.”

“Chủ… chủ tử?”

Vệ Thiển chưa kịp phản ứng, hắn ta hơi kinh ngạc nói: “Ngài tra Đại phu nhân làm gì?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn lạnh lùng nhìn Vệ Thiển một cái, đưa tay ném lệnh bài trên hông tới, giọng nói lạnh lùng: “Vệ Thiển đến Bạch Thành, tự mình đến chỗ Vệ Thu nhận phạt.”

Vệ Thiển cầm lệnh bài mà có chút mờ mịt, hắn ta đã làm gì sai?

Nhưng mà hắn ta cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng cầm lệnh bài lui xuống làm việc. Vệ Uẩn thì trực tiếp đi tới trước phòng Sở Du.

Sở Du còn đang mê man, hắn không thể đi vào, nên ngồi vào bàn đá bên cạnh đình, bảo thị nữ mang bàn cờ và quân cờ lên cho hắn, tự mình đánh cờ.

Mỗi một bước hắn đều đi vô cùng chậm, đi vô cùng khó khăn, trong đầu quanh quẩn lời vừa rồi Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương nói.

Sớm muộn gì nàng cũng phải xuất giá, thế nhưng không có bất kỳ ai cảm thấy, người đó sẽ là hắn. Cho dù là Tưởng Thuần đã biết rất rõ tâm ý của hắn cũng không nghĩ tới có một ngày hắn sẽ trở về và muốn cưới người này.

Hắn mím chặt môi, sự bực bội và bất lực cùng nhau phun trào, rõ ràng là đã qua ba năm nhưng hắn vẫn cảm thấy dường như mình không hề khác gì trước kia.

Hắn hạ từng quân cờ xuống, vào lúc nóng nhất trong ngày, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo.

“Đại phu nhân,” Quản gia vội vã đi tới, Vệ Uẩn ngẩng đầu, trông thấy quản gia đi đến trước cửa phòng Sở Du, lo lắng nói: “Nhanh đi thông báo với Đại phu nhân, trong cung đưa thánh chỉ tới, bệ hạ triệu Đại phu nhân tiến cung!”

Vệ Uẩn nhíu mày, hắn đứng dậy, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng ho khan của Sở Du.

Tất cả mọi người đứng ở cửa chờ mệnh lệnh của Sở Du, dù cho nàng đang mang bệnh nhưng trụ cột của tất cả mọi người đều là người này.

Chỉ một cảnh tượng này, Vệ Uẩn đã cảm thấy, hắn dường như đã nhìn thấy trong ba năm hắn không ở đây, Sở Du đã chống đỡ Vệ phủ trang nghiêm này như thế nào.

Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên cơn đau chằng chịt, tất cả sự ghen tỵ và phẫn nộ vừa rồi dường như cũng theo những cơn đau này mà biến mất, hắn đứng ngoài cửa, nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói yếu ớt lại trang nghiêm của Sở Du.

“Công Tôn tiên sinh có đây không?”

Hai tay hắn khép lại trước người, bình tĩnh lên tiếng: “Đại phu nhân, ta đây.”