Sơn Hà Chẩm

Chương 63




Hàn Mẫn nói như vậy, rốt cuộc Sở Du cũng biết, năm đó thành Phượng Lăng đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi thành Phượng Lăng bị phá, Vệ Uẩn đến tiếp ứng, trên thành chỉ còn một mình Sở Lâm Dương bảo vệ thành, mà bên ngoài thành vẫn còn dấu vết của lửa cháy, có thể thấy được năm đó 5000 người trong thành Phượng Lăng đã dựa vào hỏa dược để chống đỡ tới giở phút cuối cùng. Mà xác chết trôi nổi khắp nơi bởi vì nạn đói gây ra.

Sở dĩ Tô Tra bị vây khốn tại Phượng Lăng ba tháng, tất nhiên cũng nhờ Sở Lâm Dương cố ý công kích, không phải Sở Lâm Dương không chạy thoát được, hắn có thể ra ngoài nhưng lại tình nguyện ở lại kiềm chế chủ lực Bắc Địch, lưu tại thủ thành Phượng Lăng.

Tô Tra phái quân chủ lực tấn công thành Phượng Lăng chỉ có 5000, tuy nhiên mất rất nhiều thời gian vẫn không hạ được thành, trong lòng đương nhiên có xúc động phẫn nộ. Tựa như người đi đánh bạc, thua luôn muốn thắng, đặc biệt là khi dự đoán được ván tiếp theo nhất định sẽ thắng.

Sở Lâm Dương giống như nàng hiện tại, tìm đủ mọi cách dụ dỗ Tô Tra lưu lại thành Phượng Lăng, Tô Tra vừa muốn rút lui lại khiến cho hắn ta sinh ảo giác mình lập tức sẽ thắng.

Nếu nói ban đầu Tô Tra đánh Phượng Lăng là vì đoạt quyền, như vậy sau này đánh Phượng Lăng hoàn toàn là mất lý trí.

Quân chủ lực của Bắc Địch ở chỗ này, chính vì vậy năm đó khi Vệ Uẩn từ thiên lao ra ngoài, dưới tình huống không hề chuẩn bị vẫn có thể quét ngang chiến trường, giữ được Đại Sở.

Năm đó một mình Sở Lâm Dương thủ thành, hắn không phải vì Sở Cẩm, cũng không phải vì Sở Du, hắn biết rõ con đường phía trước là Tu La địa ngục, nhưng vẫn cầm đao đứng vững, dùng một thành 5000 người, đổi lấy thắng lợi với tổn thất thấp nhất cho Đại Sở!

Mà cuối cùng hắn chống đỡ ở nơi đó, một người sống sờ sờ lại chết đói.

Sở Du nhớ tới đời trước thời điểm tin tức Sở Lâm Dương bỏ mạng truyền về, nàng đã nhịn không được mà siết chặt nắm tay. Nhiệt huyết quay cuồng trong lồng ngực, đó là huynh trưởng của nàng, nam tử Sở gia nhà nàng!

Hiện tại đứng ở vị trí này, để nàng lựa chọn, nàng cũng cảm thấy lựa chọn của mình không khác gì Sở Lâm Dương.

Hơn nữa lần này nàng có lương thực và hai vạn chiến mã, sẽ không xuất hiện nạn đói cực khổ năm đó.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Mẫn, nghiêm túc nói: “Đa tạ Hàn công tử, chỉ là phụ thân của ngươi là người của bệ hạ, ngươi tới nói với ta những lời này, trở về không sợ bị phụ thân trách phạt sao?”

“Ta không quay về.”

Hàn Mẫn bình tĩnh nói: “Ta muốn lưu tại bên người Cẩm tỷ tỷ.”

Nghe được lời này, Sở Du hơi mở to mắt: “Ngươi muốn lưu tại bên người A Cẩm?”

“Nếu không phải vì an nguy của Cẩm tỷ tỷ” Hàn Mẫn mím môi, có chút lúng túng nói: “Ta ở chỗ này làm gì?”

Sở Du nhẹ nhàng cười, thở dài nói: “Được rồi, ngươi đi tìm A Cẩm, nếu muội ấy nguyện ý thu lưu ngươi, vậy ngươi ở lại đi.”

Hàn Mẫn cung kính hành lễ sau đó đứng dậy rời đi. Sở Du nhìn theo bóng dáng hắn, quay đầu nói với Vệ Uẩn đang trốn sau bình phong: “Đệ đã nghe thấy rồi chứ? Hiện tại yên tâm chưa?”

Vệ Uẩn không nói chuyện, Sở Du thở dài nói: “Tiểu Thất, đệ xem, hiện tại trong thành có thủy có lương thực, còn có loại vũ khí này, hơn nữa núi Phong Lăng là nơi hiểm yếu, ta không sao.”

“Một tháng không sao” Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn nàng: “Hai tháng, ba tháng thì sao?”

Sở Du không nói chuyện, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Nếu Tô Tra chỉ thủ chứ không tấn công, nếu đệ bị dòng chính Bắc Hoàng cuốn lấy không có cách nào tới cứu tẩu, tẩu tiếp tục bị vây khốn ở nơi này, tẩu phải làm sao bây giờ?”

Sở Du trầm mặc, Vệ Uẩn lạnh giọng nói: “Nơi này của tẩu có hai vạn người, cộng thêm quan viên bá tánh trong thành, số lương thực và chiến mã đó có thể chống đỡ bao lâu? Nếu một tháng đệ chưa quay về, vậy các người định ăn cái gì? Ăn thịt người sao?!”

Đời trước Sở Lâm Dương bị vây khốn ba tháng, Vệ Uẩn bị dây dưa chính diện trên chiến trường, sau ba tháng Phượng Lăng trở thành cái dạng gì, Sở Du biết rất rõ.

“Vậy đệ” Sở Du ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn: “Một tháng sau, trở về cứu ta.”

Vệ Uẩn hơi sửng sốt, ánh mắt Sở Du kiên định: “Ta sẽ chờ tới khi nào đệ tới, chờ tới khi ta không thể chờ được nữa. Nhưng nếu thật sự ta không thể chờ, dưới tình huống ta giữ chân Tô Tra mà đệ còn đánh tới chật vật như vậy, chứng minh bên phía đệ quá mức gian nan, nếu ta đây không giữ chân Tô Tra, Đại Sở tất bại.”

“Nếu có thể dùng ta đổi lấy chiến thắng ít tổn thất nhất của Đại Sở, đổi được bình an của hai nhà Vệ Sở, ta không cảm thấy thua thiệt.”

Tựa như Sở Lâm Dương ở đời trước, quân thần đấu tranh, trong ngoài hỗn loạn, khi các đại thế gia đang suy nghĩ cho bản thân mình, hắn đã dùng mạng đổi lấy thắng lợi cuối cùng.

“Một quốc gia có cuối cùng bè lũ xu nịnh, có người tranh quyền đoạt lợi, nhưng mà cũng muốn có người nguyện ý hy sinh, mới có thể duy trì một quốc gia thịnh thế. Nếu người này nhất định phải lựa chọn trong số chúng ta” Sở Du bình tĩnh mở miệng, giương mắt nhìn Vệ Uẩn: “Ta nguyện ý bắt đầu từ Sở Du.”

Nàng nói quá bình tĩnh, phảng phất như từ lâu đã không còn để ý đến chuyện sinh tử.

Cả người Vệ Uẩn đều đang run rẩy, hắn gian nan đứng dậy, chỉ vào nàng, khàn giọng nói: “Tẩu muốn đi hy sinh…… vậy tẩu có nghĩ tới đệ không?”

Sở Du hơi sửng sốt, Vệ Uẩn nâng cao âm lượng: “Tẩu đi rồi, đệ phải làm sao bây giờ? Vệ gia làm sao bây giờ?!”

Sao nàng có thể chết?

Cả đời này, hắn đều muốn ở bên cạnh nàng, sao nàng có thể chết được?!

Khi nói chuyện, Vệ Thu vội vàng tiến vào, nôn nóng nói: “Hầu gia, phong hỏa đài ở Tuyền Châu đã được thắp sáng!”

Sở Du và Vệ Uẩn đột nhiên quay đầu lại, sau Tuyền Châu chính là Thiên Thủ Quan, Tuyền Châu đã thắp sáng phong hoả đài, Thiên Thủ Quan cách đó không xa.

Sở Du đứng dậy, nôn nóng nói: “Lập tức chuẩn bị, sáng sớm ta sẽ đưa đệ ra khỏi thành.”

Trước lúc hừng đông đa số quân đội Bắc Địch vẫn còn đang ngủ, lúc này đánh bất ngờ là an toàn nhất.

Nhưng mà trong nháy mắt khi Sở Du bước về phía trước, Vệ Uẩn bắt lấy cổ tay nàng, hung tợn nói: “Tẩu đi cùng đệ.”

“Nói nhiều như vậy mà đệ vẫn không hiểu chuyện sao?!”

Sở Du mang theo tức giận, nhìn hắn chằm chằm, cả giận nói: “Buông ra!”

“Đệ không buông!”

Vệ Uẩn cao giọng: “Thiên hạ này ai cũng có thể chết chỉ có tẩu là không thể!”

“Vì sao?”

Sở Du nhìn hắn: “Vì sao ta lại không thể? Ta được phụ thân ta nuôi lớn, phụ thân ta ăn bổng lộc của triều đình, bổng lộc của triều đình lấy từ thuế má của bá tánh, ta được bá tánh nuôi lớn, vì sao lại không thể?”

“Vệ Uẩn đệ mở to mắt ra nhìn xem” Sở Du giơ tay chỉ về hướng ngoài thành: “Trong thời chiến loạn, đói chết có, chết trận có, mạng người vốn như cỏ rác, chỉ vì những lựa chọn khác nhau cho nên mới có kết quả vừa nặng như Thái Sơn vừa nhẹ tựa lông hồng, nếu ta có thể chết một cách giá trị, vậy thì tại sao lại không thể?”

“Vậy tẩu không nghĩ tới đệ sao?”

Vệ Uẩn đỏ mắt: “Tẩu chết rồi, tẩu không nghĩ tới đệ sao?”

Sở Du nhíu mày: “Tiểu Thất, trên đời không có buổi tiệc nào không tàn.”

Vệ Uẩn hơi sửng sốt, Sở Du bình tĩnh nói: “Không có ai sẽ làm bạn với đệ cả đời, cha mẹ đệ không thể, ca ca đệ không thể, con của đệ không thể, ta lại càng không thể. Nếu đệ muốn hứa hẹn sinh tử với ai, ngoại trừ thê tử của đệ, ai cũng không có tư cách. Nhưng mà cho dù là thê tử của đệ, cũng chưa chắc đã làm được.”

Vệ Uẩn ngơ ngác nhìn nàng, Sở Du thở dài: “Ta biết đệ ỷ lại vào ta, nhưng Tiểu Thất, chung quy ta chỉ là tẩu tử của đệ. Vấn đề sinh tử của ta, không cần đệ phụ trách.”

Vấn đề sinh tử của ta, không cần đệ phụ trách.

Không có ai sẽ làm bạn với đệ cả đời, ngoại trừ thê tử của đệ, ai cũng không có tư cách.

Lời Sở Du nói giống như sấm sét giữa đồng bằng, oanh tạc trong đầu Vệ Uẩn.

Hắn ngơ ngác nhìn nàng, mấy ngày nay nàng gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, nhưng mà sự kiên nghị và quyết tâm khiến nàng tựa như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, mang theo ánh sáng chói lọi, đẹp tới mức làm người ta loá mắt.

Sở Du thấy Vệ Uẩn đứng ngốc lăng ở nơi đó, nàng thở dài, gỡ bàn tay đang lôi kéo cổ tay mình ra, phân phó Vệ Hạ đứng bên cạnh: “Đi thu thập hành lý cho tiểu hầu gia, sáng sớm mai lập tức xuất phát.”

Nói xong, Sở Du liền xoay người rời đi, Vệ Uẩn ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Sở Du biến mất dưới hành lang dài.

Những bông hoa mùa xuân đang vận sức chờ phát động, nhô đầu ra thăm dò, làn gió xuân mang theo một chút ấm áp, thổi nhành hoa nhẹ nhàng rung động.

Trước nay nàng vẫn như thế, thong dong bước đến, thong dong rời đi, Vệ Uẩn chợt phát hiện, từ khi quen biết nàng tới nay, hắn nhìn nhiều nhất, chính là bóng dáng nàng, nhưng mà cho dù chỉ là một bóng dáng, hắn vẫn có thể mê luyến như vậy.

Trong đầu hắn vô cùng hỗn loạn, bị Vệ Hạ kéo trở về phòng, Vệ Hạ thu thập hành lý, Vệ Uẩn ngồi quỳ trên đệm hương bồ, nhìn ánh nến đang nhảy lên.

Lần đầu tiên hắn miệt mài theo đuổi trái tim của mình, trước kia hắn chưa bao giờ dám, nhưng mà hôm nay hắn hiểu được, hắn không thể không dám, hắn cần phải rõ ràng, cần phải minh bạch.

Hắn muốn gì? Rốt cuộc hắn muốn làm gì.

Cho tới nay, hắn vẫn luôn lấy tính trẻ con ra làm lá chắn che lấp đi tâm tư của chính mình, hắn không dám vạch trần, không dám nghĩ sâu hơn.

Nhưng mà hiện giờ hắn buộc phải nghĩ về nó.

Chỉ có thê tử mới có tư cách này.

Nhưng hắn lại muốn làm bạn với nàng cả đời.

Vệ Hạ thu thập xong hành lý vẫn thấy Vệ Uẩn xõa tóc, ngồi quỳ trên đệm hương bồ, đối mặt với vách tường, không nói một tiếng.

Vệ Hạ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, thở dài, lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại Vệ Uẩn, ánh mắt hắn dừng lại trên ánh nến, suy nghĩ rõ ràng hơn rất nhiều.

Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Sở Du, thiếu nữ mặc giá y dựa người bên cạnh hành lang, ngửa đầu mỉm cười nhìn hắn.

Lại nghĩ tới nữ tử mặc giá y đứng trên cánh đồng ngày mùa thu, nói sẽ đợi chờ hắn và phụ huynh trở về.

Năm đó chỉ cảm thấy kinh diễm, hiện giờ hồi tưởng lại cảm giác đau đớn cứ quanh quẩn bủa vây.

Người mong nàng chờ là chính hắn, hy vọng nàng chờ cũng là chính bản thân hắn.

Sau đó ngày hắn đưa quan tài phụ huynh trở về, nàng mỉm cười đứng đó, quanh thân là tiếng khóc rung trời. Chính nàng đã phá vỡ mây mù, giơ tay xoa đỉnh đầu hắn, nói một câu —— trở về là tốt rồi.

Từ ngày đó nàng đứng ở trong thế giới của hắn, không hề rời đi.

Hắn vốn cho rằng đây là sự ỷ lại, không khác gì tình cảm của hắn đối với mẫu thân, đối với tỷ tỷ. Nhưng thẳng tới khi nàng chất vấn thành tiếng ——

Sinh tử của nàng, dựa vào đâu mà hắn phải phụ trách?

Ánh mắt hắn bình tĩnh, duỗi tay cầm thanh kiếm của mình lên.

Đây là thanh kiếm Vệ Quân tặng hắn khi còn nhỏ.

Từ nhỏ hắn đã mang theo trên người. Khi đó kiếm quá dài, hắn không cầm được. Sau này khi thành niên, thanh kiếm này lại không rời khỏi người.

Kiếm bị rút ra khỏi vỏ, lộ ra hàn quang trong bóng đêm, chiếu rọi lên gương mặt hắn.

Trong một cái chớp mắt, hắn cảm thấy gương mặt đó không phải hắn.

Là Vệ Quân.

Vệ Quân ở bên trong trường kiếm, lẳng lặng nhìn hắn, huynh đệ cách biệt âm dương, thần sắc Vệ Quân bình tĩnh, dường như đang chất vấn hắn ——

Muốn nàng sao?

Đó tẩu tử của đệ, thê tử của ta.

Vệ Uẩn, đệ muốn nàng sao?

Trở thành thê tử của đệ, ở bên đệ cả đời, từ nay về sau phụ trách sinh tử của đệ, là người thân thiết với đệ.

Từ nay thứ nàng để lại cho đệ không phải một bóng dáng. Nàng tới nơi nào cũng sẽ nhớ tới đệ, cho dù đi tìm chết cũng nên nói với đệ một tiếng, thực xin lỗi...

… mà không phải nhẹ nhàng nói với đệ, vấn đề sinh tử của ta, không liên quan gì với đệ.

Bàn tay Vệ Uẩn run nhè nhẹ.

Hình ảnh Vệ Quân và Sở Du điên cuồng thay phiên nhau xuất hiện trong tâm trí hắn.

“Tiểu Thất, nàng ấy đẹp sao?”

“Phu quân Vệ Quân của ta ở đâu?”

“Ta muốn cưới cho đệ một vị tẩu tẩu, tốt nhất tính tình nên hoạt bát một chút, người giống ta, không khỏi quá buồn chán.”

“Ta nằm mơ, trên dưới Vệ gia, chỉ có mình đệ trở về.”

“Sở gia bảo vệ được nàng, chẳng lẽ Vệ phủ ta không bảo vệ được nàng hay sao? Kiêu căng một chút thì có sao?”

“Chưa bao giờ có ai đối xử tốt với ta như vậy, ca ca đệ là người rất tốt.”

“Tiểu Thất, hôm nay cùng ta đi đón tẩu tẩu đệ.”

“Tiểu Thất, ca ca đệ đi rồi, ta sẽ ở bên cạnh đệ.”

……

Vệ Uẩn thống khổ nhắm mắt lại, vội vàng nhét kiếm vào vỏ.

Nàng lưu lại là vì Vệ Quân, người nàng muốn làm bạn cũng là Vệ Quân.

Hắn nhận biết nàng bởi vì Vệ Quân, nàng chăm sóc hắn cũng vì Vệ Quân.

Nhưng tại sao tới giờ phút này hắn mới ý thức được nội tâm mình bị đè nén, cất giấu bao nhiêu thống khổ.

Tình cảm bị biến chất từ khi nào? Mà hắn thì động tâm từ khi nào.

Là khoảnh khắc nàng đặt tay lên đầu hắn? Hay khoảnh khắc nàng say rượu múa thương chọc hắn cười? Hoặc là sau giờ ngọ một ngày nào đó, trên hành lang dài, nàng ngửa đầu mỉm cười nhìn hắn?

Nàng dùng hương hoa lan, hắn liền dặn dò người bên cạnh đổi thành hương hoa lan.

Nàng khen Cố Sở Sinh tư thái phong lưu, hắn cũng chậm rãi học theo bộ dáng Cố Sở Sinh, mặc hoa phục, đeo ngọc quan.

Sự thay đổi lặng yên không một tiếng động, thậm chí ngay cả chính bản thân hắn cũng chưa từng phát hiện, từ khi nào, loại tình cảm vốn chỉ nên đơn thuần là ỷ lại và kính trọng lại hóa thành——

“Ta thích nàng……”

Vệ Uẩn lẩm bẩm thành tiếng.

Trong bóng đêm, hắn chậm rãi mở mắt.

“Sở Du……”

Hắn run rẩy gọi tên nàng.

Hắn thích nàng.

Ý thức của hắn chưa bao giờ rõ ràng như hiện tại, thì ra phần tình cảm này lại có bộ dáng như thế.

Nhưng mà ý thức được một lát, hắn lại nhịn không được ôm kiếm vào trong ngực, chậm rãi khom người.

“Thực xin lỗi……”

Thực xin lỗi, đại ca.

Sao đệ có thể sinh ra loại tình cảm xấu xa như vậy?

Sao đệ có thể mơ ước người hoàn hảo như Sở Du?

Hắn cắn chặt môi dưới, đôi tay run nhè nhẹ, nước mắt đảo trong hốc mắt, đối mặt vách tường, ôm kiếm quỳ phục xuống.

Tựa như Vệ Quân đang đứng thẳng trước mặt, hắn trịnh trọng mà thành kính, nói một câu: “Đệ sai rồi.”

Lạc đường phải biết quay lại, phải biết dừng cương trước bờ vực, đã sai thì phải cất giấu thứ tình cảm này ở trong lòng, chôn vùi trong bóng tối, cho dù chết cũng không thể để bất cứ kẻ nào phát hiện.

Bên ngoài truyền đến tiếng binh lính lui tới, tiếp theo là tiếng người gõ cửa.

“Tiểu Thất” giọng nói của Sở Du từ bên ngoài truyền đến, dường như nàng có chút bất đắc dĩ, thở dài, chậm rãi nói: “Ra ngoài đi, chuẩn bị xuất phát.”

Vệ Uẩn quỳ trên mặt đất, từ từ bình phục lại thân mình đang run rẩy.

Sở Du đứng bên ngoài, cúi đầu nói: “Lúc trước mặc dù ta nói hơi nặng lời, nhưng đó cũng là lời nói thật. Đệ không cần quá mức lo lắng, lòng ta hiểu rõ. Tô Tra là người thông minh, nói không chừng sẽ không vây khốn ta nữa mà đi tìm đệ……”

Vệ Uẩn chậm rãi mở mắt, theo thanh âm Sở Du, hắn thong thả lại kiên định ngồi thẳng người. Rồi sau đó đứng lên, đặt kiếm sang một bên, nói với Sở Du: “Tẩu vào đi.”

Sở Du ở bên ngoài nghe thấy giọng nói khàn khàn của Vệ Uẩn, sau khi ngẩn người liền cúi đầu ứng tiếng, đẩy cửa tiến vào.

Vừa bước vào, Vệ Uẩn liền nói: “Đóng cửa lại.”

“A?”

Sở Du do dự một lát, nhưng mà Vệ Hạ lại thập phần nghe lời, lập tức đóng cửa lại.

Trong phòng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, bên trong chỉ có một mình Vệ Uẩn, hắn đưa lưng về phía nàng, tay áo màu trắng buông xuống mặt đất, bóng dáng mảnh khảnh cao ngạo. Nhìn từ phía sau, hắn đã có bộ dáng của một nam tử.

Sở Du cảm thấy bầu không khí có chút áp lực. Nàng không dám động, đứng ở cạnh cửa cách đó không xa, thấp giọng nhận sai: “Trước tiên đệ đừng nóng giận, ta xin lỗi đệ, chờ sau này trở lại Hoa Kinh, tất cả những chuyện này……”

Khi nói chuyện, Vệ Uẩn chậm rãi đứng lên. Ống tay áo theo động tác của hắn mà buông xuống. Dưới ánh nến, hắn xoay người lại.

Mặt mày diễm lệ phong lưu, nhưng thần sắc lại sắc bén như đao.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, thần sắc lãnh đạm tới mức Sở Du chưa nhìn thấy bao giờ, rồi sau đó hắn đi về phía nàng, mỗi một bước đi đều được cực kỳ thong thả, phảng phất như đạp trên mũi đao, vừa đơn giản lại vững vàng.

Cuối cùng hắn dừng bước trước người nàng, cúi đầu nhìn nàng.

Gần đây vóc dáng hắn phát triển rất nhanh, hiện giờ đã cao hơn nàng nửa cái đầu, hơi thở thiếu niên mạnh mẽ xông vào chóp mũi khiến Sở Du cả kinh, theo bản năng muốn thoái lui về phía sau.

Nhưng mà trước khi hành động, lý trí đã khống chế bản năng của nàng, nếu nàng thật sự lùi lại, bầu không khí khó tránh khỏi càng thêm xấu hổ.

Nàng chỉ có thể quay đầu nhìn sang bên cạnh, sờ sờ chóp mũi nói: “Đệ cao lên không ít nha……”

Còn chưa dứt lời, Vệ Uẩn đột nhiên duỗi tay kéo Sở Du vào trong lòng, gắt gao ôm chặt nàng.

Đây là lần đầu tiên hắn ôm nàng, lồng ngực thiếu niên vô cùng ấm áp, tay áo to rộng bao phủ lên người nàng. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp căng cứng và trái tim đang đập loạn nhịp của hắn.

Cả người Sở Du sững sờ tại chỗ, chóp mũi quanh quẩn mùi hương hoa lan.

Lúc này Sở Du mới phát hiện, Vệ Uẩn dùng túi thơm, hơn nữa mùi hương còn giống nàng. Chỉ là phân lượng hắn sử dụng cực nhỏ, phải tới gần nàng mới cảm nhận được.

Có lẽ cũng giống như tình cảm, chỉ khi tới gần trái tim hắn, nàng mới có thể nhìn thấy một vài dấu vết khác thường.

Sở Du ngơ ngác được hắn ôm trong ngực, cả người phát ngốc. Không biết vì sao, trái tim vốn dĩ đã hòa hoãn lại nhảy lên loạn nhịp.

“Tẩu ở lại thủ thành, trong một tháng, đệ nhất định bình định chiến loạn, quay trở lại đón tẩu.”

Hắn khàn khàn lên tiếng, thanh âm kia mang theo sự trong trẻo của thiếu niên, khiến người áy náy nhân tâm.

Hơi thở của hắn xẹt qua vành tai nàng, nàng giống như một con vật nhỏ bị con người bắt được điểm yếu, trợn tròn mắt, căn bản không dám nhúc nhích.

Vệ Uẩn gắt gao ôm chặt nàng, phảng phất như cả đời này chỉ có thể ôm một lần như vậy.

Có rất nhiều lời chưa nói, nhưng cũng không cần phải nói.

Ví dụ như lần này rời đi, có lẽ sẽ âm dương cách biệt.

Ví dụ như cho dù có còn sống trở về, quan hệ giữa hai người cũng không thể như lúc trước.

Vệ Uẩn cắn chặt môi, nước mắt lăn xuống.

“Tẩu yên tâm” Hắn kiên định lên tiếng: “Tẩu sẽ không chết.”

Cho dù hắn chết, nàng cũng sẽ không chết.

Nghe đến đây, Sở Du chậm rãi hòa hoãn lại.

Thân mình Vệ Uẩn run nhè nhẹ, trái tim Sở Du mềm mại thành một mảnh.

Nàng mơ hồ hiểu ra, giờ khắc này, Vệ Uẩn coi đây là cuộc gặp mặt cuối cùng của hai người. Nàng buông bỏ những phòng bị nam nữ, làm theo trái tim, giơ tay ôm lấy hắn, dùng lòng bàn tay vỗ về lưng hắn, dịu dàng nói: “Đệ đừng sợ, Tiểu Thất.”

“Sinh tử đáng không sợ, cho dù ta thật sự gặp phải chuyện bất trắc, tương lai vẫn sẽ có người bước tiếp cùng đệ.”

Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn nhắm mắt lại, cảm thụ cái ôm của người trong ngực.

Có lẽ đời này, hắn cũng chỉ được nàng ôm một lần như vậy.

Một lúc lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng Lưu Vinh: “Đại phu nhân, chuẩn bị xong rồi.”

Sở Du và Vệ Uẩn đồng thời mở mắt, trong mắt mang theo sắc lạnh, Vệ Uẩn buông Sở Du ra, nhanh chóng xoay người, hắn di chuyển ra phía sau bình phong, nhanh chóng thay đổi vũ khí, nói với Sở Du: “Tẩu thủ thành một tháng, trong một tháng này đệ sẽ nghĩ cách bình định trận thế, buộc Tô Tra phải quay đầu, tẩu chỉ cần làm một chuyện” Vệ Uẩn từ phía sau bình phong đi ra, hắn mặc ngân giáp, trên eo đeo bội kiếm, đỉnh đầu đội bạc quan, tay cầm trường thương hồng anh, lẳng lặng nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Chờ đệ.”

“Nếu ta không chờ được thì sao?”

Sở Du không nhịn được cười, Vệ Uẩn rũ mắt: “Vậy không cần chờ.”

Nếu nàng chờ không được, hắn sẽ đuổi theo.

Cho dù đó là đường xuống hoàng tuyền cũng không sao. Đuổi theo nàng, đến trước mặt Vệ Quân, xem bọn họ đoàn tụ tại địa phủ, như vậy cũng đủ viên mãn rồi.

Nhưng mà lời này hắn không nói ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Sở Du, hắn bước qua ngạnh cửa, nhanh chóng điều binh.

Sở Du vội vàng đuổi theo, giao một cái tráp vào trong tay Vệ Uẩn, nói với hắn: “Đây là những thứ thành Phượng Lăng làm ra trong mấy năm gần đây, đệ mang theo đi. Phương pháp điều chế hỏa dược cũng ở bên trong, Hàn Mẫn trộm ra ngoài, sau khi đệ trở lại Hoa Kinh lập tức cho người sản xuất hàng loạt.”

Vệ Uẩn đáp ứng, đoàn người đi tới cửa. Sở Cẩm đang dẫn người phân phát hỏa dược cho các tướng sĩ, đồng thời để Hàn Mẫn làm mẫu và giảng giải phương pháp sử dụng cho bọn họ.

Vệ Uẩn bước ra, một lát sau, khi mọi người đã chuẩn bị tốt, Hàn Tú vội vàng chạy tới, rống giận: “Hàn Mẫn, ngươi cút ra đây cho ta!”

Hàn Mẫn nhanh chóng trốn sau lưng Vệ Uẩn, Vệ Uẩn quay đầu đón nhận ánh mắt phẫn nộ của Hàn Tú, bình tĩnh nói: “Đại nhân cũng không phải mặc kệ bá tánh chẳng quan tâm, vì sao phải cúc cung tận tụy vì bệ hạ tới tận bây giờ?”

“Bệ hạ có ơn tri ngộ với ta” Hàn Tú bình tĩnh nói: “Thiên hạ này chẳng lẽ không phải của hoàng đế hay sao? Hiện giờ bệ hạ là hoàng thất chính thống, ta không làm việc cho bệ hạ, chẳng lẽ phải đầu quân cho loạn thần tặc tử như ngài hay sao?!”

Vệ Uẩn nghe vậy cười lạnh: “Nếu không phải bệ hạ, giang sơn Đại Sở cũng không đi tới bước đường ngày hôm nay?”

“Hiện giờ truy cứu được mất thì có ý nghĩa gì?” Hàn Tú giơ tay nói với Hàn Mẫn: “Hàn Mẫn, ngươi ra đây.”

“Phụ thân” Hàn Mẫn trốn phía sau Vệ Uẩn, thăm dò nửa người ra: “Ngài cũng nói, hiện giờ truy cứu được mất không có ý nghĩa gì, con đã tặng hỏa dược cho bọn họ, phương pháp điều chế cũng trộm rồi, ngài giữ như vậy thì có ích gì, tại sao không liên minh với tiểu hầu gia và Vệ Đại phu nhân, sớm ngày chấm dứt loạn thế?”

Hàn Tú mím môi không nói gì, Hàn Mẫn nâng cao âm lượng: “Phụ thân, ngài đã quên mẫu thân chết như thế nào rồi sao? Cẩm tỷ tỷ đã nói rõ ràng với con rồi. Nếu không phải cẩu hoàng đế kia dung túng cho Diêu Dũng, hại chết Vệ gia tại Bạch Đế Cốc, Đại Sở ta sao có thể lưu lạc tới độ này?! Nếu không phải hiện giờ Đại Sở loạn lạc, mẫu thân đã không bị lưu dân gϊếŧ chết trên đường?”

“Đủ rồi!” Hàn Tú hét lớn: “Ngươi lăn ra đây cho ta!”

Nói xong, Hàn Tú tiến lên, muốn kéo Hàn Mẫn ra, Vệ Uẩn bắt lấy tay ông, bình tĩnh nói: “Hàn đại nhân, ta muốn ra khỏi thành, xin ngài đừng làm chậm trễ.”

Hàn Tú lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn đón nhận ánh mắt của ông, sau một hồi, Hàn Tú cười lạnh ra tiếng: “Ngài và bệ hạ có gì khác nhau? Bệ hạ đùa bỡn quyền mưu, còn ngài thì không phải?”

“Hiện tại ta đứng ở đây, còn ông ta thì bỏ mặc Phượng Lăng, đây là điểm khác nhau.”

“Nhưng không phải ngài cũng định bỏ mặc Phượng Lăng hay sao?”

Hàn Tú rống giận: “Nếu không phải, vì sao giờ phút này ngài lại rời đi?”

“Ta không bỏ mặc Phượng Lăng ” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Ta có đồ vật rất quan trọng đặt tại nơi này, sao ta có thể dễ dàng bỏ mặc Phượng Lăng?”

Hàn Tú hơi sửng sốt, Sở Du cũng quay đầu lại, không rõ Vệ Uẩn đặt thứ gì tại Phượng Lăng.

Hàn Mẫn nhìn thấy Hàn Tú dao động, lao ra quỳ gối trước mặt Hàn Tú, ôm lấy đùi Hàn Tú: “Phụ thân, ngài đừng náo loạn, để bọn họ đi thôi.”

Hàn Tú không nói chuyện, Vệ Uẩn nâng tay lên, người ngựa tập kết dưới cửa thành, Hàn Tú dõi mắt theo bóng dáng những người đó, sau một hồi, ông nhắm mắt lại, quay đầu đi, trầm giọng nói: “Ta mở đường cho các ngươi.”

Hàn Tú nói xong, Sở Du đi theo Vệ Uẩn ra khỏi thành, sau đó nàng nhận thấy, có rất nhiều người mặc áo xanh đeo mặt nạ ngọc xuất hiện phía sau thành trì.

Trước đó nàng căn bản chưa từng thấy nhiều người như vậy, không khỏi kinh ngạc nói: “Bọn họ từ nơi nào ra vậy?”

“Hàn Tú nghiên cứu xây dựng một vài địa đạo dưới lòng đất, ta cũng chưa từng xuống đó” Giọng nói của Lưu Vinh từ phía sau truyền đến: “Hiện giờ có lẽ ông ấy đã triệu tập mọi người ra ngoài.”

Sở Du nhìn những người này, rõ ràng bọn họ không phải tướng sĩ, bước chân vô thanh vô tức, vội vội vàng vàng lên thành trì, nghe lệnh Hàn Tú.

Lưu Vinh cúi mình vái chào Vệ Uẩn nói: “thỉnh tiểu hầu gia nghe theo phân phó của Hàn đại nhân, chờ Hàn đại nhân kích trống sau đó hãy tiến lên.”

Vệ Uẩn gật đầu, dưới sự dẫn dắt của Lưu Vinh xuống núi, ẩn nấp ở trong rừng, căn bản không tiến về phía trước.

Sở Du leo lên thành lũy, thấy Hàn Tú đang chỉ huy người lắp đặt những chiếc ống tròn lên cung nỏ.

Một lát sau, Hàn Tú nói: “Kéo cung.”

Mọi người đồng loạt kéo cung, sau đó Hàn Tú lai phất lá cờ chỉ huy trong tay: “Đốt lửa.”

Mũi tên bắt đầu bốc cháy.

Cuối cùng Hàn Tú cao giọng nói: “Bắn!”

Trong chớp mắt, mũi tên lông vũ phóng ra như mưa, mang theo ánh lửa xẹt thành độ cong trên bầu trời, một đường bay về phương xa.

Cung nỏ bắn ra mũi tên bay cực xa, những ánh lửa trên bầu trời rơi xuống, phát ra tiếng vang “rầm rầm”.

Quân Bắc Địch lập tức hỗn loạn.

“Trời phạt!”

Binh lính Bắc Địch dùng ngôn ngữ Bắc Địch rống to: “Đây là trời phạt!”

Một phen biến cố này tất nhiên sẽ kinh động tới lều trại của Tô Tra, hắn ta vội vàng đi ra ngoài, nhìn mũi tên mang theo lửa rơi xuống mặt đất, sau đó phát ra tiếng ầm ầm, nổ tung thành cái hố rộng đại khái khoảng ba thước.

Binh lính điên cuồng chạy trốn, Tô Tra lại thập phần bình tĩnh, hắn ta nói: “Lui về phía sau mười dặm!”

Nhưng mà cũng chính giờ phút này, nhân mã từ trong thành Phượng Lăng vọt ra, Tô Tra lập tức phản ứng lại, rống giận: “Ngăn cản bọn chúng! Ngăn cản!”

Lời còn chưa dứt, cơn mưa tên thứ hai đã rơi xuống, rầm rầm nổ tung trên mặt đất, núi rung đất chuyển.

Quân Bắc Địch đã hoàn toàn rối loạn, Tô Tra tự mình xuất chiến, cả giận nói: “Đều dừng lại, sợ cái gì!”

Sau khi nói xong, hắn ta dẫn theo thân binh của mình đi ngược dòng người, chạy theo hướng đội quân Vệ Uẩn, hét lớn: “Tướng sĩ Bắc Địch, theo ta nghênh chiến!”

Tiếng trống trận của Bắc Địch vang lên, mọi người nhìn thấy Tô Tra vọt về phía Vệ Uẩn, cơn mưa tên thứ ba rơi xuống, Tô Tra đã thăm dò được khoảng cách giữa các cơn mưa tên và mức độ nổ tung.

Cơn mưa tên này thoạt nhìn thanh thế khá lớn, nhưng khoảng cách lại quá xa, trên thực tế diện tích có thể phá hủy không nhiều, tỉ lệ chính xác cực thấp, chỉ là dọa người mà thôi. Đội quân Bắc Địch thấy Tô Tra linh hoạt xuyên qua tiếng nổ, sĩ khí chậm rãi ngưng tụ, rốt cuộc lại một lần giương cao quân kỳ, gào rống tiến về phía Vệ Uẩn.

Sở Du đứng trên thành lâu, thấy đội quân ngân giáp của Vệ Uẩn như giao long tiến vào thủy triều gia nhập trận chiến với Bắc Địch. Nàng siết chặt nắm tay, không nói gì, Hàn Mẫn bên cạnh nôn nóng lên tiếng: “Phụ thân, lại đánh! Lại bắn tên đi!”

“Không được” Hàn Tú bình tĩnh nói: “Khoảng cách giữa nhân mã hai bên quá gần, không thể tùy tiện hành động.”

Nhưng mà khi bọn họ nói chuyện, chiến trường lại ầm ầm nổ tung, là đám người Vệ Uẩn bắt đầu dùng thuốc nổ mở đường.

Hỏa dược đám người Vệ Uẩn mang theo uy lực lớn hơn hỏa dược do cung nỏ bắn ra rất nhiều, trong đám người dày đặc, ném tới đâu thương vong tới đó.

Sở Du chỉ nhìn thấy ánh lửa không ngừng vang lên trên chiến trường, khi đội quân ngân giáp gian nan di chuyển về phía trước, nàng đi tới bên cạnh trống trận, giơ dùi trống lên hung hăng gõ xuống!

Tiếng trống này mang theo sự sát phạt, cổ vũ lòng người nhiệt huyết sôi trào. Vệ Uẩn loại bỏ mấy người chặn đường ra, ở trong bóng đêm hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ tử mặc bạch sam đứng trên thành lâu, dưới ánh lửa rung trời, ống tay áo bay phấp phới, dung hợp với huyết sắc tạo ra mỹ cảnh đẹp không sao tả xiết.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu lại, dũng khí trào dâng một cách vô hạn, nhìn con đường biến máu núi người ở phía trước, hét lớn một tiếng: “Lên!”

Hắn muốn sống sót.

Hắn phải sống sót.

Hắn chẳng những phải sống sót, hắn còn muốn san bằng Bắc Địch, đón nàng về nhà.

Tiếng gào rống kết hợp với tiếng trống, kíƈɦ ŧɦíƈɦ sĩ khí quân đội dâng cao.

Khi ánh mặt trời sáng rõ, rốt cuộc con cự long màu trắng cũng đi tới rìa vòng vây, bọn họ vẫn luôn duy trì đội hình không quá loạn, vì thế khi Vệ Uẩn phá vỡ vòng vây của Bắc Địch, những người phía sau lập tức theo sát, thuận lợi đi theo Vệ Uẩn xông ra ngoài.

Lúc này phong hoả đài tại Tuyền Châu cuồn cuộn khói báo động, Vệ Uẩn dẫn người chạy như điên tới đó, Tô Tra cưỡi ngựa muốn đuổi theo, lại bị một người nam nhân giữ chặt, bình tĩnh nói: “Không cần đuổi theo.”

Nam nhân kia đeo một chiếc mặt nạ bạc, mặc chiếc áo bào màu lam, nhưng cách ăn vận hoàn toàn giống như người Đại Sở.

Tô Tra bị hắn ngăn cản sinh ra vài phần tức giận, phẫn nộ quát: “Hắn khẳng định mang theo phương pháp chế tạo hỏa dược, cô không đuổi theo hắn ta sẽ trở về Hoa Kinh, nếu Hoa Kinh sản xuất ra thứ này, vậy Bắc Địch còn đánh làm gì!”

“Ngài đuổi không kịp.”

Nam tử áo lam nói thẳng: “Nếu tiếp tục đuổi theo, người Phượng Lăng sẽ bỏ chạy.”

Tô Tra ngẩn người, nam tử áo lam giương mắt nhìn về phía thành Phượng Lăng, nhìn thấy bạch y của nữ tử đang bay phần phật trên tường thành, đôi môi mỏng lạnh hơi giương lên: “Hàn Tú vẫn còn ở Phượng Lăng, nếu ngài bắt được Hàn Tú, cũng coi như nắm được phương pháp chế tạo hỏa dược, lúc đó còn sợ Đại Sở chạy thoát hay sao?”

Nghe được lời này, Tô Tra bình tĩnh hơn một chút, sau đó hắn lại nói: “Ngươi nói với ta người thành Phượng Lăng tham sống sợ chết, hiện giờ bộ dáng bọn họ thế này, nếu ta liều chết tấn công, bọn họ huỷ hoại thứ đó thì phải làm sao bây giờ?”

“Không sao” Nam tử áo lam bình tĩnh nói: “Trước tiên ngài cứ làm bộ công thành vây khốn bọn họ, chờ tới khi bọn họ cảm giác được sự sống chết ở trước mắt, lúc này chúng ta mới âm thầm phái người đi tìm Hàn Tú, chỉ cần Hàn Tú vẫn còn muốn sống sẽ một mình bước ra.”

“Đánh một gậy lại cho một viên táo đỏ” Nam tử áo lam vuốt nhẫn ngọc trong tay, nheo mắt nói: “Không được tấn công, nhưng sao ngài biết, tấn công không phải là cách?”

Tô Tra trầm ngâm một lát, hiện giờ binh mã đã điều tới Phượng Lăng, bên trong Phượng Lăng cùng lắm chỉ có hai vạn người, cho dù có hỏa dược chống đỡ, bị vây khốn lâu ngày, vấn đề lương thảo nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tô Tra cũng hạ quyết tâm, làm theo lời nam tử nọ nói, tiếp tục vây thành.

Tuy nhiên hắn ta vẫn có chút cảm khái: “Nếu bệ hạ chịu nghe ta, không đi đánh Thiên Thủ Quan gì đó, chỉ tấn công một mình Phượng Lăng, hôm nay chắc chắn sẽ bắt được. Thiên Thủ Quan dễ đánh, nhưng nếu Đại Sở có được hỏa dược mà Bắc Địch lại không có, ngày sau muốn đánh cũng là điều khó khăn, ngươi nói vì sao bệ hạ lại hồ đồ như thế?!”

“Bệ hạ có suy tính riêng của bệ hạ.”

Nam tử áo lam nhàn nhạt nói một câu, thấy nữ tử trên thành lâu xoay người rời đi, hắn cảm thấy không còn thú vị, chào hỏi Tô Tra xong cũng rời đi.

Sau khi lao ra khỏi vòng vây, Vệ Uẩn không dám ngừng lại, mang theo chiếc tráp Sở Du cho hắn một đường chạy về kinh. Trước tiên hắn cho người về Vệ phủ thông báo chuẩn bị sẵn sàng. Vừa về tới nhà, mọi người trong Vệ phủ đã chờ sẵn ở chính sảnh. Cố Sở Sinh đứng đầu hàng, hắn gầy ốm đi rất nhiều, vừa thấy Vệ Uẩn, hắn lập tức bước lên, mở miệng lền nói: “Sở Du đâu?!”

Vệ Uẩn nhìn hắn một cái thật sâu.

Trước kia không biết bản thân mình suy nghĩ điều gì, chỉ cảm thấy người này thật đáng ghét.

Hiện giờ sau khi đã hiểu rõ tâm ý của mình, hắn lại cảm thấy vừa chán ghét lại khâm phục, dù thế nào cũng phải áp chế mọi cảm xúc, tận lực nhìn thẳng vào người trước mắt, bình tĩnh nói: “Trước tiên ngồi xuống, ta sẽ nói rõ ràng sự tình cho các người.”

Vệ Uẩn nhanh chóng tường thuật lại tình huống tại thành Phượng Lăng, sau đó nói: “Tình huống hiện tại chính là như vậy, hiện giờ tẩu tử đang ở Phượng Lăng, nhiều nhất tẩu ấy có thể thủ thành một tháng, cho nên trong vòng một tháng chúng ta phải quét sạch Bắc Địch.”

“Chuyện này không có khả năng.”

Thẩm Hữu quyết đoán mở miệng: “Kỳ thật quân đội Bắc Địch chia làm hai hướng, nhân mã của Tô Tra ở thành Phượng Lăng, nhưng nhân mã trong tay Bắc Hoàng Tô Xán cũng không ít, hiện giờ Tô Xán đang toàn lực tấn công Tuyền Châu, một đường hướng tới Thiên Thủ Quan, chúng ta muốn bình định nhân mã của Tô Xán trong một tháng, sợ rằng chuyện không dễ dàng.”

“Nếu ta mang hỏa dược đến thì sao?”

Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Thẩm Hữu, Thẩm Hữu lại nhìn ngược lại hắn: “Trong thời gian ngắn ngài có thể sản xuất bao nhiêu hỏa dược?”

Cho dù có cách điều chế, nhưng hiện giờ Đại Sở đang loạn lạc khắp nơi, rất khó để lập tức xây dựng một căn cứ quân sự sản xuất hàng loạt giống như thành Phượng Lăng.

Thời gian một tháng, đối với một cuộc chiến toàn quốc mà nói, thật sự quá khó khăn.

Cố Sở Sinh nghe bọn họ nói chuyện, chậm rãi nở nụ cười.

Vệ Uẩn nhìn về phía Cố Sở Sinh, đối phương gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tựa như xung huyết: “Không sao, thành Phượng Lăng có thể thủ được hai tháng.”

Năm đó Sở Lâm Dương thủ thành ba tháng, hiện giờ Sở Du có binh có lương, không thể có khả năng duy trì được ít thời gian hơn Sở Lâm Dương năm đó.

Cố Sở Sinh lung lay đứng dậy, cười to thành tiếng: “Dùng mạng tẩu tử ngài đổi lấy ba tháng này! Không phải ngài đã sớm tính toán rồi sao? Một tháng bình định Bắc Địch?”

Cố Sở Sinh “Phi” một tiếng, lạnh lùng nói: “Người si nói mộng!”

Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn lẳng lặng nhìn mặt đất, Cố Sở Sinh thấy hắn không nói gì, vô số phẫn nộ nhảy vọt lên.

“Vệ Uẩn” hắn khàn khàn lên tiếng: “Nàng đối đãi với ngài không tệ.”

“Thẩm Hữu”, Vệ Uẩn giương mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi trở lại Bắc Địch đi, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi một thân phận giả, ngươi làm giả tín vật của Tô Tra mang theo bên người, sau đó đến hoàng thành Bắc Địch chờ ta.”

Thẩm Hữu nhíu mày: “Ngươi bảo ta qua đó làm gì?”

“Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi.”

Vệ Uẩn nâng tay: “Hôm nay lập tức khởi hành.”

“Vệ Uẩn!” Cố Sở Sinh nâng cao âm lượng: “Ngài thật sự bỏ mặc nàng trên chiến trường như vậy sao?!”

“Vệ Hạ” Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng, nói với Vệ Hạ: “Đi tiền tuyến tìm Tống Thế Lan, bảo hắn rời khỏi Tuyền Châu, thuận tiện đưa Nhị phu nhân trở về. Sau đó phân phó Tống Thế Lan chờ tại eo núi Nhất Trượng, chờ Diêu Dũng mang binh từ Thiên Thủ Quan chạy về hướng Thanh Châu, gϊếŧ chết không cần luận tội.”

“Tuân lệnh.” Vệ Hạ nhận lệnh, lui xuống.

“Vệ Thu, ngươi đi tìm Sở Lâm Dương” Vệ Uẩn nhanh chóng viết một phong thư, nói với Vệ Thu: “ Bảo huynh ấy viết thư cho Diêu Dũng, mời hắn ta cùng bảo vệ Thiên Thủ Quan, sau khi quân địch đánh tới lập tức bỏ thành chạy trốn, để lại một mình Diêu Dũng trấn thủ Thiên Thủ Quan.”

“Tuân lệnh.”

“Vệ Uẩn!”

“Cố Sở Sinh” Vệ Uẩn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắn, ngữ điệu không một chút gợn sóng: “Sau khi Sở Lâm Dương bỏ thành, ngài đi khuyên bảo Diêu Dũng từ bỏ Thiên Thủ Quan. Rồi sau đó cùng Tần Thời Nguyệt bảo vệ cho Thiên Thủ Quan, chờ ta ở đó.”

“Vệ Uẩn” Cố Sở Sinh lạnh giọng: “Ngài có nghe hiểu ta nói gì không? Ngài còn nhớ ta từng nói gì với ngài hay không, ta bán mạng cho ngài là bởi vì ta muốn cưới Sở Du. Hiện giờ ngài đối xử với nàng như thế, ngài cho rằng dựa vào cái gì mà ta phải giúp ngài?”

Vệ Uẩn rũ mắt nhìn giấy trắng, gắt gao nắm chặt chiếc bút ngọc trong tay, khắc chế cảm xúc của chính mình.

Không thể nói, không thể ghen ghét, không được nói thành lời.

Hắn khác Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh có thể quang minh chính đại thích nàng, nhưng tình cảm của hắn đã được định sẵn phải bị mục rỗng trong bóng tối.

“Sau khi Sở Lâm Dương bỏ thành, ngài khuyên bảo Diêu Dũng bỏ thành, đến lúc đó Hoa Kinh tràn ngập nguy cơ, ta sẽ đoạt lại soái ấn từ trong tay bệ hạ, trở về bắt lấy Thiên Thủ Quan. Tiếp theo ta sẽ phân phó Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan một đường đoạt thành, ngài trở lại Hoa Kinh, quân lực Vệ gia sẽ do ngài nắm quyền chỉ đạo, chu toàn thế gia, vây Thuần Đức Đế ở trong cung, rút gọn nanh vuốt của ông ta.”

Nghe tới đây, rốt cuộc Cố Sở Sinh cũng nhận ra vài phần không đúng.

Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Đoạt được Thiên Thủ Quan, ta sẽ mang theo 5000 kỵ binh nhẹ, thông qua tuyết sơn đột nhập Bắc Địch, tiến thẳng vào vương thành, bắt cóc Bắc Đế, lệnh cho Tô Xán hạ lệnh, toàn tuyến lui binh.”

Nghe được lời này, Cố Sở Sinh mở to hai mắt, hoàn toàn dùng ánh mắt nhìn kẻ điên để quan sát Vệ Uẩn, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Lúc này nhân mã của Tô Xán đã bị hao tổn, khi Tô Tra rút quân từ Phượng Lăng, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan sẽ truy đuổi loạn quân Bắc Địch. Tô Tra cố kỵ đô thành, chắc chắn sẽ không ham chiến, trận chiến này chúng ta sẽ tận lực phân tán binh lực của bọn chúng, một đường đuổi tới Bắc Địch, đánh vào hoàng thành.”

“Ta ở hoàng thành cùng bọn họ nội ứng ngoại hợp, mà sau khi tẩu tẩu rời khỏi Phượng Lăng, nếu Diêu Dũng còn sống, để tẩu ấy phong bế quân đội Diêu Dũng, ép hắn ta ở lại Thanh Châu. Nếu Trần Quốc có dị động, ngài liền đi đàm phán, hứa chi số tiền lớn, ổn định Trần Quốc.”

Vệ Uẩn lạnh nhạt nói về tất cả những khả năng sinh sự.

Cố Sở Sinh lắng nghe, chậm rãi trầm mặc.

“Vệ Uẩn,” Rốt cuộc hắn cũng mở miệng: “Không nói đến các người đi qua tuyết sơn như thế nào, làm sao dùng 5000 nhân mã đánh hạ Bắc Địch. Cho dù ngài dẹp xong Bắc Địch, dùng 5000 nhân mã ở Bắc Địch chờ Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan, một khi binh lính Đại Sở tiến đến, Tô Tra là người đầu tiên sẽ cùng ngài đồng quy vu tận. Trận này ngài đi, cơ hội sống sót đã nhỏ lại càng nhỏ, ngài có hiểu không?”

Nghe được lời này, Vệ Uẩn chậm rãi nở nụ cười.

“Ta biết.”

“Vậy ngài ……”

“Nhưng mà, ta không thể mặc kệ tẩu tẩu.”

Nói xong, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua bầu trời ngày xuân trong vắt, lướt qua tầng mây, tựa như thấy được tuyết y phần phật phương xa. Rồi sau đó hắn hạ ánh mắt rơi xuống đình viện.

Người nọ từng ở trong đình viện này, nguyệt hoa như nước, trường thương như long, mang tới cho hắn giấc mơ quyến rũ và lộng lẫy.

Khi đó hắn ngồi trên hành lang dài, nghe chúng nữ tử trong nhà hợp ca mà xướng, nhìn tư thái phong lưu của nữ tử trước mắt.

Khi đó hắn nghĩ gì?

Hắn nghĩ ——

Có thể nhìn thấy cảnh tượng diễm lệ như vậy, hắn nguyện chết vì khanh.(*)

(*): Khanh khanh là cách gọi thân mật giữa nam nữ yêu nhau