Sơn Hà Chẩm

Chương 3: Chương 3:




Cố Sở Sinh chờ đến tận khi mặt trời lặn cũng không nhìn thấy bóng dáng Sở Du.
 
Chuyện không giống quá khứ làm hắn không nhịn được có chút lo lắng, lúc này quan binh không còn nhẫn nại, mạnh mẽ kéo xe ngựa qua, bất mãn nói: “Đi thôi!”
 
Cố Sở Sinh nhìn dòng người đến người đi tấp nập ở cổng thành, hít sâu một hơi, cuối cùng lên đường.
 
Không sao, Sở Du nhất định sẽ đến.
 
Hắn nói với mình, sự trở về của hắn tất nhiên sẽ gây ra mọi thay đổi, nhưng hắn biết rõ thứ tình cảm của cô nương 17 tuổi Sở Du dành cho hắn sâu đậm cỡ nào.
 
Đời trước nàng đã tới, đời này, nàng cũng sẽ tới.
 
Khi Cố Sở Sinh ôm cõi lòng đầy hy vọng bước lên con đường của mình, Sở Du đang ngủ say giấc.
 
Sau khi tỉnh dậy, nàng lập tức nhận được tin tức Sở Cẩm phái người đưa tới đây, nói là Cố Sở Sinh đã rời khỏi kinh thành.
 
Sở Du không quá chú ý Cố Sở Sinh có rời kinh hay không, cái nàng để ý hơn là, vị muội muội này của mình sao lại thần thông quảng đại như vậy?
 
Hiện giờ nàng hoàn toàn không biết một chút tin tức nào bên ngoài, nhưng Sở Cẩm lại biết rõ khi nào Cố Sở Sinh rời kinh. Có lẽ Sở Cẩm biết được những chuyện này từ chỗ Cố Sở Sinh, nói cách khác, thật ra những năm đó, quan hệ giữa Cố Sở Sinh và Sở Cẩm vẫn chưa từng đứt đoạn.
 
Vào lúc Sở Cẩm nói mình không có bất kỳ tình cảm nào với Cố Sở Sinh, để nàng bỏ trốn cùng Cố Sở Sinh, thì bản thân Sở Cẩm vẫn giữ liên lạc với Cố Sở Sinh.
 
Sở Du ném tờ giấy trong tay vào bếp lò, nói với thị nữ tới báo tin: “Nói với Nhị tiểu thư không cần nói với ta những chuyện này, quy củ không cần ta phải nói quá nhiều, trong lòng muội ấy phải hiểu.”
 
Vừa nói, Sở Du ngẩng đầu, nhìn thị nữ, lạnh lùng nói: “Phủ Tướng quân còn cần thể diện, bảo muội ấy cân nhắc một chút!”
 
Thị nữ không biết nội dung trong tờ giấy, bị Sở Du nói như vậy cũng không hiểu gì, sau khi hoang mang rối loạn rời đi, Sở Du nhìn ánh lửa sáng bừng trong lò than, không nhịn được thở dài một tiếng.
 
Tờ giấy này, khiến nàng gần như mất hết hy vọng với muội muội mình.
 
Tính cách lá mặt lá trái, ăn ở hai lòng của Sở Cẩm không phải tương lai mới có, mà nó đã ăn trong xương cốt, mòn tận gốc rễ.
 
Năm đó nàng thích Cố Sở Sinh, nhưng bởi vì hắn là hôn phu của Sở Cẩm nên suốt nhiều năm, nàng chưa từng thể hiện ra ngoài. Nàng không nói nhiều quá một chữ, thậm chí trong cuộc sống hàng ngày cũng sẽ tránh đi, Thánh Thượng tứ hôn, nàng lập tức đồng ý, nàng tự nhận mình làm rất tốt, ngay cả năm đó khi nàng đuổi theo Cố Sở Sinh tới Côn Dương, bản thân Cố Sở Sinh cũng sững sờ.
 
Nếu không phải Sở Cẩm khóc lóc kể lể, nếu không phải Sở Cẩm cầu xin nàng, sao nàng có thể khổ sở vì đợi chờ Cố Sở Sinh chứ?
 
Một mặt, nàng ta nói mình muốn khuyến khích tỷ tỷ tìm kiếm tình yêu đích thực, nhưng một mặt lại vương vấn không dứt được tơ lòng với Cố Sở Sinh……
 
Sở Du có chút bất đắc dĩ, nàng không hiểu vì sao Sở Cẩm lại có tính tình này, rõ ràng cùng sinh ra ở phủ tướng quân, rõ ràng cùng là đích tiểu thư, nhưng sao tính cách lại khác nhau đến vậy?
 
Sở Du suy nghĩ trong một lát, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, nhân lúc mới trở về, nàng tìm bút mực tới, bắt đầu nhớ lại tất cả những chuyện quan trọng mà nàng nhớ được ở đời trước. Nếu đã trở về một lần nữa, nàng đương nhiên không thể trở về vô ích.
 

Trước mắt, chuyện lớn nhất không gì khác ngoài việc cả nhà Vệ gia chiến tử sa trường.
 
Ngày 27 tháng 7 năm đó, cũng chính là ngày Sở Cẩm gả cho Vệ Quân, biên cảnh cấp báo về Hoa Kinh, Vệ Quân theo phụ thân xuất chinh.
 
Tổng cộng 7 người con của Vệ gia, kể cả Vệ  Thất Lang Vệ Uẩn nhỏ tuổi nhất cũng đều tiếp bước lên chiến trường. Tất cả mọi người đều cho rằng chiến thần Vệ gia sẽ nhanh chóng chiến thắng trở về giống những lần trước, nhưng một tháng sau, tin tức truyền về lại là hai mươi vạn tinh binh dưới sự dẫn dắt của Vệ gia đã bị tiêu diệt hoàn toàn ở thung lũng Bạch Đế.
 
Vệ Uẩn đỡ linh cữu về kinh, chịu thẩm vấn của Đại Lý Tự, bởi vì nguyên nhân dẫn đến thất bại trong trận chiến này là do Trấn Quốc Hầu Vệ Trung đã cưỡng ép truy đuổi đào binh Bắc Địch bất chấp hoàng lệnh. Vì thế các thế gia lớn rối rít tỏ rõ lập trường cắt đứt quan hệ với Vệ gia, ngoại trừ Tưởng thị - phu nhân của Nhị công tử Vệ Thúc tự vẫn vì tình, thì các phu nhân và thị thiếp ở các phòng khác đều tự xin rời đi. Vệ Uẩn thay thế phụ thân và huynh trưởng viết thư hòa ly cho những người này, trong khoảng thời gian ngắn, cây lớn Vệ gia tan hoang đổ nát, cả hầu phủ to lớn chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn và Vệ lão thái quân, dẫn theo 5 đứa trẻ còn chưa lớn.
 
Lúc ấy Sở Du đã theo Cố Sở Sinh đến Côn Dương xa xôi. Côn Dương là phòng tuyến thứ hai của biên cảnh phía bắc, là nơi trọng yếu để vận chuyển lương thảo, lúc ấy Sở Du đã nhiều lần giúp Cố Sở Sinh vận chuyển lương thảo ra tiền tuyến.
 
Nhưng khi Sở Du tiếp xúc với chiến sự cũng là sau khi người Vệ gia đã chết. Năm đó cụ thể người Vệ gia chết như thế nào, vì sao mà chết, nàng thật sự không rõ ràng lắm.
 
Nàng chỉ biết, sau đó Quốc cữu Diêu Dũng nhận lệnh lúc lâm nguy, đóng quân ở Bạch thành, cuối cùng bỏ thành mà chạy. Các nơi đều nổi lên chiến tranh loạn lạc, bị kìm kẹp bao vây, trong lúc trên triều đình không còn người nào có thể sử dụng, Vệ Uẩn ở trong lao ngục chờ lệnh, gánh án sinh tử lên tiền tuyến.
 
Hoặc là thắng, hoặc là chết.
 
Sau đó Vệ Uẩn chiến thắng trở về, ngày trở về còn xách theo đầu Diêu Dũng vào Ngự Thư Phòng, sau khi ra ngoài, hoàng đế đều thêm tước vị cho tất cả những nam nhân Vệ gia đã chết trên chiến trường.
 
Nàng không hy vọng người Vệ gia chết.
 
Sở Du nắm bút, trong mắt mang theo ánh sáng sắc bén.
 
Những nam nhân kiên cường quả cảm đó của Vệ gia, không nên chết.
 
Nàng tỉ mỉ viết ra những đoạn có liên quan tới Vệ gia, cố gắng khôi phục lại những chuyện năm đó.
 
Viết một mực đến gần bình minh, Tạ Vận dẫn người bưng khay đi vào.
 
Phủ tướng quân đã treo đầy đèn đỏ, dán giấy hồng, Tạ Vận thấy Sở Du viết gì đó, sốt ruột nói: “Con đang làm gì thế? Sắp thành thân rồi, còn không nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta xem con vượt qua như thế nào!”
 
“Mẫu thân, không sao ạ.”
 
Sở Du ném hết giấy vào lò than, chải chuốt một đêm, tất cả chi tiết đều hiện rõ mồn một trong đầu.
 
Sở Du ung dung xoay người, thấy đồ được nha hoàn chuẩn bị, lại cười nói: “Là hỉ phục ạ?”
 
“Đúng vậy, mau đi thay đi.” Tạ Vận có chút bất mãn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của nữ nhi nhà mình, những bất mãn đó cũng giảm đi không ít, chào hỏi người đi vào, chờ đợi Sở Du bắt đầu rửa mặt chải đầu.
 
Tắm gội, thay quần áo, bôi dầu hoa quế lên tóc, thay hỉ phục rực rỡ màu đỏ thẫm thêu phượng bằng chỉ vàng.
 
Sau đó Sở Du ngồi ngay ngắn trước gương, thị nữ đi lên trang điểm cho nàng.
 
Sở Cẩm mang lược vào, đi đến bên cạnh Tạ Vận, nói với Tạ Vận: “Mẫu thân, chải tóc đi ạ.”

 
Tạ Vận nhìn Sở Du trong gương, nói với Sở Cẩm bằng âm giọng khàn khàn: “Con nhìn con bé xem, ngày thường đều không trang điểm, hôm nay lần đầu trang điểm đẹp như vậy chính là muốn đi gặp phu quân.”
 
Vừa nói, Tạ Vận cầm lấy lược, giơ tay gài lược vào sợi tóc nàng, khẽ nói: “Sau này tới Vệ gia thì không được hành động buông thả tùy hứng như ở nhà nữa, con gái đã ra ngoài đến cùng cũng sẽ chịu thua thiệt một chút, con ở Vệ gia, mọi việc có thể nhịn được thì cứ nhịn, đừng cố tranh chấp.”
 
Nếu đổi thành ngày xưa, nghe được lời này, có lẽ Sở Du sẽ tranh chấp đôi câu với Tạ Vận. Nhưng hiện giờ nghe thấy tiếng nói mang theo nức nở của Tạ Vận, lòng tranh chấp của nàng cũng không còn nữa, nàng thở dài, chỉ nói: “Nữ nhi đã biết.”
 
Tạ Vận gật đầu, giơ tay chải tóc cho Sở Du.
 
“Một chải đến bạc đầu……”
 
“Hai chải đến đầu bạc tề mi……”
 
Tạ Vận vừa chải tóc cho Sở Du, vừa đong đầy nước mắt, đến cuối cùng, bà không kìm nén được, như là mệt mỏi, được Sở Cẩm đỡ sang một bên.
 
Thị nữ tiến lên búi tóc cho Sở Du, sau đó đội mũ phượng.
 
Trong lúc làm những thứ này, trời đã dần sáng, bên ngoài truyền đến tiếng gõ trống khua chiêng. Một nha hoàn vội vội vàng vàng xông vào, vui mừng nói: “Phu nhân, Đại tiểu thư, người Vệ gia tới rồi ạ!” 
 
Nghe vậy, Tạ Vận lập tức đứng dậy, làm như muốn đi ra ngoài, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, chợt nghĩ đến: “Không được không được, bọn họ vẫn còn một lát nữa mà.”
 
Vì thế lại quay về, cùng nữ quyến ở trong phòng chờ người Vệ gia đến.
 
Theo tập tục, khi người Vệ gia tới đón dâu thì Sở gia sẽ làm một số việc gây khó dễ, đến đúng canh giờ mới để Sở Du ra ngoài. Vì thế bên ngoài cực kỳ náo nhiệt, Sở Du và mọi người chờ trong phòng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
 
Sở Cẩm dù sao vẫn là thiếu nữ, nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, hay là con ra ngoài xem một chút nhé?”
 
Nghe thấy lời này, mọi người đều hứng chí, đồng loạt nhìn Tạ Vận, Tạ Vận không khỏi cười rộ lên: “Mấy người thiếu kiên nhẫn này, cũng chỉ đón dâu thôi mà, có cái gì đẹp mà nhìn chứ?”
 
Đẹp chứ.
 
Sở Du suy nghĩ trong lòng.
 
Đời trước, hôn lễ của nàng rất đơn giản, ở Côn Dương, hai người chỉ bày hai bàn tiệc ở trong sân để mời thuộc hạ của Cố Sở Sinh, vén khăn voan xong là xong việc. Cố Sở Sinh từng nói sẽ bù một hôn lễ long trọng cho nàng, nhưng nàng đã chờ đợi cả đời.
 
Thứ chờ đợi cả đời, sẽ luôn có vài phần không giống nhau, Sở Du đè lại sự tò mò trong lòng, nói với Tạ Vận: “Mẫu thân, chúng ta cứ ra ngoài xem một chút đi.”
 
“Con bé này……”
 
Tạ Vận cười đẩy nàng, khi nói chuyện, đã nghe thấy tiếng tranh chấp ầm ĩ, sau đó lập tức nhìn thấy hai thiếu niên đang đánh nhau trên nóc nhà.
 

Sở Cẩm kêu lên đầy kinh ngạc: “Là Nhị ca!”
 
Sở gia có tất cả 4 người con, thế tử Sở Lâm Dương, Nhị công tử Sở Lâm Tây, còn lại là hai tỷ muội Sở Du và Sở Cẩm. Sở gia xuất thân nhà tướng, Sở Lâm Dương còn bởi vì thân phận mà có chút kiêng kị, còn Sở Lâm Tây thì đã sớm không khách khí mà động tay động chân với người Vệ gia rồi.
 
Các nữ quyến vội vàng chạy tới bên cửa sổ, háo hức thò đầu ra ngoài nhìn người trên mái hiên, Sở Du, Tạ Vận và Sở Cẩm cùng đi đến trước cửa, ngửa đầu nhìn lên.
 
Sở Lâm Tây mặc áo gấm màu lam, nhìn qua rất tuấn tú. Mà thiếu niên đối diện hắn chỉ khoảng 14 tuổi, trên người mặc áo bào đen, tóc buộc cao bằng dây đan xen hai màu đen trắng, mặc dù ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, nhưng trên người toát ra vẻ kiêu ngạo không thua kém gì Sở Lâm Tây.
 
Sở Lâm Tây vốn đã đẹp, mà người đối diện lại càng thêm anh tuấn. Mắt như sao sáng, lông mày như dãy núi, khóe mắt phượng hơi nhếch lên, mang theo vài phần phong lưu rạng rỡ khó mà giải thích. Nhưng vẻ mặt thiếu niên đàng hoàng nghiêm túc, chỉ dư lại khí thế sắc bén như đao đâm thẳng vào lòng người.
 
Đó là sự cẩn thận chặt chẽ, quyết đoán sát phạt mà các công tử thế gia ở Hoa Kinh khó có được, giống như đóa hoa băng nở rộ dưới tuyết lạnh nơi biên cảnh phương bắc, mỹ lệ lại lạnh lùng.
 
Ánh mắt Sở Du dừng trên người thiếu niên kia, trong nháy mắt, nàng như trở về đời trước, lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, nàng nhìn người này gần đến vậy.
 
Khi đó hắn đã là Trấn Bắc Vương danh chấn thiên hạ, là đại đô đốc của Ngũ Quân Đô Đốc Phủ. Tay nắm binh quyền, quyền khuynh triều dã.
 
Ngày nàng bị Cố Sở Sinh đưa đi khỏi Hoa Kinh, gió tuyết đan xen, hắn thúc ngựa về kinh, áo choàng trắng bên ngoài áo choàng đen, mặt lạnh như sương.
 
Khi đó hắn mạnh mẽ và cứng rắn hơn bây giờ rất nhiều, cũng không giống giờ phút này, trong mắt còn chứa đầy nét ngây thơ và bừng bừng phấn chấn của chàng thiếu niên trẻ tuổi.
 
Ánh mắt hắn lạnh như băng tuyết trong hồ sâu, thúc ngựa chặn xe ngựa của nàng lại.
 
“Cố phu nhân?”
 
Giọng điệu của hắn đều đều, không lên không xuống, tuy là dò hỏi, nhưng không có nửa phần nghi ngờ, sớm đã biết được người bên trong mành xe là ai.
 
Sở Du cho người cuốn mành xe lên, ngồi trong xe ngựa, cung kính hành lễ, bình tĩnh đáp lời: “Vệ đại nhân.”
 
“Cố phu nhân đi đâu?”
 
“Càn Dương.”
 
“Khi nào trở về?”
 
“Không biết.”
 
“Cố phu nhân,” Vệ Uẩn cười khẽ: “Có hối hận không?”
 
Sở Du hơi sửng sốt, Vệ Uẩn nhìn về nơi xa: “Cố phu nhân cũng biết, năm đó trước khi Vệ phủ tới cửa cầu hôn, người trong nhà người từng tới hỏi dò, Sở gia có hai cô nương, trong lòng huynh trưởng ngưỡng mộ vị nào. Huynh trưởng nói, huynh ấy thích Đại tiểu thư, vì Đại tiểu thư tập võ, sau này ta trưởng thành, nếu huynh ấy không địch lại thì có thể mang thê tử ra trận.”
 
“Đến trước ngày thành thân, huynh trưởng thức trắng đêm, dặn dò ta, Sở gia trọng võ, nếu đón dâu mà động thủ thì ta cần phải nhường một chút.”
 
Vừa nói, hắn quay đầu nhìn về phía nàng: “Cố phu nhân khác với lệnh muội, lệnh muội là hạng người nịnh nọt, bè lũ bu quanh. Cố phu nhân lại nguyện từ bỏ hôn nhân ngự ban, theo Cố đại nhân tới bắc cảnh, chinh chiến sa trường. Đáng tiếc Cố phu nhân có mắt như mù, huynh trưởng ta đối với phu nhân như châu như báu, phu nhân lại không thèm nhìn đến.”
 
“Phu nhân đi đến bước này,” Ánh mắt hắn bình tĩnh: “Có từng hối hận không?”
 
Khi đó Sở Du cười khẽ, nàng đón lấy ánh mắt đối phương, nét mặt thản nhiên: “Thiếp thân làm việc, trước nay chỉ nghĩ có làm hay không, chứ không nghĩ đến hối hận hay không hối hận.”
 
Người đó không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, dửng dưng lên tiếng: “Đáng tiếc.”
 

Nàng không đáp lời, chỉ cung cung kính kính ngồi quỳ, nhìn người đó cưỡi ngựa rời đi.
 
Giờ nàng ngửa đầu, nhìn Vệ Uẩn đánh nhau với Sở Lâm Tây, công phu trên tay hắn rõ ràng cao hơn Sở Lâm Tây rất nhiều, nhưng lại cùng Sở Lâm Tây dây dưa hồi lâu, làm đến không dấu vết.
 
Sở Du không khỏi cong khóe miệng, nhặt một viên đá ở chậu hoa bên cạnh, ném về phía Sở Lâm Tây.
 
Đá nện trên người Sở Lâm Tây, làm Sở Lâm Tây lật ngửa người ngay tại chỗ.
 
Sở Lâm Tây gào lên: “Vệ Thất Lang ngươi đánh lén ta!”
 
Vệ Uẩn đứng trên nóc nhà ngây người một lát, sau đó phản ứng lại, nhìn sang phía Sở Du.
 
Chỉ thấy một nữ tử mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng, tựa nghiêng người trên cạnh cửa, trong tay cầm một viên đá ném lên ném xuống, cười rất không đứng đắn.
 
Vệ Uẩn chợt hiểu đã xảy ra việc gì, lập tức tươi cười xán lạn.
 
Hắn chắp tay với Sở Du, sau đó tung người nhảy xuống, Sở Lâm Tây đang ầm ĩ với mấy huynh đệ khác của Vệ gia, Sở Lâm Dương đang hòa giải, Vệ Uẩn nhanh chóng vòng ra sau Vệ Quân, nhỏ giọng nói một câu: “Ca, tẩu tử xinh đẹp lắm!”
 
Vệ Quân mặc hỉ bào, chắp tay sau lưng, trên mặt giả vờ bình tĩnh, không chút dấu vết mà nhích lại gần Vệ Uẩn, khẽ hỏi: “Đệ thấy nàng?”
 
“Sở Lâm Tây bị tẩu tử đánh hạ đấy.”
 
Vệ Uẩn nói tới đây, hơi có chút ưu sầu: “Ca, đệ cảm thấy sau này có lẽ đệ thật sự không đánh thắng phu thê hai người rồi.”
 
Vệ Quân cong mi cười: “Đương nhiên rồi, ánh mắt ca ca đệ có thể sai sao?”
 
Khi nói chuyện, đã tới giờ lành, Sở Kiến Xương cũng không kéo dài nữa mà nâng tay lên, Sở Lâm Dương vội vàng gọi Sở Lâm Tây và những người khác của Vệ gia đứng sang hai bên.
 
Mà trong nội viện, thị nữ lúng túng xông vào, bắt đầu đội khăn voan cho Sở Du, đỡ Sở Du đi ra ngoài.
 
Vệ Quân đứng ở ngay phía trước, Vệ Uẩn và Nhị công tử Vệ Thúc đứng đằng sau Vệ Quân, những người còn lại chia thành mấy hàng đứng sau ba người, người của Sở gia đứng trên bậc thang, lễ quan đứng ở vị trí bên phải, cất tiếng: “Mở cửa đón dâu ——!”
 
Cửa lớn chậm rãi mở ra, Sở Du mặc hỉ bào, được Sở Cẩm đỡ, xuất hiện trước mắt mọi người.
 
Trước mắt nàng là một mảnh đỏ bừng, không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng tiếng pháo vui mừng nổ bên tai, sau đó một đoạn lụa đỏ được đưa tới trước mặt nàng, nàng nghe thấy một chất giọng ôn hòa nhưng không giấu nổi hồi hộp cùng căng thẳng: “Sở…… Sở…… Sở cô nương……”
 
Sở Du cười khẽ, nàng nắm lấy lụa đỏ, dịu dàng lên tiếng.
 
“Vệ thế tử, đừng căng thẳng.”
 
Nàng nói: “Ta đi theo chàng.”
 
Trong lòng Vệ Quân bỗng yên ả, hắn nắm lụa đỏ, trái tim thấp thỏm âu lo cuối cùng cũng dịu lại.
 
Hắn không chọn sai người.
 
Thế tử phi của Trấn Quốc Hầu phủ nên như thế này, có thể chỉ bằng một câu nói đã khiến hắn thoải mái đứng thẳng người.