Sơn Hà Chẩm

Chương 113-114: Chương 113:




Chương 113:

Vệ Uẩn mang theo ba người Sở Du, Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần đi bộ đến trước Thuận Thiên phủ.
 
 Mặc trang phục lộng lẫy đi bộ, đương nhiên sẽ kinh động đến bách tính vây xem, rất nhiều bách tính không biết chuyện gì xảy ra đi theo sau lưng bọn họ, muốn biết bọn họ đi đâu.
 
“Mặc y phục như thế, là mệnh phụ nhỉ?”
 
“Cáo mệnh nhất phẩm!”
 
“Ta biết phu nhân kia, đây không phải là thiếu phu nhân Vệ gia năm đó quỳ gối ở cửa cung sao!”
 
“Đúng đúng đúng,” Có người đáp lời: “Bây giờ nàng ấy đã là Đại phu nhân Vệ gia. Vậy người phía trước nàng ấy là ai?”
 
“Là Vệ Hầu gia!”
 
Có người sợ hãi kêu lên: “Là tiểu Hầu gia năm đó mang năm ngàn khinh kỵ binh đến thẳng vương đình Bắc Địch!”
 
Người kia kêu lên, đám người xôn xao, nhất thời nghị luận ầm ĩ.
 
Vệ Uẩn dẫn người nhà thong dong đi về phía trước, dường như chẳng quan tâm đến âm thanh ở bên cạnh.
 
Biết được tên của Vệ Uẩn, dòng người càng ngày càng nhiều.
 
Năm đó sau khi cả Vệ gia còn sót lại Vệ Uẩn, mặt trận một đường co lại đến Thiên Môn quan, suýt chút nữa đánh vào Hoa Kinh, bây giờ bách tính Hoa Kinh vẫn nhớ rõ, Thiên Môn quan khói lửa cuồn cuộn, bách tính tranh nhau bỏ chạy ra bên ngoài, là vị thiếu niên lang này một thân khinh kỵ binh từ bên ngoài cung mà ra, thẳng đến cửa thành Hoa Kinh, dẫn tinh binh giết tới Thiên Môn quan, sau trận chiến kịch liệt, Thiên Môn quan đã được giữ lại.
 
Mặc dù không biết sự đấu tranh trong cung vào năm đó nhưng mọi người lại biết, người bảo vệ được Thiên Môn quan là Vệ Uẩn, lúc ở tiền tuyến khổ cực chèo chống, người lấy lực lượng một người để ép lui Bắc Địch rút quân về nước cứu gấp gáp là Vệ Uẩn, sau lần đó, hắn vẫn luôn ở tiền tuyến, nhiều lần lãnh binh đi vào thủ phủ, đánh cho Đại Sở xuất hiện ưu thế tuyệt đối, người dẫn một đường thu lại đất đã mất cũng là Vệ Uẩn.

 
Sau khi Vệ gia ngã xuống, Đại Sở bấp bênh, sau khi Vệ gia đứng dậy một lần nữa mới có thể phản kích, khôi phục sự vinh quang.
 
Lúc chiến loạn, Vệ Uẩn canh giữ phía trước; lúc bách tính không có chỗ ở cố định, Vệ gia mở kho cứu tế lương thực; lúc bách tính lưu vong khắp nơi, Vệ gia lấy Từ Châu mà mình thu được cho bọn họ việc làm và nơi ở.
 
Bách tính không hiểu sự đấu tranh trong triều đình, bọn họ không biết chuyện ngươi lừa ta gạt ở tầng cao kia, thế nhưng ân tình thấy được này lại thật sự tồn tại.
 
Bách tính vui vẻ đi theo sau lưng Vệ Uẩn, thiếu niên to gan gọi tên Vệ Uẩn nói: “Tiểu Hầu gia! Tiểu Hầu gia nhận ta làm thị vệ của ngài đi!”
 
Vệ Uẩn nghe thấy bách tính gọi tên hắn, gọi tên Vệ gia, tâm niệm hắn rung động, không tự chủ được mà quay đầu nhìn thoáng qua Sở Du.
 
Ngoại trừ đánh trận, chuyện còn lại đều là do Sở Du dùng danh nghĩa của Vệ gia để làm.
 
Hắn chống đỡ Đại Sở, nàng chống đỡ Vệ gia.
 
Giữa ánh mắt nhìn nhau, cổ họng Vệ Uẩn nghẹn ngào, hắn cảm thấy mình không thẹn với mọi người, lại duy chỉ có đối với người sau lưng này, hắn bỏ ra quá ít quá ít rồi.
 
Sở Du không thể hiểu rõ sự cảm kích trong mắt hắn, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, chỉ hỏi: “Hầu gia, sao vậy?”
 
Vệ Uẩn lắc đầu, hắn bước nhanh hơn, đi về phía trước.
 
Từ Vệ gia đến Thuận Thiên phủ chỉ có lộ trình một nén nhang, lúc đến trước cửa Thuận Thiên phủ, trời vừa mới sáng, xung quanh cũng đã có người bu đầy. Hôm nay có gánh hát ở cách đó không xa dựng đài hát hí khúc miễn phí, bách tính đều sang đây xem náo nhiệt, hôm nay đã sớm có rất nhiều người.
 
Vệ Uẩn dẫn ba nữ nhân dừng lại trước Thuận Thiên phủ, trước Thuận Thiên phủ có một cái trống lớn đứng thẳng, trống to kia vốn để dùng cho bách tính minh oan, chỉ có bản án vốn nên quản lý vượt ra khỏi năng lực cai quản, hoặc là án oan lớn quan trọng mới có thể gõ vào mặt trống này.
 
Vì không để cho bách tính tùy ý gõ trống, một khi Thuận Thiên phủ thụ lý thì người gõ trống phải đi qua tấm đinh trước, sau đó mới mở công đường thẩm án. Cho nên có rất ít người đến nơi này báo án.

 
Giờ phút này Vệ Uẩn đi lên phía trước, bách tính vây xem đều không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ, xì xào bàn tán nói: “Là vụ án gì mà cần Vệ tiểu Hầu gia tới đây đánh trống?”
 
“Chẳng lẽ là vị vụ án Bạch Đế cốc năm đó sao?”
 
“Không phải năm đó đã làm sáng tỏ là khuyết điểm của tiền Thái tử sao, còn có oan gì mà nói rõ?”
 
Bách tính đang nói chuyện, dùi trống bỗng nhiên đánh lên mặt trống, tiếng trống vừa trầm lại ổn, vang vọng phủ nha của Thuận Thiên phủ.
 
“Vệ Uẩn của Trấn Quốc Hầu phủ,” Vệ Uẩn cất giọng mở miệng: “Đến Thuận Thiên phủ, cầu một công đạo!”
 
Tiếng trống không nhanh không chậm, một cái lại một cái, nghe thấy tiếng trống này, tất cả mọi người im lặng. Mặt trời từ ngọn núi bên cạnh từng chút từng chút mọc lên, ánh sáng từng tấc từng tấc chiếu vào trong thành. Ánh sáng kia lặng yên không tiếng động mà đến trong tiếng trống, bao phủ bách tính và hoàng thành này.
 
Người càng tụ tập càng nhiều, mà bên trong Thuận Thiên phủ thì không có ai dám đi mở cửa.
 
Thuận Thiên phủ doãn ở nội đường đi tới đi lui, lo lắng nói: “Vệ Uẩn này bây giờ có thân phận gì, ta có thân phận gì? Người hắn muốn cáo trạng nào có phải là người mà ta chọc nổi? Người đã đi lâu như vậy rồi mà bệ hạ cũng không đưa tin cho ta, sư gia, ngươi nói xem ta nên làm gì?”
 
Sư gia ngồi một bên nghiêm túc suy tư nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Đại nhân, chuyện này không đúng.”
 
“Ồ?”
 
“Ngài nói xem, trong hoàng thành này, người bây giờ có quyền thế hơn Vệ Hầu gia có được mấy người? Nếu hắn có oan khuất thì có thể trực tiếp tìm bệ hạ nói rõ, bây giờ đến đây tìm chúng ta là làm gì vậy?”
 
“Đúng,” Thuận Thiên phủ doãn sốt ruột nói: “Chuyện mà bản thân hắn cũng không quản được, ta có thể quản sao?”

 
“Cho nên Vệ đại nhân đây không phải là hướng về phía ngài mà tới,” Sư gia chậm rãi nói: “Hắn đây là hướng về phía bách tính mà tới!”
 
Thuận Thiên phủ doãn ngẩn người, sư gia tiếp tục nói: “Đại nhân, ngài còn nhớ chuyện năm đó Vệ đại phu nhân quỳ ở cửa cung không? Vệ gia hắn ở trong dân chúng có danh vọng cao như vậy, năm đó chính là dùng đến bách tính để ép tiên đế ra mặt, muốn ép đương nhiên cũng là ép vị kim thượng kia.
 
Thuận Thiên phủ doãn có chút không hiểu: “Hắn muốn ép bệ hạ làm gì?”
 
Sư gia cười khẽ: “Cái này, có lẽ phải chờ ý chỉ của bệ hạ đến mới biết được.”
 
“Vậy bây giờ ta nên làm gì?” Thuận Thiên phủ doãn hoàn toàn mất hết chủ ý, sư gia đong đưa cây quạt ngồi xuống, cười nói: “Yên lặng theo dõi biến đổi.”
 
Mà cùng lúc đó, Triệu Nguyệt ở trong cung, nghe thấy cấp báo của Thuận Thiên phủ ở bên dưới thì im lặng không nói.
 
Hắn ta biết Vệ Uẩn sẽ có hành động, nhưng lại không nghĩ tới hành động của Vệ Uẩn đến nhanh như vậy. Quả nhiên là không ngoài dự đoán của hắn ta… Vệ Uẩn là vì chuyện năm đó mà muốn phản rồi.
 
Triệu Nguyệt im lặng một lát, hắn ta nhấc bút lên, quả quyết nói: “Tuyên chỉ xuống, tứ hôn Vệ gia Đại phu nhân Sở Du cho Cố Sở Sinh.”
 
Triệu Nguyệt nhanh chóng viết xong thánh chỉ thứ nhất, đè ngọc tỉ xuống.
 
Sau đó Triệu Nguyệt trầm giọng, cắn răng nói: “Lập tức phái binh, đuổi bắt Diêu Dũng, đều đi theo trẫm đến Thuận Thiên phủ!”
 
Sau khi nói xong, Triệu Nguyệt vội vàng đi ra ngoài. Trương Huy đi theo sau lưng Triệu Nguyệt, lo lắng nói: “Bệ hạ, ngài đi nhanh như vậy làm gì?”
 
“Bây giờ Vệ Uẩn chính là muốn nắm bím tóc của trẫm, trẫm có thể nào khiến hắn toại nguyện?”
 
Triệu Nguyệt gầm nhẹ một tiếng, sau đó gần như là chạy ra ngoài.
 
Hắn ta quá hiểu rõ Vệ Uẩn muốn làm gì.
 
Bây giờ Vệ Uẩn muốn binh có binh, muốn lương có lương, thứ duy nhất hắn thiếu để phản chính là một lý do.

 
Vô lý mà phản, là họa nước loạn dân, dù cho là tay cầm tinh binh lương tướng, có thể nhất thời đánh hạ Hoa Kinh nhưng cũng ngồi không lâu. Với tính cách của Vệ Uẩn, hắn muốn động thủ, hắn muốn thiên hạ, làm sao có thể không cho mình một con đường lui.
 
Tùy ý giết vua là họa nước loạn dân, nhưng mà giết hôn quân thì gọi là thay trời hành đạo.
 
Hắn ta không thể cho Vệ Uẩn lý do này được.
 
Bây giờ Vệ Uẩn đương nhiên là muốn lấy chuyện Bạch Đế cốc để viết văn, sau đó để bách tính cảm thấy hắn ta ép Vệ gia. Nhưng nếu cướp được tiên cơ, đẩy Diêu Dũng ra đền tội, mình thì cắn chết không nhận chuyện Bạch Đế cốc, lại quỳ xuống diễn trò xin lỗi Vệ Uẩn, cầu hắn đừng khiến thiên hạ náo động.
 
Một phen như vậy, Vệ Uẩn cũng không có cách nào.
 
Dù sao thì hắn ta bây giờ cũng là Hoàng đế, là một Hoàng đế đã làm minh quân nhiều năm.
 
Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Nguyệt thả lỏng hơn rất nhiều.
 
Nhưng hắn ta vừa ra khỏi cung người của Vệ Uẩn đã trực tiếp đi về phía Thuận Thiên phủ, trong đám người, một tiếng chim quyên kỳ lạ kêu lên, Vệ Uẩn nhìn phương hướng kia một chút thì biết Triệu Nguyệt đã xuất cung.
 
Tiếng gõ trống của Vệ Uẩn bỗng nhiên lớn lên, hắn giống như không có kiên nhẫn, nâng cao giọng nói: “Đại nhân! Vì sao Thuận Thiên phủ không mở cửa? Là trống này của Thuận Thiên phủ đã mất tiếng, là sự trong sạch trong thiên hạ này đã mất, hay là trên đời này đã không có công đạo nữa?”
 
“Đại nhân!”
 
Vệ Uẩn gõ trống, hắn nén nước mắt, khàn giọng lên tiếng: “Bảy vạn nam nhi của Bạch Đế cốc ngươi muốn nhìn bọn họ oan ức như vậy mà đi, nhìn hung thủ giết bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật, nhìn kẻ cầm đầu hại cho Đại Sở bấp bênh bây giờ ngồi trên ngai vàng, nhận sự triều bái của vạn người, nhìn người tốt trên đời này ôm hận nơi chín suối, kẻ ác thì thêm vinh hoa sao!”
 
Nghe thấy lời này, mọi người tại đây đều giật nảy mình.
 
Thuận Thiên phủ doãn và sư gia đưa mắt nhìn nhau.
 
“Phía trên ngai vàng…” Môi Thuận Thiên phủ doãn run rẩy, ông ta tựa như không thể tin: “Người hắn muốn tố cáo, là ai?”

 

Chương 114:

Thuận Thiên phủ doãn hỏi ra vấn đề này, trong lòng lại đã có đáp án. Mà bên ngoài, sau khi bách tính ngây người nhất thời, bỗng nhiên kịp phản ứng lại. Sau khi trầm mặc một lát, một người từ trong đám người lấn ra ngoài, lo lắng nói: “Vệ Hầu gia, năm đó không phải Thái tử tin lầm gian tế, chỉ thị sai dẫn đến một trận thảm bại kia sao?”


Lúc trước Triệu Nguyệt vì bảo vệ Diêu Dũng, lại muốn rửa sạch sự bất công của Vệ gia, thế là hắn ta để một mình Thái tử gánh chịu tất cả trách nhiệm.


Sở Du giương mắt nhìn về phía hắn ta, nhíu mày: “Ngươi là người phương nào?”


“Tiểu nhân tên là Hà Tái Sơn.” Người kia quỳ xuống, đỏ mắt nói: “Trận chiến Bạch Đế cốc năm đó, ca ca của tiểu nhân cũng ở trong đó…”


Nói xong, trong đám người là một mảnh tiếng thổn thức, Sở Du thở dài, tiến lên tự tay đỡ người kia dậy: “Vị huynh đệ này đứng lên trước đã.”


Người kia quỳ trên mặt đất, lắc đầu nói: “Còn xin Hầu gia nói cho tiểu nhân biết chân tướng năm đó!”


Sở Du không lên tiếng, nàng nhìn về phía Vệ Uẩn.


Vệ Uẩn gõ trống, giọng nói bình tĩnh có lực: “Năm năm trước, tân quân của Bắc Địch thượng vị, Bắc Địch đang gặp thiên tai, tân quân có ý muốn chinh phạt phía Nam, chuyển dời áp lực. Lúc ấy cha ta làm chủ soái, biết được ý đồ của Bắc Địch, thế là chỉ thủ không công. Đại Sở có tinh binh lương tướng, binh mã đầy đủ, Bắc Địch khổ sở đánh hai tháng, chưa lấy được một thành nào. Lúc này có một người của Đại Sở, hiến kế cho Bắc Địch, để Bắc Địch lợi dụng Đại Sở mà xếp gian tế Bắc Địch vào đó, truyền lại tin tức cho Đại Sở, nói là Bắc Địch có bảy vạn binh mã mai phục ở Bạch Đế cốc, sẽ giả vờ như thua trận phục kích.”


Nghe đến đó, trong đám người có tiếng mắng. Một người Đại Sở phản quốc như thế, mưa gió mấy năm nay đều do người này mà nên, ai lại không mắng?




Vệ Uẩn tiếp tục gõ trống một cái lại một cái: “Gian tế này chính là thủ hạ của Diêu Dũng, Diêu Dũng vì tranh công đoạt lợi mà đưa tin tức cho cha ta trước, cha ta không chịu xuất binh, thế là Diêu Dũng để tiền Thái tử tạo áp lực cho cha ta, ép cha ta ra trận. Sau đó vào lúc tin đồn của Bắc Địch chạy tán loạn như thế, cha ta dẫn sáu vị huynh trưởng của ta truy kích, hai vị trong số đó chia binh thành hai đường bọc đánh từ phía sau, một đường khác thì chờ ở bên ngoài để đề phòng bất trắc, ba đường cuối cùng đi theo cha ta vào cốc. Lúc ấy cộng thêm binh lính của thủ hạ Diêu Dũng trốn trong từng, tổng cộng có đủ mười sáu vạn tướng lĩnh.”


“Nhưng mà sau khi đến Bạch Đế cốc rồi khai triển, Diêu Dũng lại phát hiện ra, hóa ra tin tức lúc ấy lấy được là giả, tướng sĩ Bắc Địch ở Bạch Đế cốc có khoảng hai mươi vạn. Diêu Dũng tiếc mạng, không dám đối chiến, thế là hốt hoảng chạy trốn, nhưng trước khi trốn thoát, hắn sợ chuyện mình lâm trận bỏ chạy truyền ra ngoài, thế là hắn thông báo cho ba huynh trưởng canh giữ ở bên ngoài của ta, để huynh trưởng của ta đi vào nghĩ cách cứu viện cha ta.”


Nói xong, bàn tay nắm dùi trống của Vệ Uẩn bắt đầu run rẩy, giọng nói hắn khàn đi, hắn nhắm mắt lại, chỉ sợ sát ý và nước mắt trong mắt sẽ trào ra trước mặt nhiều người như vậy.


“Bảy vạn binh sĩ, chôn xương như vậy, nhưng vì sao bọn họ chết?!” Vệ Uẩn bỗng nhiên lên giọng: “Là bởi vì người Đại Sở dâng kế sách kia, là bởi vì lòng người hiểm ác bên trong Đại Sở kia. Bọn họ không phải chết vì bảo vệ quốc gia mà là chết trong tay hoàng quyền này, chết giữa lòng người này! Mà các ngươi có biết, người hiến kế kia là ai không? Lại vì sao mà muốn làm ra chuyện không bằng heo chó này không?”


“Là ai?!”


Có người kích động hô lên một tiếng, trong tiếng hô kia mang theo tiếng khóc nức nở, giống như là người thân của người năm đó.


Bên trong cửa lớn, đám người Thuận Thiên phủ lẳng lặng nghe tiếng quát to kia, lại có chút hoảng hốt.


Mà trong đám người, có người một thân áo đỏ, hai tay khép trong tay áo, cũng lẳng lặng nghe.




Vệ Uẩn từ từ nhắm hai mắt, nước mắt cũng không dừng được nữa, liên tục rơi.


“Người kia, vốn là con của Tần vương.” Hắn khàn giọng lên tiếng, có người không biết rõ lắm về chuyện triều đình vẫn mờ mịt, nhưng càng nhiều người hơn đã tràn đầy khiếp sợ.


Bọn họ bắt đầu biết được, vì sao Vệ Uẩn đứng chỗ này mà không phải là đến đại điện trong hoàng cung để cầu công đạo.


Bởi vì bây giờ công đạo này, thiên tử đó không cho được, chỉ có bản thân hắn, chỉ có giang sơn bách tính này là có thể cho hắn.


“Năm đó Tần vương biến động lớn, hắn được Cố gia và Trưởng công chúa liên thủ bảo vệ. Trưởng công chúa chẳng qua là thương xót thiếu niên hắn, hy vọng hắn có cuộc đời khác, nhưng mà hắn lại lòng lang dạ thú, một lòng muốn leo lên hoàng vị. Lúc đó cha ta và Diêu Dũng chính là phụ tá đắc lực của tiên đế. Thế là hắn nuôi dưỡng gian tế, đưa đến phủ Diêu Dũng, vài năm sau, chính là gian tế kia, đưa phong thư này --- đến tay Diêu Dũng.”


Nghe thấy lời này, trong đám người, Thẩm Hựu lẳng lặng nhắm mắt lại.




Năm đó chính là hắn ta --- hắn ta mang một luồng nhiệt huyết đền ơn đất nước, hắn ta cho rằng đây là vì quốc gia, vì báo thù cho mẫu thân nên liều chết đưa tin tức kia cho Diêu Dũng.


Ai biết được… lại là giả.


“Hắn đoán chắc là Diêu Dũng không có năng lực lại tàn nhẫn, hắn để cho phụ huynh ta và bảy vạn người kia chết ở Bạch Đế cốc, cũng làm cho Diêu Dũng đi không có đường về, từ đó về sau, tiên đế bị mất phụ tá đắc lực, Diêu Dũng vì tự vệ mà chỉ có thể một đường chèn ép lương tướng, bài trừ người đối lập, Đại Sở từ đó về sau không còn lợi kiếm để đánh ngoại địch nữa!”


“Sau đó hắn lắc mình biến hóa, tân quân xuất hiện, cho ta mấy lời hứa hẹn, cùng chống lại Bắc Địch. Nhưng người này vốn lòng lang dạ sói, dù cho đội lớp da người thì sói vẫn là sói! Những năm này, hắn mặt ngoài là chính nhân quân tử, thật ra thì xa hoa dâm dật. Vì xây dựng Lãm Nguyệt lâu để cầu niềm vui của phi tử mình, hắn lấy danh nghĩa quân lương để đánh thuế nặng nề ---”


Trong hoàng cung, Trưởng công chúa ngồi trước gương, lấy bút kẻ mày tô lại đường kẻ cho mình.


Thị nữ quỳ trên mặt đất, cười nói: “Công chúa đã lâu không vui vẻ như vậy.”


“Ta nghe nói trước cửa Thuận Thiên phủ có tiếng trống vang lên.”


Vẻ mặt Trưởng công chúa bình tĩnh, thị nữ ngẩn người, lại không biết Trưởng công chúa có được tin tức ở nơi nào. Trưởng công chúa tô lại lông mày, nhàn nhạt nói: “Nên trang điểm thật tốt một chút. Hương Nhi, ngươi nói xem yêu phi trong lịch sử đều chết như thế nào?”


“Nương nương…”


Thị nữ có chút sợ hãi, Trưởng công chúa nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ta hy vọng ta có thể uống rượu độc mà chết, chết như vậy thì nhanh hơn một chút, cũng có thể chết đẹp hơn một chút.”


“Nương nương nói gì vậy.” Thị nữ khó khăn cười lên: “Sao người lại chết chứ?”


Trưởng công chúa không lên tiếng, nàng ấy buông bút kẻ mày xuống, tự mình cầm hoa điền rồi nhẹ nhàng dán lên trán.


“Hương Nhi,” Nàng ấy dịu dàng lên tiếng: “Ngươi xem, có đẹp không?”


“Hắn ở trong cung lạm sát kẻ vô tội, một tháng trước, hắn ở trong cung gϊếŧ hơn một trăm hai mươi cung nữ và thái y, giá hoạc cho Vương đại nhân Vương Hạ, ép Vương gia phản như thế!”


“Mấy năm nay, tất cả hành động việc làm của hắn, ta đã điều tra ra toàn bộ, đều ở trong cuốn sổ này! Nếu có còn sót thì xin người bị hại tiến lên đây, cùng ta cầu công đạo!”


Tiếng nói vừa dứt, trong đám người có một nữ tử khóc nhào ra, cao giọng hô lên: “Cầu công đạo! Cầu công đạo!”


Đang nói chuyện, lục tục có người đi ra, quỳ cúi đầu trên mặt đất.


Bọn họ, có người thì có người thân chính chiến vào năm đó, có người thì có người thân uổng mạng trong cung…


Mà nhiều người hơn thì đứng đó, nhưng cũng không rời đi.


Quốc gia này rung chuyển như vậy, ai mà không phải là người bị hại?


Thuận Thiên phủ doãn đứng trong cửa, ngơ ngác nhìn cánh cửa lớn kia, ánh mắt đờ đẫn.


Ông ta nghe tiếng trống, nghe tiếng khóc bên ngoài, nghe giọng nói khàn khàn của Vệ Uẩn: “Ta biết, hôm nay phủ doãn đại nhân không dám nhận vụ án này.”


Nhưng chuyện bất công trong thế gian này dù sao cũng nên có người quản, chuyện sai trên đời này dù sao cũng nên có người đền bù, Đại Sở ta nhật nguyệt ở trên, ban ngày ban mặt, người trong kim điện kia, ít nhất cũng nên ra đây nói một câu ---”


Đang nói chuyện thì nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa, cũng chính khoảnh khắc đó, trong đám người có mười mấy mũi tên nhọn bay nhanh về phía Vệ Uẩn!





Sở Du muốn rách của mí mắt, nàng rống to lên: “Tiểu Thất!”


Nàng chạy như điên lên trước, nhấc tay áo cản lại, bắt lấy mấy cái, Vệ Uẩn cầm dùi trống, lách mình tránh đi mười mấy mũi tên, nhưng cuối cùng vẫn sơ sẩy, khiến mũi tên kia bỗng nhiên bắn thủng đầu vai hắn, ghim cả người hắn trên dùi trống.


Máu tươi của hắn ròng ròng chảy ra, mười sát thủ nhào tới, đám người hoảng sợ chạy trốn khắp nơi, ngựa của Triệu Nguyệt vừa đuổi tới trước Thuận thiên phủ bị dòng người làm hoảng sợ, giẫm đạp xung quanh, khiến cục diện càng ngày càng hỗn loạn.


Sở Du bảo vệ trước người Vệ Uẩn, không nói một lời.


Thị vệ xung quanh đã sớm phản ứng đi đến bên cạnh Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương, Vệ Uẩn rút mũi tên, từ bên cạnh rút kiếm của mình ra, thở hổn hển nói: “Che chở Nhị tẩu, mẫu thân… đi!”


Nói xong, Sở Du liền cùng Vệ Uẩn vọt về phía Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần, che chở cho hai người xông tới trước ngựa.


“Tỷ mang theo bà bà lên trước!”


Sau khi Sở Du dặn dò Tưởng Thuần một câu thì nói: “Ta và Tiểu Thất cản phía sau!”


Tưởng Thuần cũng không nhiều lời, gật đầu rồi mang theo Liễu Tuyết Dương lao ra ngoài, thị vệ bao quanh hai người hướng về phía cửa thành. Rốt cuộc Triệu Nguyệt cũng kịp phản ứng, biết chuyện đã không thể nào đảo ngược lại, hắn ta dứt khoát nói: “Ngăn người lại cho trẫm!”


Thứ Vệ Uẩn và Sở Du đợi chính là câu này, nghe thấy lời này, hai người mang theo thị vệ còn lại niêm phong lại đường đi, Sở Du cất giọng nói: “Bệ hạ, Vệ gia chúng ta chỉ muốn đòi công đạo, đây cũng là có lỗi sao? Chẳng lẽ nhất định phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt Vệ gia ta, ngài mới bằng lòng bỏ qua sao?!”


“Nói bậy nói bạ!”


Triệu Nguyệt gầm thét lên tiếng, nhưng cũng chính trong giây lát này, ánh kiếm bỗng nhiên đâm về phía hắn ta!


Triệu Nguyệt lại phải liên tục lùi lại, cũng may hai ám vệ kịp thời xuất hiện, ngăn chặn trường kiếm của Vệ Uẩn. Lúc này Triệu Nguyệt mới ý thức được, Vệ Uẩn chính là hãn tướng lấy đầu người trong vạn quân!


Hắn ta lại không hiếu chiến, điều khiển ngựa rời đi, vừa đi vừa nói: “Phong thành! Ngăn tất cả người Vệ gia lại cho ta!”


Mà giờ khắc này đã chậm rồi. Ngoài thành truyền đến tiếng công thành sát phạt, giờ khắc này ngoại trừ Vệ Uẩn thì sợ là không có ai biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.


Vệ Uẩn biết bây giờ chỉ là phô trương thanh thế, nhân lúc Triệu Nguyệt khiếp đảm, hắn bắt lấy tay Sở Du, chém gϊếŧ đi về phía ngoài thành.


Máu của hắn thuận theo tay mà chảy vào lòng bàn tay Sở Du, Sở Du quay đầu nhìn hắn.


Mặt mày thanh niên này cứng cỏi tuấn lãng, vẻ mặt cương nghị ôn hòa, máu tươi đối với hắn là sự gột rửa, ở trong thế giới hỗn loạn này, hắn thong dong lại thản nhiên.


Nàng chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, cùng một người nắm tay trong mặt trận, máu và sự ấm áp đan xen vào nhau, hắn ở trong đám người quay đầu nhìn nàng: “Nhìn gì vậy?”


Hắn chỉ khẽ hỏi một chút, nhưng không biết vì sao, Sở Du liền cảm thấy trong lòng mình có cái gì đó sục sôi bành trướng, nàng rốt cuộc cũng cảm thấy, mình ở bên cạnh hắn dường như thật sự càng lúc càng giống năm đó. Nàng không nhịn được mà nở nụ cười, thốt ra lời trong lòng: “Vệ Uẩn,” Nàng cất giọng mở miệng, giống như dáng vẻ không che đậy của thiếu niên kia: “Đợi sau này thiên hạ thái bình, ta gả cho chàng được không?”


Xung quanh là tiếng người huyên náo, Vệ Uẩn bỗng nhiên cản lại một kiếm, hắn mở mắt ra, bên trong vẻ bình tĩnh mang theo một chút kiêu ngạo.


“Được.”


Nói xong, hắn một cước đá văng phía trước, mang theo nàng xông ra khỏi cửa thành: “Ta sẽ vì nàng mà đánh lấy thiên hạ này, cầu cho nó thái bình.”