Sơn Hà Chẩm

Chương 46: Chương 46:




Cố Sở Sinh nhíu mày, cảm thấy sự tình có chút nằm ngoài dự kiến.
Hắn và Vệ Uẩn đấu đá cả đời, tự nhận mình cũng coi như hiểu biết người này. Từ trước đến nay Vệ Uẩn luôn bênh vực người mình, đối người nhà lại thập phần coi trọng, cũng là vô cùng tôn trọng ý kiến người bên cạnh, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngăn cản ý muốn của người khác.
Những việc làm của Sở Du, từ ngày hắn ở Côn Dương đã nghe thấy một hai, lấy phần ân tình này của Sở Du, Vệ Uẩn đương nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng, giúp Sở Du mưu tính cho tương lai.
Sở dĩ Cố Sở Sinh sốt ruột, cũng là vì phần suy tính này, nếu để Vệ Uẩn tự mình chủ trương, vô thanh vô tức gả Sở Du cho người khác, đến lúc đó không phải mất nhiều hơn được hay sao.
Tuy rằng hắn có thể xác định trong lòng Sở Du có mình, chắc hẳn sẽ không xảy ra tình huống Vệ Uẩn nói sao nghe vậy, nhưng trên đời này sự việc thay đổi có rất nhiều, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Vì thế Cố Sở Sinh mới sốt ruột quay lại Hoa Kinh như thế, đầu tiên là thiết kế Diêu Dũng, sau đó lại biểu lộ năng lực và thủ đoạn trước mặt Vệ Uẩn, cho Vệ Uẩn nhìn thấy tâm ý của mình, trong ngôn ngữ ám chỉ hắn và Sở Du là thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp từ thuở nhỏ. Cứ như vậy, cho dù Vệ Uẩn không lập tức đáp ứng, cũng sẽ xem hắn như một phương án để cân nhắc.
Thế nhưng Cố Sở Sinh thật sự có chút ngoài ý muốn khi Vệ Uẩn trào phùng một cách thẳng thắn như vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Nếu bởi vì hiện giờ quyền thế của hạ quan không đủ để xứng đôi với Vệ đại phu nhân, vậy xin hỏi hầu gia, Cố mỗ phải leo tới chức quan gì thì mới có tư cách tới cửa cầu thú?”
Lời này vừa hỏi ra miệng, Vệ Uẩn lập tức cảm thấy mình tức giận tới mức muốn xốc bàn lên phang thẳng vào đầu người trước mặt.
Hắn cũng không biết mình đang tức giận chuyện gì, chỉ là nhìn thấy bộ dáng lì lợm la liếm của Cố Sở Sinh, cảm thấy đặc biệt đáng ghét.
Tuy nhiên ngoài mặt hắn không thể hiện, bàn tay nắm chặt chén rượu, không nói một lời.
Chức quan tương xứng?
Vệ Uẩn cũng tự hỏi chính mình, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cho dù là huyện lệnh cửu phẩm Cố Sở Sinh, nội các đại học sĩ hay là thủ phụ đương triều, thậm chí nếu có một ngày Cố Sở Sinh làm hoàng đế, Vệ Uẩn đều cảm thấy, tất cả đều không xứng.
Hắn giương mắt đánh giá Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh không tự chủ được mà dựng thẳng lưng.
Khách quan mà nói, điều kiện của Cố Sở Sinh rất tốt, văn nhã tuấn tú, nhìn thì có vẻ văn nhược thư sinh, nhưng khi dựng thẳng eo không kiêu ngạo siểm nịnh ngồi quỳ ở đối diện, liền mang theo vài phần khí khái đặc biệt của văn nhân. Bất luận một nữ tử nào nhìn thấy, đều khó tránh khỏi việc khen ngợi vài tiếng.
Hoa Kinh coi văn nhược phong lưu là vẻ đẹp duy mỹ, bởi vậy cho dù nam tử Vệ gia có ngũ quan nổi trội, nhưng khi so sánh với mấy quý công tử của Hoa Kinh thì vẫn thua kém vài phần. Mà Cố Sở Sinh sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã lễ nghĩa đầy mình, nhất cử nhất động đều mang theo sự phong lưu phóng khoáng, đoan đoan chính chính, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui rồi.
Thế nhưng Vệ Uẩn lại càng nhìn càng khó chịu, hắn luôn có cảm giác người này lấm la lấm lét mặt mày đáng nghi.
Sau một hồi suy tư, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng tìm ra lý do mình chán ghét người này.
“Lúc trước ngài đã cự tuyệt tẩu tẩu ta, hiện tại không có đạo lý quay đầu.”
Nghĩ tới chuyện trước kia, trong lòng hắn bất giác thở phào một hơi, hắn buông chén trà, lạnh lùng nói: “Tẩu tẩu ta là nữ tử kiêu ngạo như vậy, há lại là người ngài gọi thì tới đuổi thì đi? Nếu ngay từ đầu đã không quý trọng, hiện tại cần gì phải làm bộ làm tịch. Nếu ngài nguyện ý, ta và ngài sẽ tiếp tục hợp tác, mưu tính tiền đồ sau này. Nếu ngài không muốn, xin mời tự động rời đi, lấy mưu lược của đại nhân, có lẽ sẽ không tới mức không phải Vệ gia chúng ta thì không được. Ta sẽ sai người hộ tống đại nhân, thẳng đến khi đại nhân tìm được chỗ an thân mới thôi.”
Cố Sở Sinh không nói lời nào, Vệ Uẩn không muốn nhiều lời với hắn, đứng dậy muốn rời đi. Nhưng mà vừa mới xoay người, Cố Sở Sinh liền chậm rãi nở nụ cười.
“Hầu gia nói rất đúng” Giọng điều Cố Sở Sinh cực kỳ bình tĩnh, Vệ Uẩn chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Cố Sở Sinh rũ mắt, bên môi treo nụ cười: “Lúc trước không biết quý trọng, một lời nói ra sao có thể đả động lòng người? Làm sai thì phải biết nhận lỗi đồng thời bù đắp cho những sai lầm mình đã gây ra. Hạ quan hiểu rồi.”
Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn hắn, chờ câu nói tiếp theo của Cố Sở Sinh. Cố Sở Sinh ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, bên trong thần sắc mang theo chút khẩn cầu: “Chỉ là, tha thứ hay không, đây là chuyện giữa tại hạ và đại phu nhân, thỉnh hầu gia hãy tôn trọng ý tứ của đại phu nhân, đại phu nhân gả hay không gả, hầu gia chớ cưỡng cầu.”
Vệ Uẩn siết chặt nắm đấm, trong lòng cảm thấy có gợn sóng lăn tăn, nhưng mà trên gương mặt vẫn duy trì thần sắc lạnh nhạt, đáp ứng nói: “Được.”
Ý tứ của nàng, hắn đã bao giờ không thuận theo?
Nhìn thấy biểu cảm nhẹ nhõm của Cố Sở Sinh, Vệ Uẩn nhịn không được lên tiếng đâm chọc: “Ta không cưỡng ép tẩu ấy thành thân, nhưng Cố Sở Sinh, không phải mỗi người đều đứng tại chỗ chờ ngài. Rồi sẽ có một ngày tẩu ấy yêu người khác, đến lúc đó, ta sẽ tự mình cõng tẩu ấy xuất giá, tuyệt đối không ngăn cản.”
Nghe được lời này, Cố Sở Sinh hơi sửng sốt, sau đó hắn lập tức cười khẽ, bình tĩnh nói: “Ta hiểu.”
Bộ dáng vân đạm phong khinh của người trước mắt đã kích thích Vệ Uẩn huyết khí cuồn cuộn. Hắn vốn định đâm chọc Cố Sở Sinh, nhưng lời nói ra, hắn lại cảm thấy phảng phất như đâm phải chính mình. Thái độ bình tĩnh đối đáp của Cố Sở Sinh trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ giương nanh múa vuốt trong lòng hắn. Thoáng chốc, Vệ Uẩn cảm thấy mình giống như một con chó nhỏ chưa mọc đủ lông tóc đang nhe răng rít gào với một con sói lớn.
Một người thì chột dạ gầm gừ, còn người kia lại mang theo sự thong dong bình tĩnh ngắm nhìn thế sự lặng lờ trôi.
Kiểu so sánh đối lập như vậy khiến nội tâm Vệ Uẩn chua xót, càng tiếp xúc với Cố Sở Sinh, hắn càng minh bạch, vì sao khi Sở Du đối mặt với mối hôn nhân tốt đẹp được người người khen ngợi như ca ca mình, nàng vẫn nguyện ý vứt bỏ mọi thứ để chạy đi tìm người trước mặt này.
Hắn và ca ca mình giống nhau, đều là người có nội tâm cường đại, phong cách sống và làm việc cũng hoàn toàn bất đồng với thiếu niên trước mắt.

Vệ Uẩn không nhiều lời nữa, nhanh chóng xoay người rời đi. Hắn nghẹn một hơi bước nhanh trở về phòng mình, đuổi đám người Vệ Hạ Vệ, Thu ra ngoài, hắn dùng một chân đá mạnh vào chiếc giá bình hoa.
Vệ Hạ ở bên ngoài nghe thấy tiếng rầm rầm bên trong, nhịn không được run run, Vệ Thu xoay người rời đi, Vệ Hạ đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Tìm đại phu nhân.”
Vệ Thu dùng ánh mắt nhìn ngốc tử để liếc mắt qua người Vệ Hạ, Vệ Hạ lập tức phản ứng lại.
Trước kia tính tình Vệ Uẩn chính là thế này, vừa không cao hứng liền đập đồ, mỗi lần như vậy đều là Vệ Quân tới ngăn cản. Hiện giờ Vệ Quân không còn nữa, cũng chỉ có Sở Du mới có thể ngăn cản Vệ Uẩn. Liễu Tuyết Dương mặc kệ sự đời, nói với bà việc này, bà cũng chỉ biết nói: “Làm sao bây giờ? Nếu…… Nếu không cứ đập đi? Đập mệt thì tốt thôi.”
Nhưng từ trước đến nay thể lực Vệ Uẩn siêu quần, chờ hắn đập tới mệt mỏi, sợ rằng lúc đó Vệ phủ cũng bị hủy rồi.
Vì thế Vệ Hạ thúc giục Vệ Thu nói: “Ta ở đây canh giữ, ngươi mau đi đi.”
Vệ Thu “Ừ” một tiếng, sau đó liền hỏi người để đi tìm Sở Du.
Sở Du mới vừa dùng cơm cùng Liễu Tuyết Dương xong, đang trò chuyện cùng mấy nữ quyến trong nhà. Vương Lam đã sắp tới ngày lâm bồn, tất cả mọi người đều xoay chung quanh Vương Lam hỏi đông hỏi tây, dặn dò Vương Lam nên thế nào thì quá trình sinh sản mới có thể thuận lợi. Sở Du mỉm cười đặt tay lên bụng Vương Lam, cảm nhận được động tĩnh của thai nhi, bất chợt thấy Vệ Thu bước vào, cung kính nói: “Đại phu nhân.”
Sở Du ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc mặt Vệ Thu, nàng biết đã xảy ra chuyện.
Nàng mỉm cười từ biệt Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương, đi ra hành lang dài, nhíu mày nói: “Có chuyện gì vậy ?”
“Tiểu hầu gia nói chuyện xong với Cố Sở Sinh thì không cao hứng, đang ở trong phòng đập đồ.”
Nghe được lời này, Sở Du hơi sửng sốt. Năng lực của Cố Sở Sinh nàng biết, nếu hắn đã hao hết tâm tư bày ra trận thế lớn như vậy, hẳn sẽ không ở thời điểm mấu chốt này tranh chấp cùng Vệ Uẩn mới phải. Mà từ trước đến nay Vệ Uẩn đối đãi với khách nhân luôn rộng rãi, chỉ cần Cố Sở Sinh không giở trò quỷ, Vệ Uẩn tuyệt đối sẽ không tức giận.
Vì thế Sở Du lập tức cảm thấy, chắc chắn Cố Sở Sinh người này lại giở trò quỷ nào ra rồi. Nàng có chút bất mãn, cất bước đi về phía phòng Vệ Uẩn: “Ngươi có biết bọn họ nói chuyện gì không?”
“Không biết.”
Vệ Thu bình tĩnh trả lời.
Kỳ thật hắn biết, nhưng làm một thị vệ trung thành, nguyên tắc cơ bản nhất chính là, chuyện riêng của chủ tử, hắn cái gì cũng không biết.
Cho dù hắn và Vệ Hạ có thể nhìn rõ ràng mọi thứ, nhưng cái gì nên nói cái gì không nên nói bọn họ cũng vô cùng tỉnh táo. Một người nếu biết quá nhiều, nhìn sự vật một cách quá minh bạch, sẽ không dễ dàng sống lâu.
Sở Du biết không hỏi được gì từ chỗ Vệ Thu, nàng bước nhanh về phía phòng Vệ Uẩn. Mới đến cửa đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng đồ sứ vỡ vụn, Vệ Hạ ngồi xổm trước cửa, giơ tay che lỗ tai, theo từng âm thanh cơ thể hắn lại run lên một chút.
Sở Du đi tới trước cửa, giơ tay gõ gõ cửa, bên trong lập tức truyền ra giọng nói mang theo tiểu tính tình của Vệ Uẩn: “Cút ngay, đừng làm phiền ta!”
“Tiểu thất, là ta.”
Vừa nghe thấy lời này, Vệ Uẩn bên trong liền sửng sốt. Hắn đứng giữa một mảnh hỗn độn, so sánh với vẻ thong dong bình tĩnh của Cố Sở Sinh thì sự trẻ con và cảnh tượng hỗn độn nơi đây càng càng trở nên chói mắt.
Vệ Uẩn mím môi, giọng nói cứng đờ: “Tẩu tẩu, hôm nay thân thể đệ không khoẻ, có chuyện gì, thỉnh tẩu tẩu ngày khác lại đến nói.”
“Ồ, thân thể không khoẻ à” Sở Du ở bên ngoài kéo dài âm cuối một cách vô cùng thấu hiểu lòng người, nàng ngậm ý cười nói: “Vậy đệ mở cửa ra, ta muốn nhìn xem, rốt cuộc tiểu thất của chúng ta, bị bệnh ở trên người hay là ở trong lòng nha?”
Vệ Uẩn không nói lời nào, Sở Du đặt tay lên cánh cửa, cười nói: “Đệ không mở, ta sẽ đạp cửa xông vào?”
“Đừng đừng!”
Vệ Uẩn vội vàng lên tiếng, sợ Sở Du thật sự đá cửa tiến vào nhìn thấy cảnh chật vật đầy đất này. Vệ Uẩn hít sâu một hơi, nói: “thỉnh tẩu tẩu ở ngoài cửa đợi một lát đi, tiểu thất sẽ ra ngay đây.”
Sở Du không ép hắn, đường đường là Trấn Quốc Công bị người chứng kiến một mặt trẻ con như vậy, nói thế nào cũng mất thể diện. Vệ Uẩn lại là người sĩ diện, tất nhiên sẽ không muốn để nàng bước vào phòng lúc này. Vì thế Sở Du quay lưng lại, khoanh tay đứng trên hành lang dài, sau đó phân phó Vệ Hạ cho người chuẩn bị rượu cùng một ít đồ nhắm đưa tới đây, còn mình thì ngửa đầu nhìn ánh trăng.
Vệ Uẩn thấy bên ngoài không có tiếng thúc giục, hắn hít sâu một hơi, vội vàng đi tới trước gương sửa sang lại xiêm y, chải vuốt đầu tóc. Hắn hiện giờ còn không đến thúc quan (*), tuy rằng dựa theo phong trào ở Hoa Kinh, nam tử giống như hắn còn chưa tới nhược quán đã vào triều làm quan cũng có thể dùng bùi tóc để trang trí, nhưng điều này không bắt buộc. Bởi vậy những người xuất thân võ tướng giống như Vệ Uẩn, thường không quen mang những đồ trang sức phức tạp đó trên tóc, chỉ dùng một sợi dây cột tóc thành một bó, nhiều nhất thì dùng một dải băng đô, nhưng Vệ Uẩn lại vô cùng mộc mạc , một sợi dây cột tóc không có hoa văn trang trí hay phục sức nào.
(*): Lễ đội mũ của nam tử
Dây cột tóc như vậy đơn giản thì có đơn giản, nhưng lại không mang theo bất cứ chút thẩm mỹ nào. Trước kia Vệ Uẩn cảm thấy không sao cả, nhưng hôm nay sau khi đánh giá Cố Sở Sinh, nhìn sợi dây cột tóc đơn giản này, Vệ Uẩn lại sinh ra vài phần bất mãn.

Hắn cảm thấy suy nghĩ trong đầu mình đang khá mông lung, chính hắn cũng không biết mình muốn gì, đùa nghịch tóc trong chốc lát, hắn tức giận đập bàn một cái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Mới vừa mở cửa ra, nhìn thấy Sở Du khoanh tay đứng thẳng, nàng đưa lưng về phía hắn, ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.
Nàng mặc thường phục tay áo rộng, tóc cũng chỉ dùng một sợi dây màu đỏ buộc đơn giản ở phía sau, nhìn qua có vài hương vị của danh sĩ.
Vệ Uẩn đứng ở phía sau nàng ngắm nhìn nàng, Sở Du nghe được tiếng mở cửa, nàng mỉm cười quay đầu nhìn qua: “Ra rồi?”
“Vâng.” Vệ Uẩn rũ đôi mắt, không nhiều lời, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên vài phần tự ti. Hắn cảm thấy người trước mặt mình như tiên tử trên Nguyệt Cung hạ phàm, còn mình chỉ là thiếu niên lỗ mãng dưới nhân gian, chỉ có thể nhìn mà không thể tới gần.
Sở Du dẫn hắn tới hành lang dài bên cạnh, nơi này đã chuẩn bị sẵn rượu nhạt và trà bánh, Sở Du dựa vào cây cột ngồi xuống, chỉ chén rượu nhạt đối diện nói: “Ngồi đi.”
Vệ Uẩn nghe lời ngồi xuống, Sở Du dựa vào thân cột, co chân lên, tay nâng chén rượu, mỉm cười nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn đặt chân dưới hành lang dài, bàn tay đặt hai bên, rũ mắt ngồi xuống, bộ dáng rất giống một tiểu cô nương.
Sở Du bất giác cười thành tiếng, nhưng nàng cũng không dám kích thích hắn ngay lúc này, vì vậy đành phải đè nặng ý cười nói: “Đệ cãi nhau với Cố Sở Sinh sao, nói cho ta nghe một chút ?”
“Tên nhãi ranh đó” Vệ Uẩn không nói thẳng, chỉ quay đầu quở trách: “Khinh cuồng!”
“Ừm.” Sở Du gật đầu, nàng vô cùng tán thành nhận định này. Nội tâm Cố Sở Sinh cực kỳ cuồng ngạo, đối với vấn đề chính trị hắn hoàn toàn là một con nghiện điên cuồng, trước nay lúc nào cũng cảm thấy mình sẽ không thua.
Suy nghĩ một chút, thái độ không sợ chết như vậy đã chọc giận Vệ Uẩn. Nàng cười cười nói: “Con người hắn là như thế, có vài phần tài năng liền giở tính tình, ngày sau đệ nhìn thấy, cũng nên học cách bao dung một chút.”
Nói xong, nàng rót rượu cho Vệ Uẩn: “Người làm đại sự, tâm tư không thể quá mức tinh tế, nếu không sẽ sinh lòng ghen tị đa nghi, ngày rộng tháng dài sẽ dẫm phải còn đường quanh co, dần dần cũng không thuyết phục được người hiền tài làm việc cho mình.”
“Lời tẩu tẩu nói, đệ đều hiểu.” Vệ Uẩn cúi đầu, nhậm lấy chén rượu Sở Du đưa cho hắn, rũ mắt nói: “Không bằng tẩu tẩu nói cho ta nghe chuyện giữa tẩu và Cố Sở Sinh một chút đi.”
Kỳ thật vốn dĩ hắn không nên hỏi chuyện này, trước nay hắn không phải người muốn tìm hiểu về quá khứ của Sở Du. Nhưng sau khi nghe Cố Sở Sinh nói “Ta và Sở Du là thanh mai trúc mã, ký hiệu đó chỉ chúng ta mới hiểu”, nghe Sở Du nói nàng hiểu biết Cố Sở Sinh như thế nào, tính tình Cố Sở Sinh là cái dạng gì, không hiểu sao trong lòng hắn lại nảy sinh cảm giác bài xích. Hắn cảm thấy mình giống như một người ngoài, không thể xâm nhập vào thế giới của bọn họ, thậm chí hắn còn không biết, trong thế giới đó bọn họ đã trải qua chuyện gì.
Nhưng mà sau khi hỏi lời này ra khỏi miệng, Vệ Uẩn liền cảm thấy thất lễ, vội vàng nói: “Đệ chỉ tò mò thôi, tẩu không nói cũng không sao.”
“Kỳ thật, cũng không có chuyện gì.”
Sở Du rũ mắt, chưa từng có người hỏi qua chuyện của nàng và Cố Sở Sinh, dường như nàng yêu Cố Sở Sinh là chuyện bất thình lình xảy ra, nàng nói yêu, mọi người liền thản nhiên tiếp nhận, không một ai hỏi nàng lý do vì sao.
“Ta nghĩ chuyện giữa ta và hắn, phải bắt đầu nói từ năm ta mười hai tuổi.”
Sở Du nhàn nhạt mở miệng, kỳ thật khởi đầu của nàng và Cố Sở Sinh không hề phức tạp, được cứu mạng, yêu thầm, dưới sự xúi giục của Sở Cẩm trao đổi hôn sự, sau đó bị cự tuyệt.
Sở Du và Cố Sở Sinh mười lăm tuổi, thập phần đơn giản, không hơn.
“Sau khi gặp được ca ca đệ, ta mới ý thức được kỳ thật người ta yêu không phải Cố Sở Sinh mà là loại ảo giác mà Cố Sở Sinh đem lại cho ta. Năm mười hai tuổi ấy hắn vươn tay về phía ta, lúc đó ta cho rằng hắn sẽ cho ta tình yêu, nhưng kỳ thật hắn không cho, cũng không có trách nhiệm phải cho. Thực tế ta và Sở Cẩm không khác nhau là bao, Sở Cẩm không cảm nhận được tình cảm từ phía gia đình, vì thế muội ấy dùng mọi biện pháp thủ đoạn theo đuổi người đối xử tốt với muội ấy, ta cũng vậy.”
Đời trước nàng chấp nhất mười hai năm, thứ mà nàng cầu chính là loại cảm giác viên mãn trong lòng, thời niên thiếu không có được, thế cho nên mới liều mạng khát cầu.
Hiện giờ nhìn lại, Sở Cẩm dùng hết mọi thủ đoạn nhưng thứ mà nàng ta sở cầu cũng đâu có gì khác nàng?
Nàng hiểu Sở Cẩm, cũng hiểu bản thân mình. Tuy nhiên cho dù hiểu thì cũng không thể nói rõ, chỉ có thể dùng Vệ Quân để ngụy trang, nói về trải nghiệm của chính mình: “Trái tim con người đều khuyết thiếu, khó lòng đạt được cảm giác viên mãn, mặc dù vậy chúng ta cũng không thể mãi sống trong sự không hoàn thiện này.”
“Cho nên tẩu từ bỏ Cố Sở Sinh?”
Vệ Uẩn nhíu mày, Sở Du nhẹ nhàng cười: “Phải nói rằng, cho nên ta buông bỏ chấp niệm. Mà Cố Sở Sinh……”
Sở Du nhấp ngụm rượu, nhẹ nhàng thở dài: “Có lẽ đã từng thích, nhưng buông chính là buông. Hiện giờ nhìn thấy hắn, ta chỉ coi hắn như qua đường mà thôi. Nếu không phải vì muốn giúp đỡ đệ, có lẽ đời này kiếp này ta và hắn sẽ không gặp lại.”
Vệ Uẩn không nói gì, hắn cúi đầu nhìn đá cuội dưới chân đình viện, sau một hồi, hắn chậm rãi nói: “Kỳ thật điều khiến đệ buồn bực không phải Cố Sở Sinh, mà là chính mình.”
“Hả?”

Sở Du có chút nghi hoặc: “Đệ buồn bực bản thân sao?”
Vệ Uẩn trầm mặc trong chốc lát, Sở Du liền lẳng lặng chờ, qua hồi lâu, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Sở Du, có chút thấp thỏm nói: “Tẩu tẩu, có phải đệ quá trẻ con hay không?”
Nghe xong lời này, Sở Du hơi sửng sốt, một lát sau, nàng bật cười thành tiếng: “Đệ buồn bực vì chuyện này?”
“Đệ và Cố Sở Sinh chênh lệch nhau cũng chỉ ba tuổi,” Vệ Uẩn mím môi: “Nhưng đệ lại cảm thấy, người này tâm tư thâm trầm, khiến đệ tự thấy xấu hổ. So sánh với hắn, đệ cảm thấy mình chỉ giống như một kẻ phô trương thanh thế, cố tình giả vờ thành thục. Còn hắn thì thật sự đa mưu túc trí, mặc kệ là cảm tính hay là suy đoán lòng người, đều chính xác tới mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ.”
Sở Du nghe xong, nàng nâng chén rượu nói: “Đệ cảm thấy mình bên ngoài phô trương thanh thế, làm sao đệ biết chắc được ở trước mặt đệ, hắn không phô trương thanh thế ?”
Bộ dáng thời niên thiếu của Cố Sở Sinh là gì, nàng vẫn còn nhớ rõ. Cố Sở Sinh17 tuổi so sánh với Vệ Uẩn 14 tuổi, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không thể nói mình tốt hơn ai. Đều là thiên chi kiêu tử, chỉ có phượng diện am hiểu là khác nhau thôi, về phần tính khí, đâu thể nhìn ra sự khác biệt?
Rốt cuộc Cố Sở Sinh lớn tuổi hơn, từ nhỏ lại là người cố làm ra vẻ, khả năng hắn chỉ muốn hù dọa Vệ Uẩn mà thôi.
Nàng giơ tay vỗ vỗ bả vai Vệ Uẩn: “Đừng uể oải, nếu đệ thật sự cảm thấy mình thua kém hắn, vậy đệ hãy nỗ lực nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, ta cảm thấy, tiểu thất nhà chúng ta chỗ nào cũng tốt, làm gì có điểm nào thua kém Cố Sở Sinh?”
Nghe xong lời này, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Đệ có chỗ nào tốt hơn hắn?”
Không nghĩ tới Vệ Uẩn sẽ nghiêm túc hỏi vấn đề này như vậy, Sở Du vừa thuận miệng khen ngợi bỗng chốc sửng sốt.
Nhìn thần sắc nghiêm túc rõ ràng của thiếu niên, bộ dáng không chấp nhận được nửa phần do dự lừa gạt. Sở Du trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói: “Điểm tốt của đệ quá nhiều, một chốc một lát ta nói không xong.”
“Vậy tẩu chậm rãi nói, đệ từ từ nghe.”
Vệ Uẩn bưng chén rượu, nhìn về phía trước. Sở Du bất đắc dĩ, nàng dựa lưng vào cây cột, nhìn chằm chằm Vệ Uẩn, bắt đầu nghiêm túc suy tư: “Đệ lớn lên đẹp hơn hắn.”
Không nghĩ tới vừa mở miệng lại là lời này, Vệ Uẩn không khỏi cứng đờ, Sở Du thấy hắn giống như được khen đến thẹn thùng, không khỏi vỗ tay cười to: “Sợ rằng tiểu thất nhà chúng ta không biết chính mình lớn lên đẹp như thế nào, thời điểm ta còn chưa xuất giá, đệ mười ba tuổi đi theo phụ thân thắng trận trở về, ta cùng các vị tiểu thư quý tộc đi nghênh đón đội quân. Lúc ấy ta ngồi trên trà lâu, nhìn thấy con cháu Vệ gia dẫn quân vào thành. Ngày đó đệ đi theo phía sau ca ca, đệ vừa xuất hiện, ta liền nghe thấy có người nói, “ai nha, tiểu công tử kia thật tuấn tú nha. Ta liếc mắt một cái liền không rời đi ra, sau này khi lớn lên nhất định chính là mỹ nam đệ nhất Hoa Kinh cho mà xem.”
Sở Du học theo miệng lưỡi của vị tiểu thư kia, nói xong chính mình lại nhịn không được mà cười rộ lên. Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng: “Khi đó, tẩu tẩu cũng nhìn thấy đệ sao?”
“Nhìn thấy” Sở Du hồi tưởng lại quá khứ tưởng chừng như xa xôi kia, kỳ thật tính toán đâu ra đấy, chuyện có lẽ đã trôi qua mười bốn năm, nhưng khi nàng cố tình hồi tưởng lại, cảm giác phảng phất như chuyện mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, rõ ràng nàng đã sớm quên mất, tuy nhiên tại giây phút này, nhớ tới bộ dáng con cháu Vệ gia mặc ngân giáp, khí phách hăng hái tiến vào thành. Sở Du uống rượu, thở dài thành tiếng: “Liếc mắt một cái liền thấy.”
Nghe được lời này, cuối cùng trong lòng Vệ Uẩn cũng giãn ra một chút.
Hắn phát hiện quả nhiên lỗ tai mình vẫn ưa mềm, chỉ cần Sở Du nói lời dễ nghe, hắn liền cảm thấy vui vẻ. Vì thế hắn lại lần nữa truy vấn: “Ngoại trừ lớn lên đẹp, đệ còn có điểm nào tốt hơn Cố Sở Sinh?”
Sở Du không nói chuyện, đêm nay nàng uống hơi nhiều rượu, nàng giương mắt nhìn đôi mắt trong veo của người thiếu niên, đôi mắt kia đẹp tựa đá quý đang mời gọi câu dẫn người đối diện. Sở Du nhịn không được tiến gần về phía trước xem xét, nhẹ nhàng chỉ vào khoảng không trước ngực Vệ Uẩn, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào, phun ra hai chữ: “Tâm chính.”
“Đệ như ánh trăng sáng trên bầu trời” nàng cười khẽ: “Còn hắn chỉ giống như một bông hoa tỏa hương dưới bóng trăng. A Uẩn, đệ không cần so sánh mình với hắn. Hoa nở rồi lại tàn, duy chỉ có nhật nguyệt là vĩnh hằng. Đời người cần có tâm chính thì mới có thể đi được đường dài.”
“Thông tuệ cũng tốt, xuất thân cũng vậy, tất cả đều không phải điều quan trọng nhất, cách làm người như thế nào, mới quyết định được vận mệnh căn bản của mình.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, ánh mắt dừng lại nơi đầu ngón tay Sở Du: “Như vậy, tẩu tẩu cảm thấy, mình muốn trở thành người như thế nào?”
“Không thẹn với người, không thẹn với tâm.” Sở Du dựa lưng vào cây cột, thở dài nói: “Đừng thương tổn người khác, đó là điểm mấu chốt khi làm người. Nhưng cũng đừng thương tổn chính mình, đó là điểm mấu chốt của chính bản thân mình.”
“Thật khó.”
Vệ Uẩn quyết đoán lên tiếng, Sở Du cười cười: “Cho nên mới nói, làm người rất khó nha.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn phát hiện trên người Sở Du luôn có một loại sức mạnh vô hạn, cho dù ở bất cứ thời điểm nào, chỉ cần nàng nói với hắn mấy câu vô cùng đơn giản như vậy, hắn liền cảm thấy lòng mình được trấn an. Thời gian, thế giới, phảng phất như đều cách xa bọn họ, bọn họ đang sống trong một không gian độc lập, ở đó chỉ có hai người bọn họ, an tĩnh nói chuyện.
Vệ Uẩn bưng chén rượu Sở Du vừa rót cho mình lên, nói với nàng lời này, Sở Du nghe thấy liền khen ngợi hắn.
Nàng nói chuyện, hắn uống rượu, hai người vai sát vai ngồi trên hành lang dài, phảng phất hai đứa nhỏ đang kể ra những tâm sự và mong ước của tương lai.
Vệ Uẩn nói hắn muốn báo thù cho Vệ gia, muốn diệt Bắc Địch, muốn tìm cho quốc gia một quân chủ thánh minh, muốn nhìn non nước thanh bình, tứ hải thái bình.
Sở Du liền nói chờ thiên hạ yên ổn, nàng muốn đi Lan Châu, tìm một địa phương non xanh nước biếc, gặp được người mình thích, muốn làm gì thì làm, tốt nhất là có thể nuôi dưỡng năm con mèo, còn phải có một ao cá nhỏ.
Vệ Uẩn uống rượu, có chút mệt nhọc, hắn uống rượu vào liền dễ dàng buồn ngủ, Sở Du lại càng uống càng phấn khởi, hắn chống đỡ thân mình hỏi nàng: “Vì sao lại muốn nuôi dưỡng năm con mèo.”
“Khi còn nhỏ ở biên cảnh, đại ca không thích mèo” Sở Du khoa tay múa chân: “Ta vẫn luôn không được nuôi mèo, nhưng ở cách vách có một muội muội, muội ấy có năm con mèo, mỗi ngày ta đều thèm khát, chỉ có thể trèo tường qua chơi với mèo. Khi đó ta liền nghĩ, chờ sau này ta lớn lên, ta nhất định phải nuôi năm con mèo!”
Vệ Uẩn nghe tiếng, ậm ừ gật đầu, Sở Du càng nói càng cao hứng, tinh tế miêu tả cuộc sống sinh hoạt mà mình hướng tới trong tương lai. Đang nói chuyện, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng duy trì không được, đột nhiên ngã xuống đầu vai Sở Du, Sở Du hơi hơi sửng sốt, nàng xoay đầu lại, nhìn thấy gương mặt không hề phòng bị của Vệ Uẩn khi ngủ say, sau một hồi, nàng mới chậm rãi phục hồi tinh thần.
Nàng không biết mình bị làm sao.
Nàng luôn nhìn đứa nhỏ này phải cố gồng mình gánh vác vị trí Trấn Bắc hầu, bất chợt khi dựa vào đầu vai mình, nàng bỗng dưng sinh ra vài phần đau lòng.
Kỳ thật đã lâu rồi Vệ Uẩn không ngủ ngon.

Hôm qua bôn ba suốt đêm, khi nàng ngủ Vệ Uẩn không ngủ, khi nàng tỉnh lại Vệ Uẩn vẫn tỉnh như cũ. Hiện giờ nàng thần thái sáng láng, còn hắn đã chịu đựng không nổi mà ngã vào đầu vai mình.
Sau khi uống rượu, nàng cảm thấy người bên cạnh mình, phảng phất giống như đệ đệ ruột của mình vậy. Nàng không đành lòng đánh thức hắn, đành kêu Vệ Hạ cầm chăn tới đắp lên người hắn, còn mình thì ngồi uống rượu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Không biết qua bao lâu, Vệ Uẩn chậm rãi tỉnh lại. Rất lâu rồi hắn không ngủ sâu như vậy, mờ mịt mở to mắt, lập tức nhìn thấy Sở Du ở bên cạnh.
Sở Du cầm bầu rượu nhỏ, mỉm cười nhìn hắn: “Tỉnh rồi?”
Gió đêm thổi qua, Vệ Uẩn tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn đứng thẳng thân mình, chăn lông trên người rơi xuống đất, nhỏ giọng trả lời: “Vâng.”
“Đệ tỉnh rồi, ta đi đây.”
Sở Du chống thân mình đứng dậy, nàng mặc chiếc áo choàng to rộng, mái tóc tùy ý bay tán loạn, trong tay cầm bình rượu nhỏ,  đưa lưng về phía hắn lắc lắc bình rượu: “Đi ngủ sớm một chút, hẹn gặp lại.”
Nói xong, nàng đi chân trần trên hành lang dài, xoay người rời đi.
Vệ Uẩn nhìn theo ánh trăng dừng trên người nàng, gió thổi làm bay tà áo và mái tóc dài của nàng, sợi dây buộc tóc màu đỏ giữa mái tóc đen mượt phá lệ nổi bật, tua kết màu đỏ quấn quanh bình rượu theo nàng động tác chuyển động của nàng là lắc tới lắc lui trong không trung, phập phập phồng phồng.
Hắn cứ lẳng lặng nhìn như vậy, Vệ Hạ bên cạnh đi tới, cẩn thận nói: “Hầu gia, đi ngủ thôi?”
Vệ Uẩn rũ mắt, cầm lấy chén rượu Sở Du vừa uống qua, hắn đột nhiên cực kỳ muốn biết, rượu Sở Du uống qua có hương vị gì.
Hắn uống một ngụm, Sở Du thích rượu trái cây, mang theo chút vị ngọt, quấn quanh môi răng, ăn mòn toàn bộ ý chí của con người, mềm yếu bất kham.
Hắn cúi đầu nhìn chén rượu nhỏ trong lòng bàn tay, sau một hồi, hắn đứng dậy nói với Vệ Hạ: “Sau này rượu tẩu tẩu uống đều phải hâm nóng rồi mới được đưa tới, bằng không không được cho tẩu ấy uống.”
Vệ Hạ ngẩn người, hắn hơi hé miệng, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại cũng không nói.
Sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh lại, Vệ Uẩn tiếp tục đi tìm Cố Sở Sinh.
Cố Sở Sinh đang thay thuốc, nghe nói Vệ Uẩn tới, hắn không chút hoang mang bảo người băng bó miệng vết thương lại, lúc này mới đi lên phía trước, cung kính hành lễ, nói: “Hôm nay hầu gia tới đây, không biết có gì chỉ giáo?”
Cố Sở Sinh nói xong, ánh mắt lại không tự giác mà đánh giá Vệ Uẩn.
Khí chất trên người Vệ Uẩn khác hẳn ngày hôm qua, hôm qua rõ ràng giống một con thú nhỏ nhe răng trợn mắt dựng hết lông trên người lên để chống đỡ kẻ thù, hôm nay lại bất chợt thu hồi những đường nét sắc nhọn kia, bày ra ra một loại thái độ thong dong ôn hòa.
Tuy nhiên loại thong dong ôn hòa kia cũng không cho phép bất cứ người nào khi dễ, bất luận kẻ nào nhìn hắn, đều có thể cảm nhận ra sự áp bách không một tiếng động truyền tới từ từng động tác giơ tay nhấc chân của hắn, không phải hắn cố tình bày ra, chỉ là thân ở địa vị cao, trời sinh đã có sẵn.
Cố Sở Sinh không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ có thể trầm mặc chờ Vệ Uẩn mở miệng. Vệ Uẩn uồng ngụm trà, thần sắc bình tĩnh nói: “Vệ mỗ tới đây, là để xin lỗi chuyện tối qua. Hôm qua Vệ mỗ xuất khẩu cuồng ngôn, thỉnh Cố đại nhân không lấy làm phiền lòng.”
Cố Sở Sinh không ngờ tới Vệ Uẩn lại nói ra những lời này, hắn trầm mặc không lên tiếng, chờ đợi câu nói kế tiếp của Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn hắn: “Chuyện giữa ngài và tẩu tẩu, hôm qua ta đã nói với tẩu tẩu rồi. Chuyện giữa hai người ta sẽ không quản, nhưng ta không hy vọng chuyện của hai người sẽ ảnh hưởng tới việc triều chính.”
“Đây là đương nhiên.”
Cố Sở Sinh không nghĩ tới Vệ Uẩn có thể phân định rõ ràng được hai chuyện này, hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, thiếu niên mười lăm tuổi, trải qua sự tức giận tối hôm qua, giữa mày lại không mang theo nửa phần oán khí, ngược lại chân thành tha thiết nói: “Cố đại nhân muốn làm một con tốt đổi lấy tiền đồ cho tương lai, việc này Vệ Uẩn có thể đáp ứng ngài. Nhưng chuyện của tẩu tẩu không thể đem ra làm tiền đặt cược, Cố đại nhân nói đúng không?”
“Hạ quan hiểu.”
Cố Sở Sinh quyết đoán gật đầu, không hề chậm trễ.
Vệ Uẩn từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, sau đó nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
“Trong này là thời gian gần đây bệ hạ định đi ra ngoài, chọn ngày lành tháng tốt” Vệ Uẩn buông chén trà, nhẹ giọng nói: “Cáo ngự trạng đi thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:【 Đoạn kịch nhỏ 】
Mặc thư bạch: Vệ Uẩn, gần đây có rất nhiều người đọc lo lắng ngài đấu không thắng Cố Sở Sinh thì phải làm sao bây giờ?
Vệ Uẩn: Không sợ, đời trước tính cách nhân vật có nhiều khuyết tật như thế ta còn có thể chọc chết hắn, đời này vẫn có thể.
Mặc thư bạch: Rất tự tin nha. Vậy hiện tại ngài có muốn nói gì để độc giả duy trì sự ủng hộ đối với ngài hay không?
Vệ Uẩn: Tiểu thất cảm ơn các vị mụ mụ đã ủng hộ. ( > < )
Chúng mụ mụ: Dùng tiền của ta đi nuôi lão bà, không biết nên vui hay nên buồn.