Sơn Hà Chẩm

Chương 51




Cố Sở Sinh bị rống một tiếng, ánh mắt chậm rãi dời sang mặt Vệ Uẩn, đồ vật vương vãi đầy đất, hắn nhìn thấy cây trâm kia, duỗi tay muốn lấy.

Vệ Uẩn giơ tay ấn mặt hắn trên mặt đất, phát ra tiếng “Loảng xoảng”, trong thanh âm của Vệ Uẩn mang theo sự lạnh lẽo: “Ngươi bị câm rồi sao?”

“Cố đại nhân, hầu gia hỏi cái gì, ngài liền nói đi.”

Nghe được tiếng nói của Vệ Uẩn, Vệ Hạ liền biết không ổn. Tính tình Vệ Uẩn vốn dĩ không tốt, nếu ngài ấy rống to nghĩa là tức giận. Nếu giọng nói ngài ấy trở nên âm lãnh, đó chính là sát ý. Vì thế hắn phải nhanh chóng đứng ra hoà giải, không chút nghi ngờ, nếu Cố Sở Sinh nói điều gì không xuôi tai, Vệ Uẩn sẽ lập tức rút đầu lưỡi.

Cố Sở Sinh trông thấy bộ dáng gấp gáp của Vệ Hạ, sự mờ mịt trong ánh mắt chậm rãi biến mất, hắn bình tĩnh lại, nói với Vệ Uẩn: “Ngài buông ta ra trước.”

Vệ Uẩn nhìn Cố Sở Sinh chằm chằm, Cố Sở Sinh cũng đón nhận ánh mắt của Vệ Uẩn, không có nửa phần lùi bước. Sau một hồi, Vệ Uẩn chậm rãi buông lỏng tay, Cố Sở Sinh giãy giụa muốn tự mình bò dậy, duỗi tay nhặt lấy cây trâm.

Đó là một cây trâm cài bằng gỗ khảm mã não màu đỏ, nếu là người quen thuộc với Sở Du, có thể dễ dàng nhận ra, đây là cây trâm Sở Du yêu thích nhất trước năm nàng mười lăm tuổi.

Vào đêm Sở Du quyết tâm bỏ trốn cùng Cố Sở Sinh, nàng đã dùng cây trâm này làm tín vật đưa đến Cố phủ, Cố Sở Sinh cho người trả lại, Sở Du không chịu nhận, Cố Sở Sinh liền dứt khoát ném cây trâm vào hồ nước trong viện.

Đời này sau khi Cố Sở Sinh trở về, hắn mò tìm dưới hồ nước hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được. Vốn dĩ hắn cho rằng, đây chính là tín vật để hắn và Sở Du bắt đầu một lần nữa, đồng thời đây cũng là lễ vật đầu tiên mà Sở Du tặng cho hắn, tuy nhiên hiện giờ mới phát hiện, có lẽ đây là món đồ cuối cùng của Sở Du mà hắn có được.

Hắn lau khô vết máu trên khóe miệng, cầm cây trâm, dùng khăn lông cẩn thận lau chùi.

Vệ Uẩn chú ý tới cây trâm kia, thần sắc Cố Sở Sinh quá dịu dàng, trong sự dịu dàng lại mang theo cảm giác chua xót nói không nên lời, khiến người ngoài khi nhìn vào liền cảm thấy có vài phần đáng thương.

Cơn giận của hắn từ từ vơi đi, Cố Sở Sinh cẩn thận cất cây trâm vào trong người, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uẩn: “Nàng không sao chứ?”

“Không tốt lắm.”

Vệ Uẩn lạnh băng lên tiếng: “Ta chưa bao giờ thấy tẩu tử khổ sở như thế.”

Cố Sở Sinh cười khổ.

Sở Du đau khổ, hắn hiểu. Ai đã từng trải qua cuộc đời bi thảm như vậy, đều sẽ cảm thấy khổ sở.

Chính hắn cũng không biết năm đó vì sao mình lại có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy, xét đến cùng, con người không ngừng phá vỡ điểm mấu chốt của thói hư tật xấu. Đối xử tốt với một người, cũng giống như đạo lý vay tiền vậy. Cho người khác mượn một trăm đồng, người đó có thể nhớ rất lâu, nhưng nếu cho họ mượn một trăm lượng vàng, người đó liền coi đó trở thành thói quen, cảm thấy đây là việc ngươi nên làm, nếu có một ngày ngươi không cho nữa, trong tâm họ còn sinh lòng oán hận.

Sở Du đối xử tốt với hắn, tốt tới mức hắn coi đó trở thành thói quen, vì thế chung quy hắn luôn cảm thấy, Sở Du giúp đỡ hắn nhiều như vậy chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn công sức, không cần chú ý quá nhiều.

Chờ tới khi hắn quay đầu nhìn lại, trên đời này làm gì có ai có nghĩa vụ phải giúp đỡ ai, giúp là tình nghĩa, còn không giúp là đạo lý. Mà người dẫm lên tình nghĩa của người khác rồi lại coi đó là điều đương nhiên, thì ngay cả súc sinh cũng không bằng. Cho chó ăn nó còn biết cảm ơn, huống chi là người?

Cố Sở Sinh hít sâu một hơi, giương mắt nhìn về phía Vệ Uẩn: “Ta và đại phu nhân nói chút chuyện xưa.”

Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn ngồi quỳ xuống đối diện Cố Sở Sinh, ánh mắt sắc lẹm như đao.

“Nhưng mà, chuyện này đã được giải quyết xong,thỉnh hầu gia yên tâm.” Cố Sở Sinh chua xót nở nụ cười: “Ngày sau, ta sẽ không dây dưa với đại phu nhân nữa.”

Thẳng tới khi hắn chuộc lại tội lỗi mà mình đã gây ra.

“Vì sao tẩu ấy lại khóc?”

Vệ Uẩn nhận được kết quả mình muốn, hắn bắt đầu hỏi sang vấn đề mà mình quan tâm nhất. Cố Sở Sinh không nói chuyện, hắn rũ đôi mắt, sau một hồi, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Là ta phụ nàng.”

Vừa dứt lời, con dao găm trong tay áo Vệ Uẩn bất chợt bay đến cắm lên bức tường phía sau Cố Sở Sinh, Vệ Uẩn cúi đầu nhìn Cố Sở Sinh, trong mắt tất cả đều là cảnh cáo.

Lưỡi đao sắc bén cắt qua gương mặt Cố Sở Sinh, máu tươi chảy xuống dưới, Cố Sở Sinh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không thèm động, phảng phất như vấn đề sinh tử đã sớm không còn quan trọng.

“Bước chân đi rồi thì đừng có trở về nữa” Vệ Uẩn cũng không quản thái độ mặc kệ sống chết này của Cố Sở Sinh, lạnh lùng nói: “Bằng không ta sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận.”

Nói xong, Vệ Uẩn phất tay áo, xoay người rời đi.

Cố Sở Sinh nâng ly trà nóng, nhắm mắt lại, than nhẹ một tiếng.

Sở Du mơ mơ màng màng ngủ suốt một đêm, sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao. Nàng vỗ vỗ đầu cho tỉnh táo, cảm giác choáng váng sau khi say rượu vẫn còn đây.

Vãn Nguyệt bưng chén thuốc giải rượu vào phòng, nhìn thấy Sở Du đỡ đầu liền cười rộ lên: “Ngài đau đầu sao?”

Sở Du ngước mắt nhìn về phía Vãn Nguyệt, thấy Vãn Nguyệt ý cười bên môi, liền “A” một tiếng nói: “Đúng vậy, đã lâu không bị đau đầu rồi, tửu lượng của ta không kém tới mức này chứ?”

“Có thể là do rượu phủ công chúa tác dụng chậm nhưng ngấm sâu.”

Vãn Nguyệt bưng chén thuốc đưa cho Sở Du, Sở Du vừa nhìn thấy chén canh đen sì kia liền nhíu mày nói: “Đây là cái gì?”

“Tiểu hầu gia biết ngài tỉnh lại sẽ đau đầu, cố ý cho người chuẩn canh thuốc giải rượu. Ngài mau uống đi, tiểu hầu gia chờ ngài lâu rồi.”

“Hắn chờ ta làm gì?”

Sở Du uống một hơi hết bát thuốc, nàng vốn không thích uống thuốc, cảm thấy thuốc quá đắng, nhưng chén thuốc giải rượu ngày hôm nay lại mang theo chút vị ngọt, vô cùng dễ uống. Đoán chừng là Vệ Uẩn dặn người cho thêm đường, hương vị tốt hơn rất nhiều.

Vãn Nguyệt tiếp nhận chén sứ trong tay Sở Du, không nén được ý cười nói: “Tiểu hầu gia nói đã chuẩn bị đại lễ cho phu nhân, sáng tinh mơ đã cho người đưa tới, thấy ngài vẫn chưa tỉnh dậy, ngài ấy lại nâng trở về, phê công văn một lát sau đó mới tới lần nữa.

Lời này khiến Sở Du càng thêm tò mò, nàng nhanh chóng rửa mặt chải đầu, xong xuôi liền ra ngoài đình viện.

Bởi vì hôm qua mưa to, cho nên hôm nay mây mù tan biến, trời quang mây tạnh. Hiện giờ đang là buổi trưa, ánh mặt trời vô cùng ấm áp. Vệ Uẩn một thân bạch y, đưa lưng về phía nàng, hắn đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết là đang lẩm nhẩm nói chuyện với ai.

Chờ Sở Du tới gần mới nghe rõ lời nói của hắn: “ Ngươi đừng chạy! Ta bảo ngươi đừng chạy cơ mà! Chết tiệt, ngươi không được cắn ống quần ta, ai ai ai, ngươi cũng đừng cắn rễ cây nha……”

Sở Du có chút tò mò, nàng tiến lại gần vỗ vỗ vai hắn, sau đó cùng hắn ngồi xổm xuống nói: “Đệ ngồi xổm ở nơi này làm gì?”

Khi nói chuyện, Sở Du liền cảm thấy có thứ gì đó lông xù xù chui vào phía dưới vạt váy mình, nàng hoảng sợ, vội vàng đứng lên. Chờ đứng lên rồi, rốt cuộc Sở Du cũng nhìn rõ dưới đất là một con mèo nhỏ màu trắng.

Nó ngồi xổm trên mặt đất, bộ dáng nhìn qua có vẻ chưa đủ hai tháng, đôi mắt ngập nước đáng thương ngước nhìn Sở Du, trong nháy mắt, bỗng chốc Sở Du không còn bất cứ năng lực chống đỡ nào hết.

Nàng vừa ngồi xuống, lập tức lại thấy một con mèo nhỏ màu đen khác chạy ra từ bên người Vệ Uẩn, bộ dáng vô cùng hoạt bát vui vẻ, như thể không sợ bất cứ điều gì.

Sở Du vốn vô cùng yêu thích mèo nhỏ, hiện giờ trước mặt xuất hiện hai chú mèo nhỏ, trái tim nàng quả thực như muốn tan chảy.

Nàng vuốt đầu mèo nhỏ, cúi đầu cười nói: “Vì sao đệ đột nhiên mang nhiều mèo nhỏ về nhà như vậy?”

“Lần trước tẩu tẩu nói sau này tẩu muốn nuôi 5 con mèo.” Vệ Uẩn từ bên cạnh kéo ba con mèo còn lại ra trước mặt, phân biệt là cam, xám và tam thể. Năm chú mèo này mỗi con một màu sắc khác nhau, bộ dáng đều có vẻ như vừa mới cai sữa, cực kỳ khiến người ta cảm thấy trìu mến. Những con mèo đó vừa rơi xuống đất liền muốn bỏ chạy, Vệ Uẩn muốn gom tất cả chúng nó đặt cùng một chỗ là việc vô cùng gian nan. Hắn còn muốn xếp chúng thành một hàng để Sở Du xem, nhưng việc đó hoàn toàn là si tâm vọng tưởng.

Sở Du ngồi xổm nhìn Vệ Uẩn kéo con mèo này lại đây, lại túm con kia qua. Nàng mỉm cười nhìn hắn, cảm thấy người này thật ra vẫn còn tâm tính thiếu niên.

“Ta nói muốn nuôi mèo, đệ liền kiếm mèo về cho ta nuôi?” Sở Du chống cằm trêu đùa hắn: “Vậy còn yêu cầu khác của ta thì sao? Đệ còn nhớ không?”

Tuy nhiên nằm ngoài dự đoán của nàng, Vệ Uẩn lại nghiêm túc gật đầu, nói: “Nhớ rõ.”

Sở Du hơi sửng sốt, thấy bàn tay Vệ Uẩn còn đặt trên người một con mèo nhỏ, nhưng ánh mắt lại chú định trên mặt nàng, giống như đang tuyên thệ lời thề nào đó, giọng điệu không mang theo nửa phần có lệ: “Tẩu tẩu muốn gì, đệ đều nhớ rõ, sớm muộn gì cũng có một ngày, tất cả những thứ tẩu tẩu muốn, tiểu thất đều có thể đáp ứng.”

“Nào, tẩu tẩu” Lần này rốt cuộc Vệ Uẩn cũng học được cách không chế năm con mèo nghịch ngợm, hắn dùng cả hai cánh tay ôm mèo giữ chúng trước ngực, lộ ra hai chân trước, lần lượt xếp thành hàng trước ngực hắn, năm chú mèo nhỏ kia vừa kêu vừa giãy giụa, Vệ Uẩn ôm mèo nhỏ đưa về phía Sở Du, cuối cùng cũng xem như tạo ra cơ hội giúp Sở Du nhìn kỹ chúng một cách hoàn chỉnh. Vệ Uẩn cầm chân một con màu trắng trong đó, lộ ra lớp lót thịt màu hồng phấn dưới lòng bàn chân, cười tủm tỉm nói: “Số mèo này đều do một tay đệ lựa chọn, tẩu xem có thích hay không?”

Sở Du nuốt nước miếng.

Mộng tưởng đời trước, cuối cùng cũng thành công thực hiện bước đầu tiên.